TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1028: Thành thị hỗn loạn

Trong nháy mắt một con ngựa xông tới, kẻ cưỡi ngựa tựa hồ tiến tới gần mới nhìn thấy Diệp Mặc ngồi dưới đất, vội vàng ghìm dây cương, khiến cho chú ngựa hí vang một tiếng giật ngược lại, chỉ là người cưỡi ngựa thì lại ngã xuống đất.

Người bị ngã tựa hồ như muốn mau chóng đứng lên, thế nhưng chân của y hình như đã bị thương sau cú té ngã rồi, cố gắng nửa ngày nhưng vẫn không có hiệu quả.

Diệp Mặc quan sát người bị ngã ngựa cách đó không xa, là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, thoạt nhìn rất rắn chắc, thế nhưng toàn thân đều là vết máu, trên vai vẫn còn cắm một mũi tên, hiển nhiên là đang bị truy sát nên chạy trốn tới nơi này.

Thanh niên này cũng chưa từng tu luyện qua, căn bản chỉ là một người bình thường.

Thanh niên cũng không cố gắng đứng lên nữa mà hướng về phía Diệp Mặc hô một câu:

- Vị đại ca này làm ơn giúp tôi một chút, giúp đẩy tôi lên lưng ngựa....

Thế nhưng nói dến đây lại lập tức đổi giọng vội vàng khuyên Diệp Mặc:

- Đã không kịp nữa rồi, vị đại ca này, anh hãy nhanh rời đi, người truy đuổi tôi đến rồi.

Kỳ thực không cần thanh niên nhắc nhở, thần thức của Diệp Mặc đã thấy có năm người cưỡi ngựa đang đuổi tới, có một người trong tay còn cầm cung tên. Vậy thương thế trên người thanh niên này hẳn là do phía năm người kia gây ra.

Thấy Diệp Mặc thờ ơ, người thanh niên nhìn năm người đang truy đuổi thở dài:

- Không kịp rồi.

Đảo mắt cái năm người kia đã đi tới trước Diệp Mặc và người thanh niên, tên cầm cung lạnh lùng nhìn thoáng qua chàng thanh niên đang ngã trên mặt đất nói:

- Diệp Vô Tài, mày tiếp tục trốn đi.....

- Nói nhiều lời vô ích với hắn làm gì, giết hắn rồi mang đầu về, tên hòa thượng bên cạnh kia cũng giết nốt.

Một người trong số đó có chút không nhịn được liền bổ sung một câu.

Diệp Mặc vốn định thanh tịnh tâm tình của mình một chút, sau đó sắp xếp việc tiếp theo nên làm gì. Nhưng vô duyên vô cớ bị những người này phá ngang, vậy cũng chưa tính, bọn người đến sai lại còn muốn giết hắn.

Diệp Mặc căn bản là không có tâm tình so đo với mấy người kia, hắn không đợi năm người kia xông lên hạ thủ đối với hắn, liên trực tiếp phóng ra một đường đao gió.

Năm người kia một chút phản ứng cũng không có, đã bị đao gió của Diệp Mặc chém thành hai nửa. Không chờ máu tươi của chúng chảy ra Diệp Mặc đã phóng thêm hỏa cầu thiêu rụi tất cả.

Trong nháy mắt, năm người kia đã biến mất vô ảnh vô tung, nếu như trên thảo nguyên không phải còn những con ngựa do bọn họ cưỡi đến, thì người thanh niên kia thậm chí còn không tin vào mắt của mình.

- Ngài là tiên sư?

Người thanh niên kia lập tức có phản ứng, có chút khó khăn nuốt một ngụm khí lạnh rồi hỏi.

Diệp Mặc không trả lời người thanh niên, thần thức của Diệp Mặc đã thấy một thành thị cách đây hơn mười dặm đã là vùng khói lửa, trong thành đã loạn thành một nùi, chung quanh đều có người hốt hoảng chạy trốn. Một số tên lính ở trong thành giết người lung tung, mở đường cướp bức cướp đoạt khắp nơi.

Diệp Mặc lắc đầu, bất luận tại địa phương nào thảm họa chiến tranh đều là chuyện khó có thể tránh khỏi. Thành thị kia có hai mặt đều là sông nước, cả hai nhánh sông dài ấy như dải lụa trắng men theo sát thành thị mà chảy qua, mỹ lệ không gì sánh được. Dưới hạ du con sông có vô số ruộng lúa còn đang chờ thu hoạch. Mà hai mặt khác của thành thị, một bên là núi xanh vờn quanh, bốn mùa tươi tốt, phía còn laị chính là thảo nguyên mênh mông vô bờ.

Nơi có cảnh sắc mỹ lễ như thế nhưng cũng khó tranh khỏi thảm họa chiến tranh, thật giống với khi Diệp Mặc thành lập thành Lạc Nguyệt ở địa cầu làm sao?

Người thanh niên kia tuy chỉ là một người bình thường, nhưng cũng không phải người không có kiến thức, tiên sư tuy răng anh ta chưa gặp qua nhưng cũng có nghe nói qua. Chỉ là nghe người khác nói thành thị của bọn họ tài nguyên thiếu thốn. Vì vậy mới không có người tu tiên đến. Anh ta không nghĩ ra rằng hôm nay mình bị người truy sát lại gặp được một vị tiên sư.

Chỉ ần nhìn hòa thượng trước mắt này tiện tay liên khiến năm người biến mất, thủ đoạn này tuyệt đối không phải là tiên sư bình thường.

Cho nên Diệp Mặc không trả lời anh ta, anh ta cũng không dám thở mạnh, ở một bên chờ đợi.

Diệp Mặc thu hồi thần thức, nhìn thanh niên nằm trên mặt đất một chút, sạu đó lấy ra một viên đan dược đưa đến tay anh ta:

- Cậu trước tiên nuốt viên đan dược này, sau đón nhổ mũi tên ra.

Người thanh niên kia nghĩ cũng không thèm nghĩ. Lập tức đem đan dược nuốt xuống. Chỉ trong nháy mắt, anh ta cảm nhận được thân thể mình bị một dòng khí tươi mát chảy qua, thương thế tiêu tán dần đến mắt thường cũng thấy được.

- Tiên đan?

Người thanh niên kia kinh hỉ kêu lên. Anh ta vô ý thức đứng lên, không ngờ phát hiện trong thời gian ngắn thương thế mình đã bắt đầu bình phục, cái chân vừa gãy mới nãy hình như không còn vấn đề gì nữa

Gặp phải cơ duyên rồi!

Người thanh niên nhanh chóng đưa tay lên nhổ mũi tên trên vai mình. Thậm chí đến sự đau đớn cũng không cảm thấy, liền hướng về Diệp Mặc quỳ xuống:

- Đa tạ ân cứu mạng của tiên sư, cầu xin tiên sư nhận con làm đệ tử.

Diệp Mặc lắc đầu, hắn tất nhiên sẽ không tùy tiện thu một người làm đệ tử, huống chi hắn chỉ là đi ngang qua đây mà thôi. Thế nhưng hắn vẫn nghi hoặc hỏi:

- Cậu họ Diệp? Có phải là từ thành thị cách đây hơn mười dặm về phía đông chạy trốn đến đây?

Người thanh niên thấy Diệp Mặc lắc đầu, liền quýnh lên, anh ta biết cơ duyên loại này chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ thì vĩnh viễn cùng không có lại được nữa. Nam An Châu rộng lớn vô biên, tuy rằng tiên sư rất nhiều, thế nhưng một người bình thường như anh ta thì có thể đi đâu tìm gặp một vị tiên sư chứ?

- Đúng vậy thưa tiên sư, tôi là Diệp Vô Tài, thành thị phía trước có tên gọi là Thành Song Hà, đời đời nhà con đều sống taị thành Song Hà. Cha của con là tướng quân hộ thành của Thành Song Hà, sau khi cha con qua đời, con kế thừa vị trí tướng quân hộ thành. Chỉ là sau khi vị thành chủ nhiệm kỳ trước của Thành Song Hà phạm lỗi bị giết, đế quốc lại phái đến một tên thành chủ tàn bạo bất kham.

Người thanh niên nói đến thành thị của mình, nhất thời lại phẫn nộ lần nữa, quên luôn cả hoàn cảnh của mình

- Trước đó bởi vì thành chủ mới của Thành Song Hà ở trong thành cưỡng ép tuyển chọn mỹ nữ, chỉ cần hơi có phản kháng lập tức sẽ bị giết, cuối cùng gặp phải sự phẫn nộ của dân chúng. Vị thành chủ mới kia cũng không thừa nhận sai lầm, mạnh mẽ trấn áp toàn bộ. Con chịu không nổi sự tàn bạo của thành chủ mới, đến nói vài câu đạo lý với thành chủ mới, thì hắn liền muốn giết con, con liền dứt khoát mang binh phản kháng thành chủ mới, chỉ là cuối cùng thất bại, bị truy sát. Bọn chúng truy sát con thì cũng thôi, nhưng chúng lại mượn cơ hội để đốt phá cướp bóc, không việc ác nào không làm….

Diệp Mặc khoát tay cắt ngang lời anh ta:

- Ta cùng cậu đi xem.

Tuy rằng Diệp Mặc biết loại chuyện không công bình này hắn không thể quản hết được. Thế nhưng tận mắt thấy binh sĩ ở trong thành giết tróc cướp đoạt, hắn cũng không thể nhịn lại lửa giận của mình.

Hắn khác với cái người Tu Chân khác, hắn vẫn thường sinh hoạt tại các đô thị phổ thông, thậm chí từng thành lập Thành Lạc Nguyệt ở Địa Cầu. Ở đó cũng luôn có nhưng thảm họa chiến tranh, nhưng tận mắt nhìn loại loạn binh coi dân chúng là thịt cá thì hắn không thể làm ngơ được.

Diệp Vô Tài nghe xong Diệp Mặc nói, nhất thời hưng phấn, anh ta không hiểu cách nghĩ của Diệp Mặc, chỉ nghĩ rằng Diệp Mặc muốn nhận anh ta làm đồ đệ rồi, nên càng kích động:

- Tiên sư tiền bối, Thành Song Hà tuy rằng nghe nói là nơi thiếu thốn linh khí, nhưng lại là thành thị xinh đẹp nhất. Bình thường không có vị tiên sư nào tới đây nên rất nhiều người không biết Thành Song Hà thật ra là một chỗ tốt. Tiên sư tiền bối nếu như nguyện ý ở lại Thành Song Hà, khẳng định sẽ thích nơi đây.

Nghe thấy thế Diệp Mặc giật mình, hắn đương nhiên biết nơi này không có khả năng tu luyện. Thế nhưng đối với hắn thì không có vấn đề gì phức tạp, hắn tu luyện chủ yếu là ở trong Thế Giới Trang Vàng, vì hắn còn một dòng linh mạch trong Thế Giới Trang Vàng của mình, nên căn bản là không thèm để ý đến bên ngoài có nhiều hay ít linh khí.

Mà hắn cần phải né tránh sự truy sát của Lôi Vân Tông, cho nên nơi này chẳng phải là nơi dừng chân tốt nhất sao? Khuyết điểm duy nhất ở đây là khá hẻo lánh nên tin tức không được nhanh nhạy, không giống như ở Thành Nam An kia, có chuyện gì là lập tức có thể biết được ngay.

- Được, ta đi Thành Song Hà.

Diệp Mặc nói xong kéo theo Diệp Vô Tài, trong chốc lát đã tới bên trong Thành Song Hà.

Diệp Vô Tài ngơ ngác nhìn hình ảnh Thành Song Hà hiển hiện trước mặt, hắn không để ý gì đến sự hỗn loạn trước mắt, mà trong lòng đang có một thanh âm hò hét: “Ta muốn tu tiên”.

Diệp Mặc cau mày nhìn những tên binh sĩ hung hăng chém giết chung quanh, mà trong lòng vô cùng phẫn nộ. Trên đường lớn một số phụ nữ bị lột sạch y phục và lăng nhục, các cửa hàng thì bị đập phá tan tác. Nếu không phải lúc này tận mắt nhìn thấy, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không tin tưởng, còn có loại người thống trị như thế này. Đây là thành thị của lão, vậy mà lão ngang nhiên dung túng chính binh sĩ của mình đốt phá, cướp của giết người.

Nơi nơi đều là những tiếng thét chói tai tiếng đổ vỡ. Diệp Mặc căn bản là không muốn nhìn tiếp, vô số đường đao gió bay ra, những binh sĩ đang chém giết chỉ cần gặp phải đao gió của hắn đều lập tức bị tan xác.

Trong nháy mắt, binh sĩ trong chu vi mấy ngàn mét xung quanh Diệp Mặc, đã bị hắn giết không sót một ai.

- Cậu đi tìm người của cậu tụ họp lại, ta giải quyết loạn binh.

Diệp Mặc quay đầu lại nói với Diệp Vô Tài một câu, sau đó lập tức phi thân lên không trung Thành Song Hà.

- Vâng thưa tiên sư tiền bối…

Diệp Vô Tài kích động run rẩy toàn thân, anh ta lập tức xoay người đi tìm những binh sĩ của mình phân tán các nơi.

Diệp Mặc không hề nương tay, trên bầu trời Thành Song Hà không ngừng phóng ra đao gió, những binh sĩ bị đao gió nhắm đến đều nhanh chóng bị chia làm hai nửa.

Chỉ trong thời gian ngắn, binh sĩ toàn thành cũng đã biết rằng có một vị tiên sư tới đây, mà tiên sư này lại chuyên giết các binh sĩ trên đường

Vô số binh sĩ nhất thời kinh hoàng, bọn họ tuy rằng rất nhiều người, nhưng tất cả đều là người bình thường mà thôi, gặp phải người tu tiên có pháp thuật vậy thì chỉ có thể chết mà thôi.

Tất cả binh sĩ đều hướng ra ngoài thành dốc sức đào tẩu. Diệp Mặc nếu đã động sát tâm, hắn căn bản là không một chút lưu tình, huống chi hắn đã tận mắt thấy được sự độc ác của những binh sĩ này. Trên đường cái vô số phụ nữ bị lột đồ cưỡng hiếp rồi giết, còn có vô số người vô tội bị giết bất kể là tiểu thương hay dân chúng bình thường, tất cả đều do những người này gây ra. Loại người này đã bị hắn bắt gặp, vậy thì hắn không có lý do gì để buông tha cho họ cả.

Chỉ trong thời gian ngắn, thanh âm bên trong Thành Song Hà đã yên tĩnh hoàn toàn, những kẻ đáng chết đều đã bị Diệp Mặc giết sạch.

Một tràng âm thanh gấp gáp của vó ngựa truyền đến, một gã dáng người khôi ngô, trên mặt toàn râu cưỡi một con ngựa đen, dẫn theo một đội binh sĩ vội vã hướng về phía Diệp Mặc vọt tới.

Gã cưỡi ngựa tới trước mặt Diệp Mặc sau đó xuống ngựa ôm quyền khách khí nói:

- Vị tiên sư đại nhân này, vì sao vô duyên vô cớ giết binh sĩ của tôi? Đế Quốc Hàn Lương chúng tôi cũng là có tiên sư…

Thảo nào gã không sợ tiên sư như Diệp Mặc, hóa ra là phía sau gã cũng có tiên sư làm chỗ dựa.

Diệp Mặc lạnh lùng nói:

- Những người cướp của giết người này là binh sĩ của mày? Xem ra mày cũng không phải là thứ tốt.

Vẻ mặt của gã râu ria căn bản là như đang nói chuyện đương nhiên, lập tức trả lời:

- Thành Song Hà hiện tại là thành trì của tôi, binh sĩ của tôi giết người bên trong thành có gì không thỏa đáng? Vô phá thì bất lập, đối đãi với những điêu dân này thì phải phá vỡ triệt để, để cho bọn họ sợ, lúc này mới có thể thành lập được một thành thị hoàn toàn mới.

| Tải iWin