- Chúng ta đều là đồng môn, nếu cậu thích tôi, vậy hãy đưa tôi theo, tôi nguyện ý...Kỳ thực ngày trước ở Thần Dược môn, tôi đã đối với cậu, đối với cậu...
Dù cho ở đây không phải trốn riêng tư, thế nhưng Lưu Mạn Hương lại nói ra những lời này, cũng không có chút nào đột ngột. Hơn nữa âm thanh của ả càng nói càng dịu dàng, càng nói càng nhỏ.
Mà y phục trước ngực ả tựa hồ như theo lời ả nói mà lộ ra càng lúc càng nhiều, lộ ra càng nhiều khoảng trắng. Không chỉ đổi cách xưng hô với Diệp Mặc thành sự đệ, lại còn bay ra một bộ dáng như là đã sớm ái mộ Diệp Mặc từ lâu.
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Mạn Hương, liên hệ với lời nói của Kinh Dục Điền càng thêm tin tưởng. Lưu Mạn Hương là người thế nào, Diệp Mặc tuy rằng không hiểu rõ cô ta, thế nhưng dù sao cũng là một đồng môn trong môn phái.
Cái loại đàn bà này tuyệt đối không phải là loại có thể vì môn phái mà chịu nhục, Diệp Mặc nghĩ đến lời Kinh Dục Điền nói về việc cô ta vì một viên "Ngưng Anh đan" thì càng thêm tin một ít.
Thấy Diệp Mặc lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, ngữ khí của Lưu Mạn Hương càng thêm thê lương, bi ai thương cảm hơn, giống như là cái chết của Kinh Dục Điền vừa rồi không có liên quan đến cô ta.
Cuối cùng cô lại xoay người lại, cúi gập xuống mà nó một cách đau khổ:
- Sư đệ, tôi biết cậu hận tôi, cậu hãy đánh tôi đi.
Cô ta vừa nói vừa cố gắng nhích mông lên, cái này cũng chưa tính, cô thậm chí còn để lộ ra một khối ngực tròn trịa và một ít nội y màu hồng phấn.
Cho dù là Diệp Mặc nhìn thấy cảnh này cũng có chút miệng khô lưỡi nóng, phải âm thầm bội phục loại đàn bà biết cách lợi dụng ưu thế của bản thân này, hơn nữa còn không biết thẹn chút nào. Có lẽ nói, cô ta căn bản không biết cái gì gọi là thẹn.
Vốn là Diệp Mặc đang có chút hoa mắt, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía mà khi nãy Kinh Dục Điền và Lưu Mạn Hương hai người đi tới đây.
Bốp, bốp, bốp...
Vài tiếng vỗ tay đơn điệu vang lên cùng lúc khi Diệp Mặc ngẩng đầu lên.
- Các hạ quả là danh bất hư truyền. Không ngờ lại làm cái chuyện này ngoài đường giữa ban ngày ban mặt, Viễn mỗ bội phục, thật sự là cực kỳ bội phục...
Ánh mặt Diệp Mặc nhất thời ngưng tụ lại, hắn nhìn tên tu sĩ đang lắc mình đi tới, trong mắt có chút nghi hoặc. Hắn đương nhiên biết tên tu sĩ này, người này chính là Viên Quan Nam, thế nhưng Viên Quan Nam nói những lời này là có ý gì?
Hơn nữa cái tên Viên Quan Nam này trước này luôn đi cùng Văn Thái Y mà, sao lần này y lại một mình xuất hiện ở đây?
Diệp Mặc rất nhanh liền hiểu rõ ý tứ của tên Viên Quan Nam này. Y hẳn là đã biết mình chính là Ninh Tiểu Ma rồi. Sau khi hiểu được điểm này, Diệp Mặc cảm thấy có chút ớn lạnh, bất luận là hắn dùng "Nặc sa" hay "Cửu biến" hay là diện mạo vốn có, mục đích vốn chỉ có một, chính là vì không muốn để cho người khác nhận ra. Tên Viên Quan Nam này hiện tại đã nhận ra hắn, vậy chẳng phải là nói rõ rằng y đều có thể nhận ra mình dù cho có đeo mặt nạ sao? Y làm như thến nào biết được?
Viên Quan Nam đi về phía Lưu Mạn Hương cách đó không xa, hăng hái nhìn vào phần mông của cô ta, tựa hồ như đang cố gắng mà thưởng thức. Lưu Mạn Hương rốt cuộc cũng biết xấu hổ, cô làm ra vẻ ủy khuất đứng lên, thế nhưng cũng chỉnh lại ngực áo của mình.
- Vị sư muội này, có phải người này đang bức bách em hay không? Nếu như đúng như vậy, em chỉ cần nói ra, đợi lát nữa ta có thể làm chứng cho em rồi.
Viên Quan Nam nói với vẻ mặt hết sức đàng hoàng.
- Tôi, hắn, tôi...
Sắc mặt của Lưu Mạn Hương đỏ lên, chỉ là nói ba chữ, rồi cũng không nói ra được nữa. Tựa hồ cô thực sự xấu hổ, không thể nói nên lời, càng nói càng lộn xộn.
Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, cái loại đàn bà này nếu như là ở địa cầu thì tuyệt đối sẽ là một ảnh hậu đấy.
Viên Quan Nam ôn hòa gật đầu với Lưu Mạn Hương, lúc này mới nhìn Diệp Mặc mã lãnh đạm nói:
- Ninh Tiểu Ma, mày thật sự rất giỏi, mới một thời gian ngắn đã từ Nguyên Anh tầng ba tấn cấp tới Nguyên Anh tầng bốn rồi, tao phỏng chừng mày đúng là một tu sĩ không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ.
Dừng một chút, Viên Quan Nam nở một nụ cười, hắc hắc nói một câu:
- Thế nhưng Lăng Hiểu Sương thật đúng là không có nhìn lầm mày. Háo sắc vô sỉ tao có thể hiểu, thế nhưng háo sắc đến loại trình độ này của mày, Viên mỗ tao thật là lần đầu tiên mới thấy. Nhưng cũng không sao hết, hiện giờ tao muốn vì Tu Chân giới trừ hại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://
Diệp Mặc chỉ đứng yên cầm "Tử Đao", căn bản là không lưu ý đến lời Viên Quan Nam nói, hắn tuyệt đối không tin Viên Quan Nam cao thượng đến thế, thậm chí còn dám nói rằng vì Tu Chân giới trừ hại.
Lúc này hắn lưu ý chính là Viên Quan Nam vì sao có thể nhận ra hắn, sau đó lại làm thế nào mà tìm được hắn? Diệp Mặc tin tưởng vào pháp bảo ẩn dấu và sự cẩn thận của hắn, tuyệt đối không có đệ lộ kẽ hở nào. Nhưng thực tế thì Viên Quan Nam không chỉ nhận ra được thân phận của hắn, lại có thể đến đây tìm được hắn.
Sở dĩ hắn lấy ra "Tử Đao" là vì hắn đã không có dự định để Viên Quan Nam sống mà rời khỏi đây. Thân phận hắn tuyệt đối không thể bại lộ, nếu Viên Quan Nam đã biết thân phận của hắn vậy thì nhất định phải giết. Nhưng Viên Quan Nam cũng không phải dễ dàng giết chết như vậy, điểm này Diệp Mặc cũng hiểu rất rõ.
Nhưng nói đi nói lại, Diệp Mặc cho rằng mình không nên giết người này, y khác với Điền Ngạo Phong bị giết ngày trước. Trước kia hắn giết Điền Ngạo Phong là bởi vì không biết thân phận Điền Ngạo Phong, mà hiện tại hắn đã biết của Viên Quan Nam thậm chí so với Điền Ngạo Phong còn dữ dằn hơn. Một khi Viên Quan Nam bị giết, sự kiện này tuyệt đối sẽ chấn động hơn nhiều so với việc giết Điền Ngạo Phong.
Diệp Mặc nắm chắc "Tử Đao" trong tay, sau đó nói:
- Họ Viên kia, ở đây cũng không có người ngoài, cũng không cần phải huênh hoang khoác lác làm gì. Người bêu rếu tao cũng không phải chỉ có một mình mày, cũng không cần phải đem bảng tên giơ lên trước mặt tao. Tao biết mày nhằm vào tao khẳng định là có mục đích, nếu như mày có nghi vấn gì thì cứ hỏi, tao có thể nói đều sẽ nói cho mày, thế nhưng trước đó, tao cũng có một nghi vấn mong mày có thể trả lời.
Viên Quan Nam cười ha ha mà nói:
- Bất luận có phải tao có huênh hoang khoác lác hay không, mày cũng không thấy được. Mày đã nói như vậy rồi, tao thật ra cũng có chuyện cần hỏi mày. Được rồi, Viên Quan Nam tao cũng không cần phải cùng người chết như mày so đo tính toán, mày muốn hỏi làm sao tao có thể tìm được mày đúng không?
Diệp Mặc trầm giọng nói:
- Không sai, mày làm thế nào mà tìm được tao?
- Bởi vì chỉ cần bị tao nhìn qua một lần thì vĩnh viễn sẽ không chạy thoát được, bất luận là kẻ đó dùng biện pháp gì để che giấu đi nữa.
Viên Quan Nam nói với vẻ kiêu ngạo.
Diệp Mặc nhíu mày, hắn tuyệt đối không tin lời Viên Quan Nam nói, Viên Quan Nam coi như là có thiên phú đi chăng nữa, y có thể nhìn ra chân tướng của "Nặc sa" mà đến cả tu sĩ Ngưng Thể cũng không nhìn ra được sao?
Thấy Diệp Mặc nhíu đầu mày, Viên Quan Nam biết rằng Diệp Mặc không tin lời y nói, y cũng không cần Diệp Mặc tin tưởng, lập tức hỏi lại:
- Lúc mày cướp đoạt linh đàm nuôi dưỡng "Cửu Thái Liên". Tao nghĩ hẳn là mày có một pháp bảo nghịch thiên cực độ phải không? Bằng không mày cũng không có khả năng hấp thu nước của linh đàm với tốc độ nhanh chóng như vậy.
Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, có một số việc mà trong lúc lơ đãng hắn đã để lộ ra, ngay tại trận hôn loạn đó, Viên Quan Nam không ngờ vẫn quan tâm theo dõi hắn. Rất hiển nhiên, Viên Quan Nam đã sớm lưu ý đến hắn rồi. Cũng nói rõ rằng lời Viên Quan Nam nói không sai, tuy rằng Diệp Mặc không biết y dùng thủ đoạn gì, thế nhưng có thể khẳng định chính là Viên Quan Nam luôn biết hắn với Ninh Tiểu Ma là một.
Diệp Mặc không trả lời Viên Quan Nam, hắn biết vừa rồi Viên Quan Nam cũng không nói thật với hắn, chỉ xuất ra "Tử Đao" lạnh giọng nói:
- Đừng nhiều lời vô ích, muốn đánh thì nhanh lên!
- Ha ha, nghĩ rằng mình đã là Nguyên Anh tầng bốn rồi, đã muốn cùng Viên Quan Nam tao động thủ, quả nhiên là kẻ vô tri thì không biết sợ. Mày đã muốn đánh, vậy tao sẽ thành toàn cho mày, cũng vì Tu Chân giới mà trừ hại.
Viên Quan Nam nói xong, khoát tay, một cái đại đỉnh tám cực xuất hiện trên đỉnh đầu của y.
Diệp Mặc cũng là lần đầu tiên gặp phải tu sĩ sử dụng đỉnh, cái đại đỉnh tám cực này vừa xuất hiện trên đỉnh đầu của Viên Quan Nam, liền quay tròn tại chỗ, đồng thời dẫn đến một bức tường gió không gian.
Cùng lúc trên tay của Viên Quan Nam xuất hiện một cổ kích toàn thân tràn ngập sát ý sung mãn, hóa ra đại định tám cực này không phải là pháp bảo cuối của y, nhiều nhất cũng chỉ là một pháp bảo phòng ngự mà thôi.
Mà chiếc cổ kích vừa xuất hiện kia, Diệp Mặc đã biết rằng dưới nó đã có không biết bao nhiêu vong hồn rồi. Cái loại sát ý mang theo toàn mùi máu tươi này, Diệp Mặc có thể khẳng định cổ kích này tuyệt đối không thật sự thuộc về Viên Quan Nam, chỉ là không biết y từ nơi nào mà có được loại hung khí này mà thôi.
Ngày trước khi Diệp Mặc đối địch cùng Lô Kiếm Cường, gã sự dụng một cái Huyết Sắc Trưởng giản, tuy cái Huyết Sắc Trưởng giản đó cũng mang theo mùi máu tanh, thế nhưng lại không giống với cổ kích này ở chỗ mùi máu tanh đã bị ma khí bao trùm hoàn toàn. Mà chiếc cổ kích trong tay Viên Quan Nam này lại là máu tanh thật, cho dù không xuất chiêu cũng đã có một loại khí thế chấn nhiếp tâm phách người khác rồi.
Lấy ra cổ kích, Viên Quan Nam cũng không nói với Diệp Mặc một lời, cổ kích trong tay đã mang theo âm thanh phá không trực tiếp lao về phía Diệp Mặc.
Sát khí màu đỏ máu hầu như đem toàn bộ không gian cô động lại, tựa hồ cho người ta cảm giác chỉ cần tiếp cận sát khí màu đỏ máu này một khắc sẽ bị nó xé rách.
Lưu Mạn Hương vô thức rùng mình một cái, vốn ả muốn chờ Diệp Mặc và tên tu sĩ mới tới này đấu đá nhau, cô sẽ nhân cơ hội đó mà chạy trốn. Bởi vì sự lợi hại của Diệp Mặc trước đó ả đã tận mắt trông thấy, hắn giết một tu sĩ Nguyên Anh tầng năm là Kinh Dục Điền mà giống như là giết gà vậy.
Mà cái kẻ mới tới này cũng là một tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, khẳng định không phải là đối thủ của Diệp Mặc, thế nhưng hai người hiện tại đã bắt đầu đánh nhau, Lưu Mạn Hương lại có cảm giác tựa hồ như mình đã nhìn lầm rồi.
Tên tu sĩ Nguyên Anh tầng năm này ra tay với thanh thế kinh người, mặc dù cách xa như vậy, ả cũng cảm giác được mình giống như bị sát khí kia xé rách mà kinh hãi trong lòng. Có lẽ Diệp Mặc cũng không nhất định là đối thủ của người này, nếu như vậy ả hiện tại cũng không cần chạy trốn, bởi lát nữa ả khẳng định sẽ là một trận chiến kinh thiên động địa giữa hai người, khi đó tìm cơ hội chạy trốn thì chắc ăn hơn bây giờ rất nhiều.
Cô kích của Viên Quan Nam lại đâm ra một nhát, Diệp Mặc cảm giác được trong lồng ngực một trận nhộn nhạo, có cảm giác khó chịu gần như sẽ phun ra một ngụm máu.
Không đợi hắn cảm thán chân nguyên hùng hồn của Viên Quan Nam, thì hắn cũng đã cảm giác được không gian xung quanh bị trì trệ lại, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng Diệp Mặc cũng đã cảm nhận được rất rõ.
Khi cổ kích biến ảo thành vô số kích ảnh vây quanh bốn phía của Diệp Mặc, Diệp Mặc lúc này mới chợt kinh ngạc, chiêu này của Viên Quan Nam không ngờ lại gần giống với "Huyễn vân thúc nguyên đao" của hắn, chẳng qua một chiêu này muốn hoàn toàn trói buộc không gian xung quanh hắn.
Tuy rằng không có khả năng tính toán được vùng không gian bị trói buộc, thế nhưng Diệp Mặc lại biết, chiêu này có một không gian cơ bản.
Rõ ràng Viên Quan Nam không muốn nhanh chóng giết mình, Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, Viên Quan Nam xem mình giống như một tu sĩ Nguyên Anh bốn bình thường, hiển nhiên lần này y đã quá sai lầm rồi.
Diệp Mặc đồng thời bổ ra "Tử Đao", đao khí của "Tử Đao" dưới sự thúc giục bởi chân nguyên của hắn, bức tường chân nguyên vừa nãy tựa hộ muốn khóa chặt hắn giờ đây như tờ giấy bình thường bị xé nát không thương tiếc.