Trịnh Ức Đao thấy Bác Dung cũng bị thương, hơn nữa nghe lời này của Bác Dung, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Sau khi trận pháp phòng ngự bị phá, lộ ra một cửa vào của động phủ, vừa nhìn cửa vào này, mấy người chỉ biết, đây thật sự là di tích của một tu sĩ.
- Quả nhiên là di tích của một tu sĩ.
Trịnh Ức Đao bị cửa vào của động phủ hấp dẫn, ngay cả Trần Dục Căn bị trọng thương cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Bác Dung hình như biết y bị hoài nghi, nói thẳng:
- Tôi đi vào trước, mọi người đi theo sau tôi.
Nói xong cũng không hỏi ý kiến của mấy người Diệp Mặc, liền đi trước một bước nhảy vào cửa vào, Trịnh Ức Đao thấy Bác Dung đi vào, lập tức cũng đi vào theo.
Trần Dục Căn cũng đứng lên, tuy y bị trọng thương nhưng đối mặt với động phủ của một Tông sư luyện khí Hư Thần, đương nhiên không muốn chậm chân.
Diệp Mặc bởi vì Bác Dung rất quen thuộc đối với trận pháp của Du Bạch Sinh, ngược lại rất cẩn thận đề phòng y. Cho nên hắn mới đi cuối cùng, đi theo sau Trần Dục Căn.
Bốn người tới một gian thạch thất lớn, Bác Dung đã ngừng lại, mấy người đều nhìn chằm chằm vào một thi thể ngồi ở giữa thạch thất. Thi thể kia đã không còn bất kỳ sức sống nào, nhưng thân thể vẫn còn, chỉ có điều đã chết từ lâu rồi.
- Hộ giáp phòng ngự chân khí hạ phẩm?
Trần Dục Căn kinh sợ kêu thành tiếng.
Quần áo bên ngoài thi thể kia hiển nhiên đã mục nát, nhưng hộ pháp phòng ngự bên trong lại lộ ra một cách hoàn hảo không hư tổn gì, rõ ràng không thể nghi ngờ là một món hộ giáp phòng ngự chân khí hạ phẩm.
- Quả nhiên là di tích của Du Bạch Sinh tiền bối.
Trịnh Ức Đao ngạc nhiên thán phục một tiếng, hoài nghi vừa rồi đối với Bác Dung đã tiêu tán hầu như không còn.
- Tôi chỉ cần một bộ hộ giáp là không uổng chuyến này rồi.
Trần Dục Căn thì thào nói một câu.
Giá trị của hộ giáp chân khí hạ phẩm người ở nơi này không có người nào không rõ, cho dù Du Bạch Sinh là Luyện Khí Sư cấp ba, thì độ trân quý của hộ giáp chân khí hạ phẩm cũng không hề đơn giản. Đầu tiên, tài liệu của một món hộ giáp chân khí hạ phẩm cũng không phải thứ mục nát gì, đôi khi cho dù là Tông Sư Luyện Khí cấp năm, thậm chí là cấp bảy cũng không nhất định có thể luyện chế tài liệu của chân khí hạ phẩm.
Tiếp theo, cho dù là Tông Sư Luyện Khí có thể luyện chế chân khí, cũng có thể luyện chế tài liệu của chân khí, nhưng cũng không nhất định có thể trăm phần trăm luyện chế được chân khí. Nếu chẳng may thất bại thì tài liệu sẽ hoàn toàn bị hủy diệt. Mà tỷ lệ thất bại của luyện khí không thấp hơn so với luyện đan, những yếu tố này kết hợp lại thì giá trị của chân khí hạ phẩm hiển nhiên có thể đoán trước, huống chi là một món chân khí phòng ngự hạ phẩm?
- Được, anh Trần vừa rồi phá trận bị thương nghiêm trọng nhất, vậy món hộ giáp chân khí này liền thuộc về anh Trần, ba người có ý kiến gì hay không?
Bác Dung bỗng nhiên mở miệng nói.
Diệp Mặc lắc đầu, hắn không có ý kiến gì. Tuy rằng chân khí hạ phẩm không tệ, nhưng một hộ giáp mà đã có người đã mặc qua, hắn không thích. Hắn là người thích sạch sẽ, lại càng không cần phải nói là lấy từ một thi thể. Lúc trước hắn sở dĩ phải lấy được Thái Hồng Vũ Y là vì Thái Hồng Vũ Y căn bản là vừa mới luyện chế, còn chưa bị người nào luyện hóa.
Trịnh Ức Đao cố nén cảm giác không muốn, nói:
- Tôi cũng không có ý kiến.
Trần Dục Căn mừng rỡ. Y ôm quyền nói với ba người Diệp Mặc:
- Như vậy đa tạ ba vị. Trần mỗ vô cùng cảm kích.
Nói xong, Trần Dục Căn rất nhanh liền tiến lên cởi bộ hộ giáp trên thi thể kia ra, y coi như là có tâm, còn cầm theo một bộ quần áo giúp thi thể kia mặc lên. Sau khi làm xong, y mới gỡ nhẫn trữ vật từ trên thi thể kia xuống, đem nhẫn trữ vật giao cho Bác Dung.
Sau khi Bác Dung cầm lấy nhẫn trữ vật, nói thẳng:
- Cấm chế Thần thức trong nhẫn trữ vật đã biến mất, tôi hiện tại đem đồ vật trong nhẫn trực tiếp lấy ra, bỏ lên mặt đất, mọi người cùng nhau xem, các vị có ý kiến gì không?
Diệp Mặc từ chối cho ý kiến, Trịnh Ức Đao nói:
- Tôi không có ý kiến.
Trần Dục Căn vừa chiếm được chỗ tốt của Bác Dung, hiển nhiên cũng không có ý kiến. Bác Dung thấy Diệp Mặc không nói gì, cũng không hỏi lại ý kiến của Diệp Mặc, liền đem đồ vật trong nhẫn trữ vật bỏ ra ngoài.
Sự chú ý lúc này của Diệp Mặc chính là lò luyện đan đặt ở đằng trước kia, trong lò luyện đan có cặn dược liệu căn bản chưa được luyện hóa, cặn dược liệu này chưa được luyện hóa cho thấy lúc trước chủ nhân thi thể này còn đang luyện đan.
Trong lòng Diệp Mặc thầm nghĩ, nếu người này thật sự là Du Bạch Sinh vậy y thật sự là thiên tài, chẳng những tinh thông trận pháp, là một Đại Sư Trận Pháp cấp năm, còn là một Luyện Khí Sư cấp ba, thậm chí còn biết luyện đan. Đây quả thực là một người so với mình còn trâu hơn. So với những gì mình học được còn phức tạp hơn.
Bất kể là luyện đan, luyện khí hay trận pháp cũng cần tinh lực của cả đời mới có thể nghiên cứu tinh thông, Diệp Mặc tự mình biết mình, hắn sở dĩ có thể tinh thông trận pháp và luyện đan không phải là do hắn thông minh hơn so với những người khác, mà là do hắn tu luyện công pháp nghịch thiên Tam Sinh Quyết.
Diệp Mặc khẳng định Du Bạch Sinh không tu luyện Tam Sinh Quyết. Một tu sĩ nếu không tu luyện Tam Sinh Quyết, thậm chí trên nhiều phương diện đều thông hiểu, hơn nữa đều có thành tựu không nhỏ, đây mới thực sự là thiên tài.
Lò luyện đan ngã trên mặt đất kia hiện tại đã đầy tro bụi, bất quá chỉ là một linh khí hạ phẩm mà thôi, bởi vì có loại chân khí hạ phẩm trước mặt, cho nên linh khí hạ phẩm này không ngờ không ai chú ý tới.
Lúc này Bác Dung đã đem toàn bộ đồ vật trong nhẫn trữ vật này đều lấy ra đặt lên mặt đất, đồ vật có không ít, nhưng phần lớn đều là tài liệu luyện khí, còn có hai món chân khí hạ phẩm cùng với ba triệu linh thạch thượng phẩm.
Linh thạch tuy rằng không ít, nhưng đối với một Tông Sư Luyện Khí cấp ba mà nói, chút linh thạch đó thật sự không nhiều. Tuy nhiên Diệp Mặc thấy tài liệu luyện khí này chỉ biết rằng chủ nhân của nhẫn trữ vật này rất có khả năng là Du Bạch Sinh. Một Tông Sư Luyện Khí có được một chút linh thạch, giải thích duy nhất chính là linh thạch của y hẳn là đều dùng để mua các loại tài liệu, nên mới dẫn tới không còn bao nhiêu linh thạch.
Bên trong không có đan dược, phỏng chừng đều bị Du Bạch Sinh dùng hết rồi. Nhưng lại có phần lớn trận kỳ, trận kỳ này được Bác Dung vứt trên mặt đất, phân bố ở các địa phương khác nhau, có vẻ hỗn độn.
Trong nhẫn trữ của một Đại Sư Trận Pháp cấp năm có phần lớn trận kỳ cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng Diệp Mặc thấy trận kỳ này bị vứt bỏ tùy ý ở dưới đất, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Bác Dung này thật sự là có tâm cơ, nhìn y giống như đem trận kỳ của Du Bạch Sinh vứt ở khắp nơi, nhưng hiển nhiên là chú ý ở các vị trí. Trịnh Ức Đao và Trần Dục Căn nhìn không ra nhưng không có nghĩa là Diệp Mặc cũng vậy. Hắn vừa thấy liền biết trận kỳ đó bất cứ lúc nào cũng có thể hình thành một trận pháp cấp ba đơn giản.
Có thể trong khoảng thời gian ngắn hình thành một trận pháp cấp ba, không phải trình độ bày trận kỳ của Bác Dung cao bao nhiêu mà trận kỳ này cũng không phải là một trận kỳ cấp ba bình thường.
Nếu đây là một trận pháp cấp bốn thì Diệp Mặc hiện tại sẽ nghĩ biện pháp thay đổi vài vị trí của trận kỳ, nhưng trận pháp cấp ba hắn căn bản không có hứng thú thay đổi, một trận pháp cấp ba đối với hắn mà nói không khác gì một trang giấy. Chỉ cần hắn nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ.
- Nơi này có hai chân khí hạ phẩm, đều là pháp bảo công kích, tôi cùng anh Trịnh mỗi người một món, anh Diệp có thể tìm xem có Hoàng Tinh Thạch hay không, mọi người thấy sao?
Bác Dung vừa nói những lời này, Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao đương nhiên không có vấn đề gì. Ba người bọn họ mỗi người đều có một chân khí rồi, chỉ có Diệp Mặc không có gì, vẫn là đi xem có Hoàng Tinh Thạch hay không.
Ba người đều cùng nhìn về phía Diệp Mặc, đây là việc trước khi tiến vào đã quyết định rồi, nếu Diệp Mặc không đồng ý, như vậy sẽ thành ba người đối phó một người. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Tôi không có ý kiến, tôi sẽ tìm xem có Hoàng Tinh Thạch hay không. Chẳng qua nếu như không có Hoàng Tinh Thạch tôi có thể tùy ý lấy một vật, không thành vấn đề chứ?
Nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, Trịnh Ức Đao và Trần Dục Căn đều thở phào nhẹ nhõm, như vậy tốt nhất, tất cả đều vui vẻ, ba người đều có chân khí. Diệp Mặc dù sao cũng là một người không quen, hắn có chân khí hay không cũng không quan hệ gì tới ba người.
Hiện tại Diệp Mặc nói lời này, Trịnh Ức Đao vội vàng nói:
- Không có vấn đề, nếu anh tìm được hộp Hoàng Tinh Thạch, bên trong bất kể có đồ vật gì, đều là của anh. Nếu như không có, anh có thể tùy ý lấy một cái hộp ngọc.
Dù sao những vật có giá trị ở nơi này đều bị ba người cầm đi, phần lớn hộp ngọc trên mặt đất đều là đựng tài liệu. Du Bạch Sinh là một Tông Sư Luyện Khí, tài liệu tốt khẳng định bị y dùng rồi, còn lại những tài liệu bình thường, nào có thể có cái gì hơn được chân khí? Cho nên Diệp Mặc đề nghị, ba người đều tỏ vẻ đồng ý.
Diệp Mặc đi tới đống tài liệu ở giữa, tùy ý lấy một hộp ngọc bên trong ra. Hắn tu luyện Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát, tuy rằng hộp ngọc đều có cấm chế thần thức che chắn, nhưng Thần Hồn Thứ của hắn sớm đã nhìn thấy vật trong hộp ngọc, quả thật là một viên Hoàng Tinh Thạch. Hơn nữa ngoại trừ viên Hoàng Tinh Thạch kia, trong hộp ngọc dường như còn có một vài đồ vật tốt khác.
Diệp Mặc cố nén nội tâm kích động, cầm lấy Hoàng Tinh Thạch, thu vào nhẫn trữ vật của mình. Vốn khi hắn tới nơi này, chỉ để thử vận may, thật không ngờ thật sự có được Hoàng Tinh Thạch. Về phần vật còn lại hắn cũng không coi ra gì, Diệp Mặc cho rằng đợi lát nữa coi lại cũng không muộn, tiếc nuối duy nhất là Hoàng Tinh Thạch này quá nhỏ.
Tuy rằng mấy người còn lại đều nói Hoàng Tinh Thạch thuộc về Diệp Mặc, nhưng đấy là dưới tình huống không thấy Hoàng Tinh Thạch, nếu quả thật xuất hiện Hoàng Tinh Thạch ai cũng không dám cam đoan đối phương sẽ không nảy sinh tà tâm. Dù sao Hoàng Tinh Thạch có đẳng cấp quá cao, nếu dùng Hoàng Tinh Thạch đổi lấy một chân khí hạ phẩm, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không làm.
Thấy Diệp Mặc cầm lấy một hộp ngọc nhìn cũng không nhìn liền thu lại, ba người đều hơi sửng sốt, tuy nhiên trước kia cũng đã nói qua, ai cũng không tiện bảo Diệp Mặc lấy ra xem hắn đã lấy được vật gì.
Kế tiếp là linh thạch, khoáng thạch, còn có lại một chút vụn vặt, Diệp Mặc cũng chỉ lấy một phần, với hắn mà nói chiếm được Hoàng Tinh Thạch cũng đã hài lòng rồi.
Chia xong các thứ, chỉ còn lại mấy tấm trận kỳ ném ở một bên, Diệp Mặc lại đi qua đem lò luyện đan linh khí hạ phẩm cầm lên, sau đó nhìn thành phần dược liệu, lại ngửi hương vị của dược liệu bên trong, lúc này mới thu vào. Một lò luyện đan linh khí hạ phẩm, mấy người kia đều không nhìn trúng, cho nên Diệp Mặc thu lại cũng không ai nói gì.
Diệp Mặc chuyến này tốt đẹp, trực tiếp ôm quyền nói:
- Lần này hợp tác tôi rất hài lòng, tôi xin cáo từ tại đây, các vị, về sau có duyên sẽ gặp lại.
Thấy Diệp Mặc phải đi, sắc mặt Bác Dung lại có chút khó coi, y bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Anh Diệp, không biết vật trong hộp ngọc mà anh vừa lấy là vật gì?