TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1202: Bị vây khốn trong trận pháp cấp chín

Giờ phút này ở bên ngoài 'La khúc thập bát bàn', Ung Lam Y đang nhắm hai mắt lại, không ai biết lão đang suy nghĩ cái gì. Nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được sát ý của lão. Tất cả các tu sĩ có mặt ở đây đều hiểu được là Ung Lam Y không phải đang chờ đợi thành tích cuối cùng của Thông Hải Giáo, mà là chờ đợi cái tên tu sĩ gọi là Diệp Mặc kia ra khỏi 'La khúc thập bát bàn'.

Mà lúc này các tu sĩ bị truyền tống ra khỏi 'La khúc thập bát bàn' càng lúc càng nhiều, ngoài hai tu sĩ Thông Hải Giáo có thể đi sâu vào trong Bàn thứ chín, thì chỉ có Thương Hải Điện là có nhiều tu sĩ tiến sâu vào Bàn thứ chín nhất. Kinh Học Thành của Hải Điện đã vượt qua được Bàn thứ mười, đang muốn tiến lên Bàn thứ mười một, ngoài ra còn có hai tên tu sĩ Thương Hải Điện đang ở Bàn thứ chín nữa.

Về phần Hải Tu Minh, ngoài Diệp Mặc và Mông Kỳ để lại tên ở Bàn thứ chín ra, thì những tu sĩ còn lại của Hải Tu Minh nhiều nhất chỉ có thể lên đến Bàn thứ tám, còn hầu hết là đã thất bại từ sớm.

Vẻ mặt của Vượng Thương âm trầm, nhìn chằm chằm vào tấm bia đá lớn, Mông Kỳ không gặp phải chuyện gì, mà cô cùng với Diệp Mặc lại tiến vào Bàn thứ mười, nhưng cho đến tận giờ cũng chưa thấy tên của bất cứ ai trong hai người ở trên bia đá của Bàn thứ mười.

Nếu hai tên tu sĩ của Thông Hải Giáo có thể ghi lại tên trên Bàn thứ chín, thì vị trí của Hải Tu Minh vẫn là cuối cùng. Vượng Thương thậm chí còn đang hoài nghi là Diệp Mặc tức giận vì y không có ý muốn giúp đỡ hắn, nên cố ý không lưu lại tên trên bia đá. Nếu thực sự là như vậy, thì lát nữa cũng không cần đợi Ung Lam Y giết Diệp Mặc, tự tay y sẽ giết Diệp Mặc.

Khi Diệp Mặc gặp khốn trận đầu tiên của Bàn thứ mười sáu thì liền dừng lại, vì thủ đoạn của trận pháp này quả thực là thiên biến vạn hóa, cho dù cùng là một trận pháp cấp tám đỉnh, thì với thủ pháp bố trí khác nhau, thì hiệu quả cũng hoàn toàn khác nhau. Cũng có thể nói là không phải một tông sư trận pháp cấp tám nào cũng có thể nhìn thấu được một trận pháp cấp tám.

Huống chi Diệp Mặc đã biết tất cả những trận pháp bên trong 'La khúc thập bát bàn' này đều không hề tầm thường. Hắn cũng khẳng định là nếu không phải bản thân ở trước Bàn thứ mười lăm cảm thụ từ thấp đến cao về thủ pháp bố trí trận pháp ở 'La khúc thập bát bàn' này, mà trực tiếp tiến thẳng lên Bàn thứ mười sáu, thì cho dù là tới cuối cùng có thể phá trận được cũng sẽ phải mất rất nhiều thời gian.

Cho nên hắn đã ngừng lại ngay ở khốn trận đầu tiên. Cũng không phải là hắn không phá nổi khốn trận này, mà là hắn muốn cảm thụ một chút về trận pháp cao cấp trên Bàn thứ mười sáu này, để làm cơ sở chuẩn bị cho Bàn thứ mười bẩy tiếp theo.

Mông Kỳ im lặng ngồi ở phía sau Diệp Mặc mà tu luyện, ngay cả mấy linh thảo cấp bẩy ở bên cạnh cô cũng không muốn thu lấy, vì cô cũng hiểu được thời điểm hiện tại rất nguy hiểm.

Diệp Mặc từng bước từng bước nghiên cứu từng trận pháp trên Bàn thứ mười sáu, cũng không có tâm tư để thu thập các linh thảo cấp bẩy xung quanh. Diệp Mặc cũng hiểu rõ, một khi bản thân không thể vượt qua Bàn thứ mười tám, thì những chuyện chờ đợi hắn ở ngoài kia chẳng có chuyện nào tốt cả. Vốn chỉ cần thời gian một ngày là Diệp Mặc có thể vượt qua Bàn thứ mười sáu, nhưng hắn lại đi mất những ba ngày. Ba ngày sau, thì Diệp Mặc mới mang theo Mông Kỳ tiến vào Bàn thứ mười bẩy.

- Diệp sư huynh, anh là tông sư trận pháp cấp chín sao?

Sau khi tiến lên Bàn thứ mười bẩy, Mông Kỳ cũng không nhịn được nữa mà phải lên tiếng hỏi. Bởi vì nàng cảm giác được các trận pháp cấp tám vừa rồi cũng không có mang đến nhiều khó khăn cho Diệp Mặc, mà Diệp Mặc mất đến ba ngày thời gian ở Bàn thứ mười sáu là vì muốn nghiên cứu các trận pháp đó.

Diệp Mặc lắc đầu một cách khó nhọc:

- Tôi còn chưa phải là tông sư trận pháp cấp chín. Hiện tại chỉ là tông sư trận pháp cấp tám mà thôi.

Sau khi Mông Kỳ nghe được Diệp Mặc nói hắn là tông sư trận pháp cấp tám thì trong lòng kinh hãi vô cùng. Chỉ trong vòng trăm tuổi đã là một tông sư trận pháp cấp tám, điều này nghe ra thực sự là thấy rợn cả người. Không chỉ nói sư phụ của cô không thể ngờ được việc này, mà thực tế cho dù Diệp Mặc có thừa nhận trước mặt người khác thì cũng không có ai dám tin tưởng. Nhưng hiện tại cô lại tin, vì Diệp Mặc thực sự đã dẫn cô qua Bàn thứ mười sáu rồi.

Thế nhưng cô lại lập tức cảm thấy sợ hãi hơn, vì Diệp Mặc nói hắn còn chưa phải tông sư trận pháp cấp chín. Nói cách khác thì hắn căn bản là không nắm chắc việc có thể vượt qua Bàn thứ mười tám hay không. Ở Bàn thứ mười sáu là trận pháp cấp tám, vậy thì Bàn thứ mười tám chắc chắn sẽ là trận pháp cấp chín rồi.

- Diệp sư huynh, ý của anh là, là….

Mông Kỳ hỏi có chút run rẩy.

Diệp Mặc biết rằng cô muốn nói cái gì, nhưng chỉ cười nhạt:

- Đúng thế, tôi quả thật là không có nắm chắc có thể qua được Bàn thứ mười tám, mà hiện tại ngay cả Bàn thứ mười bẩy tôi cũng không chắc có thể vượt qua. Ai có thể khẳng định là tôi có thể thăng cấp tông sư trận pháp cấp chín ở trong này chứ?

Mông Kỳ có chút sững sờ mà nhìn Diệp Mặc, cô không thể ngờ rằng Diệp Mặc lại tính toán tiến vào đây để thăng cấp lên tông sư trận pháp cấp chín. Khó trách hắn lại muốn nghiên cứu những trận pháp cấp thấp kia cả nửa ngày mới chịu đi tiếp. Cho dù cho hắn cả mười tám ngày để nghiên cứu những trận pháp này, thì liệu hắn có thể thăng cấp tông sư trận pháp cấp chín hay không? Mười tám ngày, trời ạ, không phải là mười tám năm, cũng không phải là một trăm tám mươi năm đâu.

Mông Kỳ không biết phải nói cái gì, nhưng cô lập tức lại nghĩ tới việc Diệp Mặc có thể trong vòng trăm tuổi đã trở thành tông sư trận pháp cấp tám, vậy thì ai dám khẳng định rằng hắn không thể chỉ trong vòng mười tám ngày này thăng cấp lên tông sư trận pháp cấp chín chứ? Hơn nữa nhìn bộ dạng của Diệp Mặc, thì còn chưa đến năm mươi tuổi nữa. Nghĩ tới đây Mông Kỳ không nhịn được lại phải hỏi một câu:

- Diệp sư huynh, anh hiện tại đã tới năm mươi tuổi chưa?

Diệp Mặc sửng sốt một chút, hắn không rõ vì sao Mông Kỳ lại đột nhiên hỏi cái vấn đề này, thế nhưng hắn vẫn lắc lắc đầu đáp lại câu hỏi của cô.

Mông Kỳ không biết phải nói gì nữa. Ngay cả năm mươi tuổi còn chưa tới, không chừng thì hắn mới chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi, vậy mà đã đạt tới độ cao này rồi. Ở thế giới tu chân của cô, số lượng tu sĩ thiên tài còn nhiều hơn so với đại lục Lạc Nguyệt này nhiều lắm. Nhưng bản thân cô cũng chưa từng thấy qua có loại tu sĩ nào biến thái như Diệp Mặc này. Trẻ tuổi như vậy, mà không chỉ tu vi cao cường, mà còn là một tông sư trận pháp, hơn thế nữa còn là một đại sư luyện khí nữa.

Khi Diệp Mặc còn đang nói chuyện với Mông Kỳ, thì hắn lập tức lại phát hiện bản thân cùng với Mông Kỳ đã bị vây khốn trong một thế giới tràn ngập sương trắng, nhất thời khiến hắn cả kinh trong lòng. Đây là lần đầu tiên hắn còn chưa phát hiện ra trận pháp thì đã bị trận pháp vây khốn rồi.

Mông Kỳ cũng đã phát hiện ra tình huống này, cũng biết được rằng cô cùng với Diệp Mặc đã bị trận pháp vây khốn, nhưng cũng không dám mở miệng ra nói câu nào, thậm chí cô còn đang nghĩ rằng chỉ vì bản thân bắt chuyện với Diệp Mặc khiến hắn phân tâm nên mới bị trận pháp vây khốn, cho nên cực kỳ hối hận.

Diệp Mặc thì lại biết chuyện này chẳng liên quan gì đến Mông Kỳ cả, công pháp hắn tu luyện chính là 'Tam sinh quyết', ngay cả khi đang Kết Đan mà còn có thể đánh nhau với người khác, thì sao có thể bị phân tâm chỉ vì nói chuyện vài câu chứ. Hắn biết rằng bản thân thực sự không hề phát hiện ra trận pháp này.

- Cô không nên cử động, đứng gần tôi vào, đây chính là một khốn trận cấp chín, không chừng còn là một ảo trận nữa.

Diệp Mặc trầm giọng. Hắn không cho Mông Kỳ cử động, là bởi vì hắn hoàn toàn chưa biết đây là trận pháp gì, nếu như hai người cử động, thì không chừng có thể chỉ trong nháy mắt đã bị tách rời.

Một khi Mông Kỳ bị tách rời khỏi hắn, thì cô không chết cũng sẽ bị truyền tống ra ngoài, cả hai cái kết quả này Diệp Mặc đều không muốn.

Mông Kỳ nghe được lời Diệp Mặc nói, thì mới dần an tĩnh lại. Cô tin tưởng lời nói của Diệp Mặc, cho nên một cử động nhỏ cũng không dám.

Diệp Mặc cẩn thận phóng thần thức ra ngoài, ngay lập tức hắn lại phát hiện thần thức của mình không thể nào xuyên qua được màn sương trắng này. Chỉ cần thần thức của hắn tiếp xúc với mần sương trắng, thì đều bị cắn nuốt toàn bộ.

Lúc này Diệp Mặc lại nhớ tới màn sương mù có thể cắn nuốt thần thức ở 'Sa nguyên dược cốc'.

Diệp Mặc ngồi xuống, bắt đầu diễn sinh đại trận cấp chín trong đầu.

Mông Kỳ không dám nhìn cảnh sắc xung quanh, ánh mắt cô chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc không chớp. Lập tức cô lại cảm giác thấy bóng dáng của Diệp Mặc lại dần dần mơ hồ đi, thậm chí càng ngày càng xa. Cô lập tức sợ hãi đưa tay muốn nắm lấy quần áo của Diệp Mặc.

Nhưng khiến Mông Kỳ kinh hãi chính là tay của cô chỉ nắm được vào khoảng không. Lập tức có một lực đẩy mạnh mẽ truyền đến. Trong lòng Mông Kỳ vô cùng hoảng hốt, cô cực lực ngăn trở lại loại lực đẩy mạnh mẽ này, chỉ là lực đẩy này lại càng ngày càng lớn. Chắc chắn là cô không thể trụ được bao lâu nữa thì sẽ bị truyền tống ra ngoài, cho nên cô lập tức lấy ra phi kiếm, để một khi bị truyền tống ra ngoài thì cô sẽ lập tức dùng phi kiếm để tự sát

Nếu cô bị truyền tống ra ngoài, còn bị Ung Lam Y bắt sống, thì cô thật không dám tưởng tượng đến vận mệnh bi thảm đang chờ đón cô. Ung Lam Y tuyệt đối còn là loại ma quỷ hơn cả con trai Ung Ô Tử của y, ở Thông Hải Giáo thì y chính là trời.

Mà lúc này Diệp Mặc lại đột ngột bừng tỉnh, phát hiện không thấy Mông Kỳ ở phía sau, thì cũng lập tức hốt hoảng. Nếu Mông Kỳ bị truyền tống ra ngoài, thì cũng có nghĩa là việc hắn muốn chạy trốn từ 'La khúc thập bát bàn' sẽ bị tiết lộ ra ngoài.

Lúc này Diệp Mặc cũng không buồn nghiên cứu kỹ trận pháp này nữa, mà liền tục ném những miếng trận kỳ trong tay ra.

Sau một lát, những sương mù xung quanh bắt đầu tan ra, ngay sau đó Diệp Mặc liền nhìn thấy Mông Kỳ đang muốn dùng phi kiếm tự sát.

Diệp Mặc cũng không kịp suy nghĩ, nhanh chóng lao tới bên cạnh Mông Kỳ, đoạt lấy phi kiếm trong tay cô, đồng thời phóng ra 'Tử nhãn thần hồn thiết cát' để bảo vệ cô.

Mông Kỳ đột nhiên bừng tỉnh, sau khi cô phát hiện người cứu mình chính là Diệp Mặc, nhất thời không nhịn được mà nước mắt vui sướng chảy ra. Cô không sợ chết, nhưng mà rơi vào tay của Ung Lam Y thì còn đáng sợ hơn cả cái chết.

- Leo lên lưng tôi.

Diệp Mặc biết bản thân hắn mới chỉ nghiên cứu được một chút bề ngoài của trận pháp này, nên mới may mắn có thể cứu được Mông Kỳ. Nhưng lần này cứu được Mông Kỳ, không có nghĩa là lần sau hắn cũng có thể cứu được Mông Kỳ.

Mông Kỳ lập tức gật đầu, không cự tuyệt, thậm chí không đợi Diệp Mặc nói xong, thì cô đã chủ động ghé vào trên lưng của Diệp Mặc rồi.

Diệp Mặc lấy ra một chiếc đai lưng linh khí thượng phẩm, buộc chặt hắn và Mông Kỳ vào với nhau. Lúc này hắn mới ngồi xuống nghiên cứu trận pháp một lần nữa, rồi rất nhanh đã tiếp tục tiến vào cảnh giới vong ngã.

Diệp Mặc toàn tâm toàn ý dùng 'Tam sinh quyết' thôi diễn trận pháp cấp chín, muốn đột phá cảnh giới tông sư trận pháp cấp chín. Còn Mông Kỳ sau lưng Diệp Mặc thì lại không cách nào bình tĩnh được mặc dù cô đã được Diệp Mặc buộc chặt sau lưng, cho dù là ảo trận có lợi hại hơn nữa cũng không thể mang cô đi được.

Nhưng cô không thể bình tình chính là vì bản thân đang bị buộc chặt với Diệp Mặc. Vì ngực của cô đang hoàn toàn dán chặt vào sau lưng Diệp Mặc. Một mùi vị nam tính truyền đến, làm cho cô không thể nào không miên man suy nghĩ.

Từ khi cô tu luyện đến giờ, chưa bao giờ tiếp xúc với người con trai nào, tính cách của cô cũng vô cùng e lệ. Lại càng không nói đến hiện tại cô đang dán sát cả người vào Diệp Mặc, hơn nữa cô còn không dám nhúc nhích, vì sợ rằng bản thân vừa động một cái, sẽ ảnh hưởng đến việc Diệp Mặc nghiên cứu trận pháp.

Theo thời gian trôi qua, Mông Kỳ cảm giác được cả người mềm nhũn ra, thậm chí còn có một loại cảm giác sung sương khó có thể miêu tả được. Khiến cô phải cắn chắn môi đến nỗi cả người run rẩy thì mới có thể khống chế được bản thân.

Khi Mông Kỳ còn đang cố gắng chịu đựng, thì Diệp Mặc bỗng nhiên lại thét dài một tiếng rồi đứng lên, trận kỳ trong tay không ngừng được hắn ném ra, ngay cả Mông Kỳ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được màn sương mù màu trắng đang nhanh chóng tan rã, càng ngày càng mỏng hơn.

| Tải iWin