Đã không còn Dẫn lôi trận, Diệp Mặc chẳng khác nào không có gì để dựa vào. Nhiều tia sét đen giáng xuống như vậy, qua thực so với Lôi kiếp lần trước còn lợi hại hơn nhiều, Diệp Mặc đâu còn dám do dự, ngay lập tức lấy ra "Tử Đao".
Oanh, oanh, oanh...
Đáo khí "Tử Đao" phóng ra, với hơn mười tia sét đen đánh vào cùng một chỗ, bộc phát ra tiếng nổ kinh hoàng, lôi quang của tia sét bị tung tóe ra chung quanh, mà phần lớn tia sét đen giống vậy cũng rơi xuống trên người Diệp Mặc.
Dù cho Diệp Mặc vận chuyển "Tam Sinh quyết" tới cực hạn, và năng lực phòng hộ của "Cửu Vận" có lợi hại đến đâu thì Diệp Mặc cũng thương tích đầy mình. Không chỉ nơi nơi trên người đều là những vết thương cháy đen, lại còn liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi. Cái loại cảm giác này so với thời gian trước hắn chịu một kích sau cùng khi độ kiếp còn khó chịu hơn nhiều, điều này khiến Diệp Mặc cảm thấy quá gian nan.
Nhưng cũng không phải là một chút lợi ích đều không có, cùng với lượng lớn tia sét đen bị Diệp Mặc mạnh mẽ hấp thụ, hắn cảm giác được chân nguyên của mình từ từ tăng lên, cuối cùng dường như đã đạt tới cực hạn, thế nhưng cái cực hạn này cũng không bảo trì được bao nhiêu, liền "Răng rắc" một tiếng bị thực nguyên dâng lên phá tan.
Một cảm giác cường đại truyền đến, Diệp Mặc biết sau khi hắn manh mẽ hấp thụ lượng lớn Lôi nguyên của tia sét đen, đã đột phá Nguyên Anh tầng bốn rồi. Thế nhưng lúc này hắn một chút vui sướng cũng không có, cái đầu tiên đập vào mắt hắn hiện giờ là một rừng lôi điện hình cung, hắn làm sao né tránh bây giờ? Lôi kiếp, lôi kiếp làm sao có thể so với cái này? So sánh với loại Lôi nguyên kinh khủng này, thì lôi kiếp thật giống như sự vuốt ve của một cô gái.
Lúc này coi như là hắn tiến vào trong Thế giới trang vàng cũng không có cách nào rời khỏi Thế giới sơn, không nói đến hắn chỉ là Nguyên Anh tầng bốn, coi như là Hư Thần tầng bốn cũng như nhau, ngồi đây chờ chết thôi. Trừ khi hắn trốn trong Thế giới trang vàng cả đời, hơn nữa còn phải mong đợi Thế giới trang vàng không bị tia sét đen khủng khiếp này đánh tan.
Tia sét đen của Thế giới sơn không giống như Lôi kiếp, còn có thể cho bạn có thời gian nghỉ ngơi, đó căn bản là liên miên không dứt, một chút cũng không dừng lại.
Diệp Mặc biết cho dù là Nguyên Anh tầng bốn, hắn cũng chống đỡ không nổi sự kinh khủng của tia sét đen, hắn thở dài một tiếng, muốn tiến vào Thế giới trang vàng, bằng không sẽ lại có một đống tia sét đen nữa đánh tới.
Tại thời điểm hắn vừa định tiến vào Thế giới trang vàng, trước mặt liền xuất hiện một cái bóng màu xanh trong như nước.
- Khổ Trúc?
Diệp Mặc trong lòng kích động, cũng bất chấp một đống tia sét đen kia, thân hình lập tức di động, nhắm về phía cái bóng màu xanh lao tới.
Rầm, rầm...
Tựa hồ lại có thêm vô số một đống tia sét đen giáng xuống.
Một gốc cây trúc màu xanh tươi giống như không bị ảnh hưởng bởi khói lửa nhân gian xuất hiện trước mắt hắn, hặn thậm chí có thể lấy tay xoa lên gốc cây trúc kia.
Khi nghĩ tới đó, Diệp Mặc lập tức đưa tay xoa lên thân trúc xanh biếc một chút, một cảm giác thanh tịnh, an tĩnh xuất hiện trong lòng, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác chưa từng có được sự thanh tĩnh và an bình này. Giờ khắc này, tu vi của hắn vừa tấn cấp Nguyên Anh tầng bốn vẫn chưa ổn cũng đã hoàn toàn ổn định.
Thật sự là "Khổ Trúc".
Trong lòng Diệp Mặc bắt đầu kịch liệt nhảy lên, thế nhưng rất nhanh liền bình bĩnh lại. Hắn đã xác định đây là "Khổ Trúc" hàng thật giá thật, là một trong mười đại linh căn.
Diệp Mặc chẳng bao giờ nghĩ tới tại Tu Chân giới có thể thấy được một trong mười đại linh căn là "Khổ Trúc", lúc này hắn hoàn toàn hiểu rõ, "Khổ Trúc" này tuyệt đối không phải đồ gia truyền của Du gia gì đó, người của Du gia có đúng đã từng tới đây hay không đều chưa chắc, càng không nói đến có được "Khổ Trúc" này.
Bỗng nhiên Diệp Mặc trong lòng cả kinh, hắn chạy tới nơi này đã lâu rồi vì sao một đống tia sét đen kia còn không phóng tới? khi nãy còn nghe được âm thanh "Ầm, ầm" nổ vang mà? Hắn vô thức quay đầu lại nhìn một chút, nhưng phát hiện mình đã đứng ở đỉnh núi của Thế giới sơn rồi, còn lôi điện của Thế giới sơn vẫn rít gào như cũ, tia sét đen vẫn không ngừng phóng ra.
Thế nhưng chỗ có "Khổ Trúc" này lại thật sự yên tịnh, tựa hồ sự rít gào của tia sét với ở đây không có chút quan hệ nào, chỗ này hoàn toàn là một thế giới độc lập, an bình.
Giờ khắc Diệp Mặc tựa hồ có chút hiểu ra, hắn ngồi xuống, cảm giác tu vi của bản thân coi như là không có tu luyện, cũng đã chậm rãi tăng lên một cách vững vàng.
Diệp Mặc cũng không mất bao lâu thời gian để thanh tĩnh lại, hắn khiếp sợ nhìn gốc "Khổ Trúc" trước mặt, vừa rồi hắn không hề tu luyện, cũng đã có cảm ngộ, nếu như hắn ở đây tu luyện một ngày, vậy không biết "Khổ Trúc" này sẽ mang lại cho hắn bao nhiêu chỗ tốt nữa?
"Khổ Trúc" có thể luyện khí, thế nhưng loại thiên địa bảo vật này có ai lại mang đi luyện khí? Diệp Mặc trong lòng kích động, hắn dĩ nhiên phát hiện linh khí ở đây và bên ngoài hoàn toàn khác nhau, linh khí ở đây không chỉ nồng đậm hơn, hơn nữa lại tinh thuần không gì sánh được, đây thực là một nơi độc lập.
Diệp Mặc đã sáng tỏ được một chút, "Khổ Trúc" hẳn là chỉ có thể sống ở "Thế giới sơn" mà thôi. Mà "Thế giới sơn" lớn như vậy, muốn chuyện vào Thế giới trang vàng hiển nhiên là không hiện thực, hắn cũng làm không được, thế nhưng Diệp Mặc lại có biện pháp của riêng mình.
Trong Thế giới trang vàng của hắn có một linh mạch, nếu như đem "Khổ Trúc" này cùng với một phần đất của "Thế giới sơn" này đào lên mang vò đặt trên linh mạch, hẳn là "Khổ Trúc" có thể sinh tồn được.
Diệp Mặc lấy ra một linh khí phi kiếm thượng phẩm, vừa định cắt lấy một khoảng đất đá màu đen xung quanh "Khổ Trúc" thì phát hiện bên cạnh "Khổ Trúc" là một khối bia đá màu xám trắng.
Ở "Thế giới sơn" này tất cả đều là màu đen, "Khổ Trúc" lại là màu xanh biếc, một khối bia đá màu xám trắng ở chỗ này lại không quá gây chú ý.
Diệp Mặc hiểu rõ vừa rồi ngay sau khi hắn tới nơi này, liền nhìn thấy "Khổ Trúc", bỏ qua những thứ khác, lúc này hắn muốn mang "Khổ Trúc" đi thì mới thấy được tấm bia đá này.
Trên bia đá này còn khắc mấy chữ lớn:
"Khổ Truc – Du gia, không phải người Du gia xin đừng trạm vào, bằng không tất truy sát đến chân trời góc biển. Du Vạn Lý lưu bút".
Diệp Mặc sửng sốt, lập tức phản ứng lại, hắn phất tay đem tấm bia đá đánh cho nát bấy, trong lòng cười nhạt.
Lúc này hắn càng xác định Du gia cùng với "Khổ Trúc" không có quan hệ. "Khổ Trúc" rất có thể vẫn luôn ở trên Thế giới sơn, một lần nào đó Vẫn Chân điện mở ra, tổ tiên của Du gia là Du Vạn Lý đi tới Thế giới sơn này. Chỉ là không biết Du Vạn Lý đã dùng biện pháp gì để tới được đây, sau đó thấy "Khổ Trúc" lúc này mới để lại tấm bia đá màu xám trắng này.
Sau đó người của Du gia đã đem "Khổ Trúc" này thành của riêng rồi, mà trên thực tế là toàn bộ Du gia ngoại trừ Du Vạn Lý, không có một ai từng nhìn thấy "Khổ Trúc" cả.
Diệp Mặc tuy rằng khinh thường Du Vạn Lý, đặc biệt là sự nông nổi mà họ Du thể hiện qua bài từ kia, thế nhưng đối với việc Du Vạn Lý thoát qua được tia sét đen của Thế giới sơn để đến được nơi đây, trong lòng hắn cực kỳ bội phục. Phải biết rằng hắn đi đến nơi này phải tốn sức chín trâu hai hổ mới thành công, thiếu chút nữa bị lôi điện đánh gục.
Đối phương không chỉ đến được đây, lại còn có thể trở về, hiển nhiên so với hắn còn lợi hại hơn nhiều. Có thể thấy được người tài trong thiên hạ xuất hiện lớp lớp, đều không phải là một người như Diệp Mặc hắn có thể so sánh, chờ lúc rảnh rỗi, hắn cũng muốn hỏi thăm xem Du Vạn Lý rốt cuộc là người thế nào.
Duy nhất điều khiến Diệp Mặc kỳ quái chính là Du Vạn Lý đã tới đây rồi vì sao không đem "Khổ Trúc" đào lên? Lại đi lập một tấm bia đá để ở chỗ này? Điều này quả thực là không hợp lý.
Cái này giống như là có người qua lại trên đường, thấy một khối vàng thật lớn, thế nhưng người nọ không có đem khối vàng đi, trái lại viết một tờ giấy để trên mặt, viết rằng "Đây là vàng của Du Nhị Sỏa, người nào lấy tôi sẽ giết người đó".
Diệp Mặc cười cười, nếu không nghĩ ra thì hà tất phải suy nghĩ? Có thể Du Vạn Lý này thực sự là một người quang minh lỗi lạc, cho là tất cả mọi người đều quang minh lỗi lạc như ông ta. Thế nhưng xin lỗi ông rồi, Diệp Mặc ta lại không phải là người quang minh lỗi lạc, "Khổ Trúc" này ta nhất định lấy đi rồi.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lấy ra linh khí phi kiếm, đem phạm vi xung quanh "Khổ Trúc" đào lên.
Keng keng!
Một tiếng va chạm phát ra, tại nơi linh khí phi kiếm va chạm với tảng đá màu đen ngay cả một vết tích cũng không có lưu lại, chỉ phát ra một trận âm hưởng mà thôi.
Mà thực chất âm hưởng vọng lại hoàn toàn không phải là từ tảng đá màu đen của Thế giới sơn, mà hoàn toàn là từ phi kiếm vọng lại.
Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, đá tảng của Thế giới sơn này cứng rắn như vậy sao? Hắn thậm chí mơ hồ hiểu rõ vì sao Du Vạn Lý không lấy "Khổ Trúc" đi rồi, có lẽ ông ta cũng không có quang minh lỗi lạc hơn mình là bao.
Nếu như đã đến đây, vậy mà ngay cả đá tảng cũng không đào lên được thì còn nói gì đến lấy "Khổ Trúc" đi nữa? Hiểu được điều này, Diệp Mặc càng toàn lực xuất ra phi kiếm của mình.
Răng rắc!
Động tĩnh lần này của Phi kiếm lớn hơn trước, chỉ là Diệp Mặc phát hiện linh khí phi kiếm thượng phẩm này đã hoàn toàn gãy rồi, đã trở thành một thanh kiếm phế liệu.
Diệp Mặc nhìn thanh kiếm gãy một lát, lúc này mới cười khổ một tiếng, đây là linh khí thượng phẩm đó. Hắn đã triệt để hiểu rõ vì sao Du Vạn Lý không mang "Khổ Trúc" đi rồi, đây không phải là vì ông ta không muốn mà căn bản là không có khả năng mang đi.
Diệp Mặc cũng không dám lấy ra "Tử Đao", với hắn mà nói "Tử Đao" là một món đồ bảo mệnh, nếu một ngày nào đó nó bị hư hao, hắn sợ không có khả năng tìm được một thứ tốt như vậy để hợp tác nữa. Diệp Mặc lần này lấy ra "Hôi Tước kiếm" cướp được từ Bác Dung, đây là một món chân khí hạ phẩm, dùng thứ này hẳn là sẽ có chút hiệu quả.
Diệp Mặc đem "Hôi Tước kiếm" tế luyện đơn giản một chút, sau đó hắn vận chuyện chân nguyên đào thử táng đá màu đen cứng rắn của Thế giới sơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lại một tiếng "Keng" giòn vang lên, nhưng so với lần trước tốt hơn rất nhiều, lần này đá tảng màu đen của Thế giới sơn đã có một vết tích, chỉ là Diệp Mặc lấy tay lau một cái thì vết tích liền biến mất không thấy, hiển nhiên là món chân khí hạ phẩm này cũng không có cách nào đào lấy "Khổ Trúc" cả.
Diệp Mặc có chút chán chường ngồi xuống đất, hắn cũng không có tiếp tục thử lại, bởi vì hắn biết cho dù là thử lại thì cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Lúc này hắn rốt cuộc đã hiểu tâm tình của Du Vạn Lý, đi một mình trên đường, bụng đói không thể chịu được. Bắt gặp được một khối vàng, hắn hưng phấn không thôi, biết rằng chỉ cần nhặt khối vàng này lên, lập tức có thể đổi được vô số đồ ăn. Đáng tiếc chính là sau khi hắn thử, thì lại phát hiện ra bản thân đã quá đói, căn bản không thể đi động được khối vàng. Tiếp tục ở lại thì chỉ có thể chết đói và hắn ngoại trừ việc viết lại trên khối vàng vài chữ đây là vàng của ta, thì còn có thể làm cái gì nữa?
Lúc này Diệp Mặc đã biết, Thế giới này tuyệt đối không bình thường, thậm chí quý giá không thua gì "Khổ Trúc", đáng tiếc chính là hắn hiện tại căn bản là bất lực. Đừng nói là đem toàn bộ Thế giới sơn này đi, hắn ngay cả cắt bỏ một khối đá màu đen cũng không thể làm được.