Giá đan dược trong Ngành dược Hoa Hạ khác với các Đan Các khác. Tuy rằng Diệp Mặc rất muốn bán rẻ một chút, nhưng hiện tại hắn còn chưa có thực lực giảm giá. Thành Hà Châu còn có mấy nhà Đan Dược Các. Hơn nữa còn có một nhà thậm chí đã có đại lý ở toàn bộ Bắc Vọng Châu.
Không có thực lực, một mình giảm giá thì không phải là một chuyện nhỏ. Tuy rằng giảm giá là chuyện của anh, nhưng một khi đắc tội Đan Dược Các lớn, vậy đã có thể không còn là chuyện nhỏ nữa.
Tuy rằng mặt tiền của ngành dược Hoa Hạ không lớn, nhưng chiêu bài lại không nhỏ. Lần khai trương giảm giá này đã viết rõ ràng, sẽ bán Trúc Cơ Đan cho vị khách thứ ba trăm với giá một trăm nghìn linh thạch. Nếu như vị khách thứ ba trăm không cần, sẽ bán cho vị khách tiếp theo. Trú Nhan Đan là trấn điếm chi bảo của Ngành dược Hoa Hạ, không bán ra ngoài.
Một viên Trúc Cơ Đan với giá một trăm nghìn linh thạch. Cái giá này không phải quá đắt, phải nói là rất rẻ. Nhưng Diệp Mặc muốn kiếm không phải này viên Trúc Cơ Đan. Hắn muốn khiến thanh danh của Ngành dược Hoa Hạ được lớn mạnh. Không cần phải nói một trăm nghìn linh thạch, cho dù chỉ có một nghìn linh thạch, hắn cũng bán.
Trúc Cơ Đan với giá một trăm nghìn linh thạch, khiến gần như tất cả những người có tiền đều xắn tay áo lên. Rất nhiều tu sĩ luyện khí viên mãn, rất nhiều năm đều không có cách nào đột phá. Mà bọn họ đã tích góp linh thạch từng tí một chuẩn bị mua Trúc Cơ Đan. Hiện tại lại phát hiện Ngành dược Hoa Hạ có Trúc Cơ Đan. Cho dù táng gia bại sản, bọn họ cũng sẽ không tiếc.
- Khai trương…
Theo một tiếng quát to, cửa Ngành dược Hoa Hạ liền mở ra. Phần đông những tu sĩ đang đứng chen chúc ở trước cửa Ngành dược Hoa Hạ đều xúm lại. Dường như chỉ cần hơi muộn một chút, Trúc Cơ Đan sẽ không có phần của anh ta nữa.
Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc đứng ở cửa trợn mắt há hốc mồm ngơ ngác nhìn các tu sĩ chen lấn vào cửa. Các cô cũng biết Trúc Cơ Đan quý giá, nhưng lại không có khái niệm thực tế nào. Một là bởi vì các cô mới tới nơi này không lâu. Thứ hai là tu vi của các cô còn rất thấp.
Nhưng hiện tại nhìn đám người chen chúc ở cửa, cuối cùng các cô đã hiểu ra cái gì gọi là điên cuồng. Chỉ một viên Trúc Cơ Đan mà thôi, không ngờ gây ra chấn động lớn như vậy. Cửa hàng vốn vô cùng vắng vẻ đã trở nên đông nghịt người.
- Đây...
Sau một lúc lâu Tống Ánh Trúc mới nói ra một chữ, Rất nhanh cô liền thở dài một tiếng. Bất kể ở chỗ nào, Diệp Mặc đều có thể tạo ra chấn động. Ở địa cầu Mỹ Nhan Hoàn của hắn là như vậy, hiện tại Trúc Cơ Đan của hắn cũng như vậy. Tuy rằng chỉ có một viên mà thôi.
Diệp Mặc ra cửa đứng. Khí thế Trúc Cơ tầng ba phát ra. Chân nguyên của hắn dồi dào, thần thức cường đại. Khí thế Trúc Cơ tầng ba này quả thực tương đương với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Diệp Mặc hiểu rất rõ về tình huống này. Cho dù Trúc Cơ Đan ở Đông Huyền Châu cũng quý giá. Hắn là đệ tử của Thần Dược Môn, chẳng qua cũng chỉ được chia một viên mà thôi, càng không cần phải nói so với Đông Huyền Châu, tài nguyên tu chân ở Bắc Vọng Châu lại càng thêm nghèo nàn. Thần Dược Môn vẫn có thể gieo trồng dược liệu Trúc Cơ Đan của tông môn.
Đám người chen chúc ở cửa, cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Diệp Mặc, lập tức trở nên bình tĩnh hơn. Đắc tội một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, người ta chỉ cần đưa tay là có thể tiêu diệt anh. Cho dù không có cách nào giết anh trong Hà Châu Thành, nhưng chung quy anh cũng không thể cả đời ở ở lại Hà Châu Thành. Huống gì, người ta có thể mở được đan các, đã chứng tỏ sau lưng có một luyện đan sư. Năng lực của một luyện đan sư lại không đơn giản. Cho dù tu sĩ Kim Đan cũng không muốn đắc tội một luyện đan sư linh cấp thấp nhất.
- Các vị.
Diệp Mặc thấy mọi người đang chen chúc ở cửa yên tĩnh hơn một chút, hắn liền ôm quyền nói:
- Hôm nay là ngày khai trương tiếp khách của Ngành dược Hoa Hạ tôi. Năm đó sư phụ tôi để lại cho tôi hai viên Trúc Cơ Đan. Tôi đã dùng một viên để lên Trúc Cơ. Bây giờ còn có một viên. Ngày hôm nay sẽ bán cho người hữu duyên. Bất kể anh là ai, chỉ cần anh là vị khách thứ ba trăm linh một đến cửa hàng của tôi mua đan dược trong hôm nay, anh được quyền mua viên Trúc Cơ Đan này. Đương nhiên, anh cũng có thể từ bỏ quyền lợi của mình.
- Tiền bối. Không biết về sau sư phụ của tiền bối có thể làm ra được Trúc Cơ Đan nữa không?
Trong đám người đã có người lên tiếng hỏi. Dù sao hiện tại chỉ có một viên Trúc Cơ Đan. Không ai có thể biết được, viên đan dược này sẽ rơi vào nhà nào.
Diệp Mặc cười ha hả nói:
- Vấn đề này hỏi thật hay. Tuy rằng nội tình Ngành dược Hoa Hạ của tôi không sâu dày, nhưng sư phụ tôi cũng là người rất có địa vị. Trúc Cơ Đan vô cùng quý giá. Tôi không dám khẳng định sư phụ tôi còn có thể cho tôi đan dược này hay không, nhưng tôi có thể khẳng định với mọi người. Một năm sau sư phụ tôi sẽ đến Thành Hà Châu. Nếu như có Trúc Cơ Đan, tôi nhất định vẫn sẽ lấy ra bán.
Diệp Mặc nghĩ thầm. Một năm sau, chí ít hắn đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Nói không chừng đã là Trúc Cơ hậu kỳ. Với năng lực của hắn, Trúc Cơ hậu kỳ đối phó với tu sĩ Kim Đan bình thường có lẽ vẫn có khả năng. Muốn cho nhân khí của Ngành dược Hoa Hạ không giảm xuống, đương nhiên, hắn sẽ không thể nói không có Trúc Cơ Đan.
- Tốt, hiện tại Ngành dược Hoa Hạ bắt đầu bán đan dược ra. Mọi người dựa theo thứ tự đến. Những người cố tình chen ngang sẽ mất đi tư cách mua Trúc Cơ Đan.
Diệp Mặc vung tay lên nói.
Dù sao Trúc Cơ Đan chỉ có một viên. Rất nhiều người vẫn muốn xem thử Ngành dược Hoa Hạ còn có loại đan dược nào nữa. Dù sao đối với tu sĩ Trúc Cơ mà nói, Ích Nguyên Đan cũng rất quý giá.
Có thể bởi vì khí thế Diệp Mặc, hoặc là hy vọng một năm sau mà Diệp Mặc đã nói, một đám người đến mua đan dược đều trật tự xếp hàng tiến vào.
Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc bận tối mặt tối mày. Có người mua một lọ, có người mua mấy viên. Đan dược mà Diệp Mặc dùng dược liệu lấy được từ Ngũ Uẩn Sơn chế luyện ra đã nhanh chóng cạn kiệt.
Mỗi một bình đan dược được bán ra, một vài tiếng bàn tán đầy ngạc nhiên mừng rỡ cũng được truyền ra. Bọn họ phát hiện đan dược do Ngành dược Hoa Hạ bán ra tốt hơn nhiều so với các Đan Các khác. Chẳng những ít tạp chất, hơn nữa hiệu quả cũng mạnh lớn. Nhưng giá đan dược của bọn họ vẫn như nhau.
Phát hiện ngạc nhiên mừng rỡ này khiến Diệp Mặc bán đan dược nhanh hơn.
Nhanh chóng tới vị khách hàng thứ ba trăm. Khách hàng thứ ba trăm là một tu sĩ luyện khí tầng bảy. Anh ta đến mua Đại Bồi Nguyên Đan, lại không ngờ được từ trên trời rơi xuống một cái bánh nhân thịt lớn, khiến anh ta gặp được Trúc Cơ Đan.
Diệp Mặc thấy khi tên tu sĩ luyện khí kia biết được mình có thể mua Trúc Cơ Đan, đã choáng váng một hồi lâu cũng không nói gì, hắn đã biết tu sĩ này không có khả năng mua viên đan dược này, cũng không dự định đến mua Trúc Cơ Đan.
Diệp Mặc đã nhìn ra, người xếp phía sau tu sĩ luyện khí tầng bảy kia cũng đã nhìn ra. Phía sau tu sĩ luyện khí tầng bảy là một nam tu hơn sáu mươi tuổi, thoạt nhìn có hơi già một chút. Ông ta đến xếp hàng hi vọng may mắn có thể là vị khách thứ ba trăm hay không? Nhưng ông ta không ngờ được ông ta lại bị đẩy tới vị trí ba trăm linh một.
Người tu sĩ luyện khí lớn tuổi này kéo tu sĩ trẻ tuổi phía trước, run giọng nói:
- Chỗ này là một lọ Đại Bồi Nguyên Đan. Tặng cho cậu. Cậu tránh ra đi.
Người tu sĩ trẻ tuổi cũng không phải là kẻ ngốc. Trong nháy mắt anh ta đã biết được mục đích của lão tu sĩ luyện khí này. Anh ta không cần nghĩ liền nhận lấy lọ Đại Bồi Nguyên Đan, lập tức tránh sang một bên. Anh ta vốn không mua nổi Trúc Cơ Đan. Mà sau khi anh ta tránh sang một bên, người tu sĩ luyện khí lớn tuổi này sẽ mua được. Hiện tại anh ta tự nhiên nhận được một lọ Đại Bồi Nguyên Đan. Anh ta cũng không phải là đồ ngốc.
Diệp Mặc thấy người tu sĩ lớn tuổi này tới mua Trúc Cơ Đan, lập tức đứng lên nói:
- Các vị, người may mắn mua được Trúc Cơ Đan đã xuất hiện. Chính là tu sĩ này. Ông ấy đã mua được Trúc Cơ Đan. Chúng ta hãy chúc mừng ông ấy đạt Trúc Cơ thành công.
Nghe nói Trúc Cơ Đan đã bị mua, rất nhiều người lập tức trở nên thất vọng. Một hàng dài người đang đứng chờ chỉ một lát đã rời đi hơn phân nửa. Tuy nhiên Diệp Mặc lại không hề lo lắng. Hắn đã đạt được mục đích của mình.
- Là Tôn Chí Sài. Bản thân ông ta không phải là một luyện đan sư sao? Vì sao cũng tới nơi này mua đan dược vậy?
Trong đám đông những người nhìn thấy tu sĩ lớn tuổi, lập tức có người nhận ra nói.
- Thôi đi, hắn chỉ là một luyện đan sư phàm cấp. Đừng nói là ông ta còn chưa lấy được linh dược Trúc Cơ Đan. Cho dù ông ta có thể lấy được, ông ta dám chế luyện không? Đó là đan dược linh cấp.
Diệp Mặc nghe đến đó, trong lòng cũng hơi chấn động. Hắn thấy Tôn Chí Sài đang kích động cầm Trúc Cơ Đan, không ngờ nước mắt liền tuôn rơi đầy mặt. Hắn lập tức đi tới.
- Vị bằng hữu này, tôi tên là Diệp Mặc, là ông chủ của Ngành dược Hoa Hạ. Chúc mừng anh nhận được "Trúc Cơ Đan', chúc anh sớm ngày Trúc Cơ thành công.
Diệp Mặc đi qua nhìn Tôn Chí Sài, ôm quyền nói.
Tôn Chí Sài vừa cất Trúc Cơ Đan, thấy Diệp Mặc qua đây, vội vàng cúi đầu làm một đại lễ nói:
- Diệp tiền bối, cám ơn, cám ơn đã để Tôn Chí Sài tôi có thể mua được một viên Trúc Cơ Đan.
Diệp Mặc mỉm cười.
- Anh có thể mua được Trúc Cơ Đan hoàn toàn là may mắn của anh. Tuy nhiên tôi nghe nói anh là một luyện đan sư?
Tôn Chí Sài vội vàng gật đầu nói:
- Đúng vậy, vãn bối xuất thân từ luyện đan. Chỉ có điều gia tộc đã suy sụp. Hiện tại vãn bối đã thành một kẻ tán tu. Nhiều nhất cũng chỉ là có thể chế luyện một ít đan dược tầm thường mà thôi. Đã để tiền bối chê cười.
Diệp Mặc khoát tay nói:
- Không phải vậy, ý của tôi là hiện tại Ngành dược Hoa Hạ của tôi đang thiếu người. Nếu như sau khi anh đạt được Trúc Cơ, vẫn bằng lòng luyện đan, có thể đến ngành dược Hoa Hạ của tôi. Đương nhiên, Ngành dược Hoa Hạ của tôi vừa mới khai trương, cũng sẽ không bạc đãi anh. Chỗ tôi cũng có đan dược sau Trúc Cơ.
Tôn Chí Sài ngây người ra một lát, sau đó lập tức kích động nói:
- Tiền bối, nhưng vãn bối chỉ có thể chế luyện một vài đan dược phàm cấp.
Sở dĩ ông ta kích động, đó là vì Diệp Mặc có thể cung cấp đan dược cho ông ta tu luyện. Mặc dù có một phần đan dược Trúc Cơ Đan thuộc về đan dược phàm cấp, nhưng còn có phần lại thuộc về về đan dược linh cấp. Ví dụ như Hồi Nguyên Đan, Ích Nguyên Đan, cho dù ông ta có được linh dược, cũng không có cách nào chế luyện ra được.
Diệp Mặc thản nhiên cười.
- Nếu như anh là luyện đan sư của Ngành dược Hoa Hạ, đương nhiên tôi sẽ không thể để anh chế luyện ra đan dược phàm cấp. Dù nói thế nào, tôi cũng là một đan sư linh cấp, thật ra có thể truyền thụ một phần cho anh.
- A...
Tôn Chí Sài ngây người. Không ngờ một cái bánh nhân thịt lớn như vậy lại rơi xuống đầu ông ta. Phải biết rằng bái một đan sư linh cấp khó khăn không kém gì lên Trúc Cơ. Mình chẳng những nhận được một viên Trúc Cơ Đan, còn được một đan sư linh cấp hứa hẹn chỉ điểm.
- Sư phụ, tôi bằng lòng...
Cộp một tiếng. Tôn Chí Sài liền quỳ rạp xuống đất.
Diệp Mặc nhìn một người lớn tuổi như thế quỳ rạp xuống trước mặt mình, hắn không khỏi có chút không thể nói gì. Hắn kéo Tôn Chí Sài lên nói:
- Không phải nhận anh làm đồ đệ. Tôi chỉ chỉ điểm cho anh luyện đan mà thôi...