TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1254: Vui mừng gặp lại

Diệp Mặc đương nhiên không phải là muốn chết, một đao này của Diệp Mặc chính là 'Huyễn vân toái vực đao', hắn muốn nghiền nát 'Vực' của đối phương để hình thành 'Vực' của chính mình.

Hắn không biết lĩnh ngộ về 'Vực' của đối phương ở đẳng cấp nào, nhưng bản thân hắn đã có sự hiểu biết đối với hình thức ban đầu của 'Cảnh', một đao kia hoàn toàn không phải hướng về phía đao quang của đối phương, mà hướng về phía 'Vực' suy yếu nhất của đối phương.

Tên yêu tu thấy Diệp Mặc đánh ra một đao này, thì nhe răng cười lạnh, không ngờ chỉ là một tu sĩ Thừa Đỉnh mà cũng dám đối chiến cùng tu sĩ Hóa Chân? Chờ đến khi một đao này của hắn tiến vào 'Vực' của mình, thì hắn chỉ có thể chờ chết, chứ không có biện pháp nào khác nữa.

Nhưng nụ cười trên mặt tên yêu tu rất nhanh đã vụt tắt, y phát hiện đao quang màu tím của Diệp Mặc sau khi tiến nhập vào 'Vực' của y, thi lại không chậm lại chút nào, mà còn khuếch tán ra, tạo thành từng màn sáng màu tím. Màn sáng mầu tím này sau khi khuếch tán ra, càng trở nên rực rỡ hơn, cuối cùng dường như là bất cứ vật gì cũng sẽ bị nó nghiền nát.

Chuyện gì đang xảy ra? 'Vực' của mình không ngờ không có cách nào trói buộc được một đao này của đối phương? Sau một khắc, tên yêu tu Hóa Chân trong lòng càng kinh hãi hơn, y không ngờ Ly Quang Song Sát đao lại bị chậm chạp đi, hơn nữa đã không còn giữ được 'Vực' của y nữa rồi.

Tên yêu tu này lập tức hiểu là chuyện gì đã xảy ra, cùng là 'Vực', nhưng không ngờ con kiến hôi Thừa Đỉnh này lại có thành tựu về 'Vực' cao như vậy. Cái này còn chưa tính, một đao của hắn không ngờ không chỉ phá nát 'Vực' của mình, còn dùng chính 'Vực' của mình mà trói buộc Ly Quang Song Sát đao của mình.

Hắn làm sao có thể biết chỗ sơ hở trong 'Vực' của mình? Nhược điểm hay kẽ hở của 'Vực', thì chỉ có tu sĩ thi triển ra mới biết được, không có bất kỳ ai có thể biết, nhưng tên tu sĩ Thừa Đỉnh trước mặt này lại biết được nhược điểm 'Vực' của mình, còn có thể lợi dụng nhược điểm này để phản kích lại nữa.

Đây rốt cuộc là do ngẫu nhiên hay đối phương thực sự biết? Lúc này tên yêu tu Hóa Chân cảm giác được đao quang tím hồng của Diệp Mặc ở trong 'Vực' của y khuếch tán ra càng lúc càng nhanh, trong lòng nhất thời kinh sợ, càng không hề lưu thủ, hai tay liên tiếp đánh ra hơn mười thủ quyết, từng đạo chân biến dạng móp méo được y đánh ra. Đao quang tím của Diệp Mặc cho dù đã phá vỡ được 'Vực' của đối phương, nhưng vẫn bị chân nguyên biến dạng này ngăn trở lại, đao quang tím cũng nhanh chóng tan đi. Sau đó tản mát ra bốn phía.

Ly Quang Song Sát đao của đối phương mặc dù đã không còn 'Vực' chống đỡ nữa, nhưng vẫn vô cùng nhanh chóng mang theo hai luồng sáng mầu hồng đánh lên 'Đại đỉnh tám cực' của Diệp Mặc.

Ầm Ầm...

Hai tiếng nổ lớn vang lên, 'Đại đỉnh tám cực' của Diệp Mặc lay động dữ dội, mà Diệp Mặc thì lại một lần nữa bị đợt trấn động này đánh văng ra ngoài, một ngụm máu tươi nữa lại phun ra.

Trong lòng Diệp Mặc thầm than, tuy rằng hắn đã có sự hiểu biết nhất định đối với 'Cảnh'. Nhưng tu vi của hắn và tên yêu tu này chênh lệch quá lớn, căn bản là pháp thuật không thể bù đắp lại được.

Thấy Diệp Mặc lại lần nữa bị thổ huyết, thì mấy người Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng ở Phỉ Hải thành nhất thời đều la hoảng, sắc mặt của Tô Tĩnh Văn cũng hoảng sợ đến mức tái nhợt.

Kỷ Bẩm và Đường Mộng Nhiêu thì lại thở phào nhẹ nhõm. Diệp Mặc không ngờ có thể thoát chết dưới 'Vực' của đối phương. Đồng thời trong lòng cũng khiếp sợ với sự lợi hại của Diệp Mặc, hắn đang đối mặt là một yêu tu Hóa Chân đấy. Không chỉ nói Diệp Mặc là một tu sĩ Thừa Đỉnh hậu kỳ, mà cho dù là chính họ thay thế vào, thì chắc chắn cũng sẽ phải chết. Mà Diệp Mặc sau hai chiêu đối chiến, thì hiển nhiên không hề thua đối phương trên phương diện lĩnh ngộ pháp thuật, mà là thua do cảnh giới của cả hai chênh lệch quá lớn.

Bọn họ khẳng định, một khi Diệp Mặc tấn cấp Hóa Chân, thì toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt sẽ không còn đối thủ nữa. Đáng tiếc chính là Diệp Mặc làm sao có thể thoát khỏi kiếp nạn ngày hôm nay đây? Bọn họ đều muốn hỗ trợ, nhưng vẫn chỉ có thể bất lực mà nhìn thôi.

Tên yêu tu Hóa Chân lại lần nữa cười lạnh:

- Quả nhiên là có chút môn đạo, nhưng cũng sẽ chấm hết ở đây thôi...

Chỉ là y vừa mới nói tới đây, thì vẫn không xuất chiêu lần thứ ba, mà sắc mặt lại đại biến, lập tức quay về phía hư không hừ lạnh một tiếng. Sau đó lại quay đầu nhìn Diệp Mặc nói:

- Lần sau đừng để ta gặp lại ngươi.

Nói xong thì không ngờ y lại xoay người đi ngay, trong nháy mắt cũng mang theo bầy yêu thú rời khỏi.

Tất cả mọi người đều không hiểu rõ, cái tên yêu tu này đã hoàn toàn chiếm thượng phong rồi, tại sao lại đột nhiên bỏ đi. Nhưng tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tên yêu tu Hóa Chân này nếu như không rút lui, thì mọi người thật sự là không còn bất kỳ biện pháp nào chống đỡ cả.

Diệp Mặc nhìn theo bóng lưng tên yêu tu, đồng dạng cũng hừ lạnh một tiếng:

- Những lời này phải là ta nói mới đúng.

Hắn cũng rất nghi hoặc vì sao tên yêu tu lại đột nhiên bỏ đi, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy được một trận dao động trong không trung, hắn lập tức nhìn qua, lại có một giọng nói truyền âm đến tai hắn:

- Diệp Mặc, cậu rất giỏi, không ngờ chỉ có mấy năm trôi qua, mà cậu đã có được thành tích như vậy rồi. Trăm năm ước hẹn, có thể giảm bớt đi một nửa rồi...

Diệp Mặc nghe được thanh âm này, thì cả người liền chấn động. Hắn lập tức biết người này là ai rồi, chính là Khổng Diệp trưởng lão. Khổng Diệp có khả năng dọa cho tên yêu tu kia bỏ đi, thì hiển nhiên cũng là tu sĩ Hóa Chân.

Diệp Mặc chẳng bao giờ nghĩ tới Khổng Diệp vốn vẫn không hiển sơn lộ thủy lại chính là đệ nhất nhân của Bắc Vọng Châu. Năm đó hắn còn tưởng tu vi của Khổng Diệp không bằng Lăng Trung Thiên, hiện tại xem ra là mười phần sai lầm rồi. Diệp Mặc hướng về phía hư không thi lễ một cái, không nói gì cả. Trước đó hắn và Khổng Diệp có một ước định, đó chính là một ước hẹn trăm năm. Hiện tại hắn là tu vi Thừa Đỉnh hậu kỳ, mà Khổng trưởng lão đã đem ước định rút ngắn đi một nửa thời gian. Có thể thấy được rằng trước đó Khổng trưởng lão ước định với hắn, chính là đối với hắn có kỳ vọng thật lớn

Diệp Mặc nghĩ tới tình cảnh lúc ban đầu ở Toái Diệp thành gặp được Khổng Diệp trưởng lão, nhớ tới sự quan tâm và tin tưởng của lão đối với hắn khiến hắn cảm thấy ấm áp trong lòng. Ngày đó hắn cho rằng Khổng Diệp ít nhất đã là tu vi Ngưng Thể, không ngờ rằng Khổng Diệp cũng là một tu sĩ Hóa Chân. Diệp Mặc nghĩ rằng chắc không chỉ riêng mình hắn không ngờ tới, mà cả Bắc Vọng Châu chắc cũng sẽ không ngờ tới.

Khổng Diệp không xuất hiện, hiển nhiên là không muốn người khác biết thân phận của lão.

Lúc này Diệp Mặc đã hiểu rõ, vì sao đối phương có yêu tu Hóa Chân tầng hai cầm đầu, mà vẫn không thể công kích được Phỉ Hải thành rồi, bởi vì Bắc Vọng Châu cũng có một tu sĩ Hóa Chân tọa trấn.

Sau khi yêu thú rút lui hết, thì một lát sau toàn bộ tu sĩ trong ngoài Phỉ Hải thành đều hoan hô vang dội. Mấy người Diệp Lăng cũng không nhịn được nữa, đều xông về phía Diệp Mặc, vốn chỉ nghĩ là hai ba năm là có thể gặp lại Diệp Mặc rồi, không ngờ chuyến đi này của Diệp Mặc đã là mấy cái hai ba năm liền.

Diệp Lăng không hề cố kỵ, nhào vào trong lòng Diệp Mặc, Tống Ánh Trúc và Tô Tĩnh Văn mặc dù không nói lời nào, nhưng nhu tình và tưởng niệm trong mắt thiếu chút nữa đã hòa tan cả người Diệp Mặc rồi.

Tô Tĩnh Văn tiến lên ôm lấy cánh tay của Diệp Mặc, hoàn toàn không có chút ngượng ngùng nào. Cô liên tục tu luyện, chính là vì muốn được ở bên Diệp Mặc, muốn trở về gặp mặt mẹ mình. Nếu như những chuyện này đều không thể thực hiện được, thì cho dù cô có tu luyện tới đỉnh, thì có để làm gì chứ?

Mấy năm nay nếu như không phải là còn có Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc ở bên, an ủi lẫn nhau, thì cô phỏng chừng là đã buông xuôi rồi. Cô thật sự không có thói quen chuyên tâm tu luyện, không thích chuyện giẫm đạp lên mạng người ở Tu Chân Giới này, nếu như cuộc sống chỉ có như vậy, thì chỉ là một sự dày vò thống khổ mà thôi. Huống chi khi Diệp Mặc rời đi, thì cô vẫn còn đang bế quan tu luyện.

Lúc này gặp lại Diệp Mặc, thì trong nội tâm của cô thực sự có thiên ngôn vạn ngữ, cô hận không thể lập tức nói toàn bộ ra cho Diệp Mặc nghe. Nhưng cô cũng không biết là phải bắt đầu từ chỗ nào nữa.

Diệp Mặc nắm lấy tay của Tô Tĩnh Văn, ôn nhu nói:

- Tĩnh Văn, em cũng đã là Nguyên Anh trung kỳ rồi...

Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên cắt đứt lời Diệp Mặc:

- Diệp Mặc, đứng rời xa em nữa. Sau này bất luận anh đi tới đâu, thì em đều sẽ đi theo anh, em chịu không nổi cái loại dày vò này nữa rồi. Em không muốn tu luyện nữa, chỉ muốn ở bên anh mà thôi. Muốn quay về Ninh Hải nữa, ở chỗ này em sợ, em, em...

Tô Tĩnh Văn dũng cảm nói ra, nhưng không cách nào nói cho hết lời. Đại nạn thú triều vô cùng vô tận. Làm cho cô một lần nữa lâm vào tuyệt vọng, cô sợ chính mình sẽ không còn gặp lại được Diệp Mặc nữa, sợ sẽ không còn cơ hội quay về Ninh Hải nữa. Cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ sát sinh qua. Không ngờ thời gian trước mỗi ngày lại phải chém giết yêu thú. Cô thậm chí nhớ kỹ lần đầu tiên cô giết yêu thú, sau khi giết xong còn không ngừng nôn mửa. Cô thật sự chán ghét cuộc sống như thế, thật sự không thích cuộc sống kiểu này.

- Được, sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.

Diệp Mặc kéo Tô Tĩnh Văn lại, nhìn sang đôi mắt đỏ ngầu của Tống Ánh Trúc:

- Ánh Trúc, lần này anh trở lại Bắc Vọng Châu là để đưa các em theo đấy.

Thấy Tống Ánh Trúc có chút do dự dường như muốn nói gì đấy, thì Diệp Mặc cũng không đợi cô nói ra, lập tức đã nói trước:

- Em yên tâm, anh sẽ tìm được Ức Mặc, sau đó chúng ta sẽ cùng đi Nam An Châu. Khinh Tuyết, Tố Tố cùng với Bắc Vi đều đang đợi ở đó.

- Vâng.

Tống Ánh Trúc cũng cố gắng khắc chế tâm tình của mình, mặc dù cô cũng có rất nhiều tưởng niệm, nhưng cũng không có nói ra.

Lúc này Diệp Mặc đang cùng đoàn tụ với thân nhân, cho nên những người còn lại đã sớm đứng sang một bên rồi. Khi thấy tâm tình Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng ba người dần an tĩnh lại, thì lúc này Diệp Mặc mới dẫn theo các cô tới trước mặt mấy người Kỷ Bẩm giới thiệu bọn họ cho nhau.

Kỷ Bẩm cười ha hả:

- Tôi và họ đã sớm quen biết rồi, năm đó tôi ở Phỉ Hải thành, thì đã đều gặp mặt họ ở Mặc Nguyệt, nhưng Diệp Mặc cậu thì lại không có mặt ở đó.

Mông Hàn An cười dài:

- Diệp sư đệ, hai người vợ của cậu đều là nhân gian tuyệt sắc, em gái cũng là mỹ nữ vạn dặm khó cầu, Đường tỷ, đệ tử kia của chị có đẹp hơn Tô Tĩnh Văn không?

Mông Hàn An liếc mắt đã thấy Tô Tĩnh Văn vẫn còn là xử nữ, cho nên cô mới cố ý nói như vậy. Thứ nhất là muốn hạ thấp một chút đệ nhất mỹ nữ Bắc Vọng Châu là Áo Thiên Điệp, thứ hai cũng muốn giúp Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn lôi kéo một chút. Loại nữ nhân tuyệt sắc như Tô Tĩnh Văn, mà Diệp Mặc còn bỏ lỡ, vậy thì ngay cả cô cũng thấy đáng tiếc.

Bởi vì Mông Hàn An không biết chuyện giữa Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn, cho nên lúc này mới có ý nghĩ như vậy.

Đường Mộng Nhiêu lúc mới nhìn thấy Tô Tĩnh Văn, trong lòng cũng âm thầm kinh hãi. Cô vợ này của Diệp Mặc thật sự quá đẹp, Tô Tĩnh Văn nhu hòa nội liềm, không giống như Áo Thiên Điệp phóng khoáng đường hoàng. Cô đương nhiên cũng hiểu rõ lời của Mông Hàn An. Bởi vì Diệp Mặc có địch ý đối với Áo Thiên Điệp, cho nên Mông Hàn An là người bên cạnh Diệp Mặc, thì cũng sẽ có địch ý đối với Áo Thiên Điệp. Đối với phụ nữmà nói, thì bất luận là độ tuổi thế nào, tu vi cao thấp ra sao, thì dung mạo vẫn luôn luôn là thứ đầu tiên được để ý tới.

Tuy rằng Đường Mộng Nhiêu cũng phải thán phục trước dung nhan của Tô Tĩnh Văn, nhưng cô cũng cảm giác được đệ tử Áo Thiên Điệp cũng không kém. Nếu thuần túy là so về dung mạo, thì dung mạo của Áo Thiên Điệp cũng hoàn mỹ không có chút tỳ vết nào. Nếu cứ nhất định phải so ra, thì Tô Tĩnh Văn có lẽ vẫn hơn Áo Thiên Điệp. Đó chính là Tô Tĩnh Văn đứng ở một chỗ giống như là vịnh thanh tuyền, còn Áo Thiên Điệp thì giống như một ngọn lửa kiêu ngạo và ngang ngược.

Mấy người Diệp Mặc còn chưa vào Phỉ Hải thành, thì thành chủ Phỉ Hải thành Kỳ Tử Ngư đã vội vã tiến lên tiếp đón rồi, từ xa đã ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Diệp môn chủ, Phỉ Hải thành thực sự là được cậu cứu rồi, nếu không có cậu, thì Phỉ Hải thành tuyệt đối không kiên trì được bao lâu nữa. Mặc Nguyệt ở lại Phỉ Hải thành, thật sự là vạn hạnh của Phỉ Hải thành đấy. Đọc Truyện Online Tại http://

Nói xong, thì Kỳ Tử Ngư liền quay đầu chào Đường Mộng Nhiêu và Kỷ Bẩm, thái độ rất chu đáo. Có thể coi là như vậy, nhưng vẫn có thể thấy được y đối với Diệp Mặc còn tôn trọng hơn đối với Đường Mộng Nhiêu.

Kỷ Bẩm cười ha hả, phất tay nói:

- Lại gặp lại Kỳ thành chủ rồi.

Kỷ Bẩm là một tu sĩ Kiếp Biến, lúc trước bố trí truyền tống trận ở Phỉ Hải thành, đã quen biết Kỳ Tử Ngư. Chỉ là thái độ làm người của Kỷ Bẩm vẫn luôn như thế, không hề khinh thường Kỳ Tử Ngư. Còn hầu hết những người cùng đến với Kỷ Bẩm thì đều sẽ khinh thường cái loại tu sĩ cấp thấp như Kỳ Tử Ngư.

Diệp Mặc khoát tay:

- Kỳ thành chủ khách khí rồi, chúng ta vào thành rồi nói

Thú triều đã lui, rất nhiều tu sĩ đã tự mình bắt đầu tu bổ lại Phỉ Hải thành, còn có một số tu sĩ bắt đầu thu dọn chiến trường. tuy rằng Diệp Mặc giết chết rất nhiều yêu thú, nhưng ngoài trừ những yêu thú cực kỳ cá biệt, còn lại hầu hết là ngay cả yêu đan của yêu thú cũng bị lôi kiếm của Diệp Mặc tiêu diệt rồi.

Diệp Mặc chợt nhớ tới tu sĩ đã bảo hộ cho Phỉ Hải thành năm năm, thì hẳn phải là tu sĩ Kiếp Biến. Hắn đối với tu sĩ này cũng vô cùng cảm kích, cho nên lập tức hỏi Kỳ Tử Ngư:

- Kỳ thành chủ, lúc trước có một tu sĩ Kiếp Biến tiền bối đã trợ giúp Phỉ Hải thành thủ hộ năm năm, vậy vị tiền bối ấy đâu?

| Tải iWin