Nam Phi, Cape Town.
Ngày hôm sau vẫn là một ngày trời đẹp, nhiệt độ có mát mẻ hơn một chút. Nhưng cũng vừa hay, ánh nắng chiếu xuống khiến không khí êm dịu đi nhiều.
Bella sáng sớm đã đưa người tài xế da đen Will Smith tới khu nhà. Cô ta là một người phụ nữ khá cố chấp. Bất luận Tố Diệp trừng mắt lườm nguýt thế nào, cô ta vẫn chui vào phòng sách giúp Niên Bách Ngạn sắp xếp tài liệu và những đồ dùng cần thiết dùng trong một ngày như mọi khi. Ban đầu Tố Diệp cảm thấy rất phiền nhưng dần dần cũng thấy quen. Vì cô phát hiện, nhàn rỗi không có việc gì cãi nhau mấy câu với Bella cũng khá thú vị.
Niên Bách Ngạn nhận một cuộc điện thoại không ngắn, đứng mãi ngoài ban công phòng ngủ không biết đang bàn bạc chuyện gì. Từ góc của Tố Diệp nhìn qua, gương mặt nghiêng nghiêng của anh nghiêm lại vài phần, nhất là nếp nhăn giữa hai hàng lông mày, khi khẽ nhíu lại càng sắc nét.
Mấy ngày nay Tố Diệp sớm đã quen với tiết tấu bận rộn của anh nên cũng mấy lạ lẫm nữa. Cô uể oải lê người đi tới phòng sách, mệt mỏi dựa vào cửa, nói với Bella đang bận hết việc nọ tới việc kia: “Lát nữa nhớ cầm theo lọ kem chống nắng của tôi.”
Bella dừng tay, quay đầu nhìn cô, gương mặt nhỏ nhanh chóng nhuốm màu phẫn nộ: “Tôi đâu phải trợ lý của cô, cô ra lệnh cho ai đấy?”
“Cô vẫn biết mình đang làm trợ lý cơ à? Tôi còn tưởng cô định làm bà chủ.” Tố Diệp cũng không tức giận, cười nhạt đáp.
Bella chạy mấy bước tới trước mặt cô, trợn mắt nói: “Đừng tưởng cô thân thiết với anh Niên là tôi phải nhường cô.”
Hai người đứng rất gần, đến mức Tố Diệp giơ tay ra là có thể véo lên má cô ta khiến cô ta la oai oái: “Cô làm cái gì vậy?”
Ở phòng ngoài, Niên Bách Ngạn đang gọi điện thoại hình như nhìn thấy cảnh này, nhưng anh cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc, tiếp tục bận rộn bàn công việc.
Bella không thoát dứt được tay cô ra thế nên càng tiện để Tố Diệp nhìn thật rõ gương mặt cô ta: “Tôi ấy à cũng muốn được yêu chiều thì kiêu một chút, nhưng thực sự là tôi không thể nhìn nổi cô bị cháy nắng đen thui.”
“Ý cô là gì?” Bella ngẩn người.
“Cầm kem chống nắng của tôi đi, lên xe thì bôi vào. Cô là trợ lý của anh ấy. Người đi trước đi sau đều phải rạng rỡ xinh đẹp như nhau. Cô nhìn lại cái mặt mình đi, đã bao lâu không chăm sóc rồi? Lên cả đốm rồi kìa!”
“Hả?” Bella như nghe thấy một mối nguy hiểm, sắc mặt chợt thay đổi. Cô ta chạy như bay tới bên gương, nhìn trái nhìn phải gương mặt của mình, chẳng mấy chốc trợn tròn hai mắt.
“Về điểm này cô phải học hỏi Hứa Đồng rồi. Trợ lý chính là bộ mặt của ông chủ, bị mặt trời hủy hoại rồi còn ra ngoài bàn chuyện làm ăn kiểu gì được?” Tố Diệp hiếm khi tốt bụng như vậy, tùy ý đặt lọ kem chống nắng của mình lên mặt bàn: “Loại này mới nhất đấy, chống nắng vật lý, bôi một lần tốt cả đời, đừng nói là tôi không giúp cô.”
Bella do dự cầm lấy: “Tôi không định cảm ơn cô đâu.”
“Lời cảm ơn của cô đối với tôi không đáng một đồng.” Nói xong Tố Diệp quay người bỏ đi.
Bella sững sờ giây lát, sau đó vội vàng mở lọ kem ra, cứu lấy gương mặt mình.
Tối qua Niên Bách Ngạn đã nói rõ lịch trình ngày hôm nay sẽ rất kín. Hơn nữa cô phải đi theo cả hành trình. Thế nên mới sáng dậy Tố Diệp cũng không hỏi cặn kẽ họ sẽ đi những đâu. Tối qua Niên Bách Ngạn mang tới cho cô một trải nghiệm tình ái kịch liệt và “thịnh soạn”, trông tinh thần anh rất sảng khoái, cô thì mệt rũ như cái giẻ lau thế nên cũng chẳng còn tâm trí đâu dò hỏi.
Tài xế Will Smith đang làm những công việc kiểm tra xe cộ lần cuối cùng. Tố Diệp ngồi dưới đất vừa nghịch nước vừa xem anh ta lau xe. Smith vẫn nói liến thoắng một cách thoải mái, chốc chốc lại chọc cho cô cười ngặt ngoẽo.
Cuối cùng, Tố Diệp bỗng nhớ ra một chuyện, ngẩng đầu hỏi anh ta: “Nếu anh biết mười hai ngoại ngữ vậy tôi kiểm tra anh một chút nhé.”
Smith dương dương tự đắc, vỗ ngực nói chắc chắn không thể làm khó anh ta. Tố Diệp bèn miêu tả đại khái lại cuộc nói chuyện cô nghe được Kỷ Đông Nham nói chuyện điện thoại hôm qua khi ở trên boong tàu. Lúc đó Kỷ Đông Nham không nói tiếng Anh, tốc độ lại nhanh, cô chỉ nhớ được vài từ vụn vặt như vậy thôi. Ai ngờ Smith nghe xong bỗng cười lớn: “Tôi đã nói không làm khó được tôi mà.”
Hai mắt Tố Diệp sáng rực: “Anh biết nó có nghĩa là gì?”
Nét mặt Smith hãnh diện: “Là tiếng Hà Lan. Cô biết là ở Nam Phi rất nhiều người nói tiếng Hà Lan mà.”
Lúc đó Tố Diệp mới bừng tỉnh ngộ. Nếu không tại sao cô lại thấy quen thuộc đến thế. Thì ra đó chính là thứ ngôn ngữ đa phần người bản địa sử dụng. Có một lần Niên Bách Ngạn nhận điện thoại cô cũng từng nghe anh nói bằng tiếng Hà Lan.
“Vậy mấy từ tôi nói với anh có nghĩa là gì?”
Smith không cần suy nghĩ: “Tiền vốn, tài khoản của tôi.”
Tố Diệp gật đầu, rồi lại nghĩ một lúc. Cô cố gắng nhớ lại thêm hai từ nữa nói cho Smith nghe. Smith đã lau xong xe, đang rửa tay, sau khi nghe xong mỉm cười nói: “Từ đầu tiên có nghĩa là chuyển khoản. Từ thứ hai rất đơn giản, là số ba trăm triệu.”
Sau khi nghe Smith giải thích, suy nghĩ đầu tiên của Tố Diệp là không biết Kỷ Đông Nham định chuyển cho ai ba trăm triệu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có gì bất thường. Đang chìm trong miên man suy nghĩ, có một sức mạnh kéo cô đứng dậy. Cô quay đầu liền nhìn thấy đôi mắt Niên Bách Ngạn. Cô bám lấy cánh tay anh, bất giác mỉm cười.
“Lên xe đi!” Anh nhẹ nhàng nói một câu.
Tố Diệp gật đầu, khoác tay anh. Khi anh vừa mở cửa xe, suy nghĩ của cô chợt sáng bừng lên. Không phải Kỷ Đông Nham chuyển tiền cho người khác mà không biết anh ta muốn ai chuyển vào tài khoản của anh ta ba trăm triệu.
Nếu như vậy thì càng dễ hiểu hơn. Ngày đấu thầu đang cận kề trước mắt, số tiền này nhất định anh ta dùng để giành mỏ kim cương. Nghĩ lại cô thấy mình thật không có đạo đức, lại vô tình nghe trộm bí mật của người khác.
“Em nghĩ gì vậy?” Thấy cô sau khi lên xe cứ mơ mơ màng màng, Niên Bách Ngạn đặt cặp tài liệu sang một bên, kéo tay cô lại hỏi.
Smith và Bella ngồi ở ghế trước, ghế sau đủ chỗ cho hai người họ. Tố Diệp cũng chẳng quan tâm tới ánh mắt của Bella, cô khẽ dựa vào người Niên Bách Ngạn, áp môi lên tai anh, thấp giọng nũng nịu nói: “Nghĩ xem tối qua anh xấu tính đến mức nào.”
Bờ môi Niên Bách Ngạn khẽ cong lên, nhân lúc xe ngoẹo, anh nghiêng người về phía cô, khẽ cười: “Xấu đến mức nào?”
“Anh đáng ghét!” Tố Diệp rất ít khi thấy anh phối hợp như vậy ở chốn đông người. Mặt cô khẽ đỏ bừng, đánh nhẹ lên vai anh, khiến anh cười sảng khoái.
Bella liếc nhìn ghế sau qua gương chiếu hậu, không biết xảy ra chuyện gì, thấy Niên Bách Ngạn bất ngờ cười lớn cô ta vô cùng kinh ngạc.
Họ phải tới tìm một thương nhân kinh doanh kim cương tên là Xương Đồ, con lai người Trung Ấn. Ông ta một nửa là người Trung Quốc, mở một cửa hàng kim cương ở Cape Town, Nam Phi. Sở dĩ phải tới tìm ông ta là vì một viên kim cương quý hiếm. Giữa đường, Niên Bách Ngạn đã cho Tố Diệp xem bản vẽ của viên kim cương đó, số cara đương nhiên không cần nói nhiều, cái quý hiếm chính là màu sắc của nó.
Màu xanh ngọc, là một viên kim cương biến màu hiếm có trên đời.
Khi ở trong bóng tối nó sẽ mang màu xanh dương nhưng khi mang ra dưới ánh nắng nó sẽ biến từ màu xanh lục sang màu xanh lam, rực rỡ chói mắt, một bảo vật tuyệt thế, niềm ao ước của rất nhiều thương nhân. Tố Diệp cảm thấy viên kim cương trên cổ mình đã đẹp lắm rồi, nhưng sau khi nhìn bức vẽ mới biết đời là vô tận, không có cái tốt nhất chỉ có cái tốt hơn. Cộng thêm số cara cực lớn, đủ để tưởng tượng ra giá trị của nó.
Kim cương, loại đá có thể khúc xạ tinh thể nhỏ cacbon đơn chất tạo thành ánh sáng rực rỡ, một khi tăng giá trị đầu tư và vị thế của nó lên thì đủ để hiện rõ một màn cạnh tranh đẫm máu phía sau vì điều này liên quan tới quyền lực, tiền bạc, địa vị thậm chí là một trò chơi bạo lực của tình yêu.
Đương nhiên, một viên kim cương bình thường không đủ một cara, không đủ tiêu chuẩn 4C* thì chẳng có gì nguy hiểm vì nó không đủ giá trị để đầu tư, cùng lắm chỉ có thể dùng để ngắm mà thôi. Thế nên Tố Diệp rất háo hức được tận mắt nhìn thấy viên kim cương quý giá kia.
*Tiêu chuẩn 4C của kim cương là tiêu chuẩn để phân cấp chất lượng kim cương, được giám định bởi trung tâm giám định SBJ theo tiêu chuẩn quốc tế hiện hành của GIA (Học viện đào tạo, giám định kim cương tại Hoa Kỳ) gồm có: Cấp độ màu, cấp độ tinh khiết, cấp độ cắt mài và trọng lượng.
Ai ngờ, khi Niên Bách Ngạn dẫn cô đi xuyên qua ngõ hẻm, cuối cùng tới được cửa hàng này, Tố Diệp mới thật sự chấn động. Khác một trời một vực với những cửa hàng nguy nga tráng lệ trong tưởng tượng của cô, cửa hàng của Xương Đồ vô cùng khiêm tốn và khuất dạng. Nó nằm tại một khu văn phòng tập trung đa phần người da trắng của Cape Town, nhìn từ ngoài vào không thể giản dị hơn, không phải kiểu kiến trúc phô trương gì. Đi vào trong lên tầng bốn, cứ thể đâm thẳng vào chính là cửa hàng kim cương này.
Bên ngoài không có bất kỳ hay biển hiệu nào liên quan tới kim cương, dù chỉ là một biểu tượng đại diện cũng không. Niên Bách Ngạn nói với Tố Diệp, Xương Đồ sống lâu năm ở Nam Phi, có sở trường tìm kiếm những viên kim cương quý hiếm. Một lượng lớn kim cương ông ta nắm trong tay đều không bán ra ngoài, thậm chí có thể nói trên thị trường hầu như không có cơ hội nhìn thấy những viên kim cương ông ta sưu tập. Cửa hàng của ông ta không cần thu hút khách, đều do người quen dẫn tới, không phải khách quen tuyệt đối không tiếp, những khách hàng rải rác cũng từ chối gặp. Cửa hàng này chỉ mở thoải mái cho du khách trong nước.
Thời gian này ở Nam Phi Tố Diệp cũng mở mang thêm không ít kiến thức. Cô biết rằng cửa hàng càng giàu có thì càng khiêm tốn. Nhưng cô cũng không hiểu cách làm của Xương Đồ, trước khi vào cửa cô tò mò hỏi Niên Bách Ngạn: “Nếu đã mở thoải mái cho du khách thì liệu kim cương của ông ta có quý giá đến thế không?” Trong ấn tượng của cô kiểu làm ăn quần chúng này, đa phần kim cương đều có giá thấp hoặc trung bình.
Niên Bách Ngạn sửa lại: “Ở ẩn trong chốn thành thị, những kim cương trong bộ sưu tập của ông ta tuyệt đối không trưng bày cho du khách xem.”
Bella đi đằng sau bổ sung: “Xương Đồ là sư phụ kim cương chúng ta hợp tác thường xuyên.”
Lúc đó Tố Diệp mới hiểu ra.
Tình trạng trị an ở Nam Phi vô cùng ác liệt, biết người biết ta thì sẽ an toàn. Nhưng cô cũng không thể tưởng tượng ra cửa hàng của Xương Đồ lại thấp bé tới cực điểm. So với tiêu chuẩn cửa hàng trong nước mà nói nó có thể dùng hai từ “sơ sài” để hình dung.
Một cửa hàng chưa tới hai trăm mét vuông, còn chưa rộng bằng căn phòng ngủ sáng nay cô bước ra. Bên trong bày những tủ thủy tinh tập trung. Trong tủ có để nhẫn kim cương, dây chuyền kim cương, lắc tay, lắc chân, hoa cài… Có cả kim cương không, thậm chí là kim cương thô chưa qua mài giũa. Đây đúng là cảnh tượng chưa từng nhìn thấy trong nước.
Trong cửa hàng chỉ có một nhân viên, trong tủ cũng không lắp đèn, không rực rỡ lấp lánh như các cửa hàng đá quý khác. Nhưng nếu nhìn kỹ cũng có thể nhìn thấy một camera lỗ kim giấu trong góc, còn cả thủy tinh công nghiệp với kỹ thuật đặc biệt để chống bom đạn. Bella tới trước thông báo, người nhân viên gật đầu, đi sang một bên, có lẽ là gọi điện cho Xương Đồ.
Nhân lúc đó, Tố Diệp quan sát kỹ kim cương trong tủ, chẳng mấy chốc đã xua tan ý nghĩ xem thường cửa hàng này. Cô lấy điện thoại ra, chiếu lên mỗi viên kim cương chỉ khoảng 50 lượng. Chẳng mấy chốc ánh sáng của nó đã phát ra, kích thích khiến con ngươi của cô chợt co rụt lại. Càng không cần kể tới những viên từ một cara trở lên đặt bên cạnh.
Đương nhiên, đây đều chỉ là những viên tầm thường. Cô hoàn toàn tin lời của Niên Bách Ngạn, kim cương cao cấp sẽ không bày trong tủ, chỉ có khách hàng với yêu cầu đặc biệt mới có thể nhìn thấy.
Đây có lẽ chính là cách thức kinh doanh của Xương Đồ.
Vì đối với những người mua sắm bình thường, chất lượng của kim cương không có nhiều ý nghĩa. Chỉ cần màu sắc và độ tinh khiết từ trung bình trở lên là được. Hơn nữa ngoại trừ những người chuyên nghiệp và máy móc công nghệ cao, mắt thường khó mà phân biệt được, nhưng giá trị thì sẽ chênh lệch khá lớn. Cái khiến người tiêu dùng bình thường quan tâm nhất là giá. Thế nên, kim cương từ một cara trở lên không cần theo đuổi chất lượng quá cao.
Nhân lúc Xương Đồ chưa tới, Niên Bách Ngạn lại giải thích từng thứ một cho Tố Diệp. Mỗi một viên kim cương ở cửa hàng này bán ra ngoài đều giảm 70% hoặc thấp hơn nữa so với trong nước. Trữ lượng kim cương càng cao, chất lượng càng cao thì giá càng thấp so với trong nước. Thế nên khách hàng bình thường tới đây mua sắm tiết kiệm nhất là mua kim cương từ một cara trở xuống. Nếu là khách quen tới lấy hàng thì giá còn thấp hơn.
Trên tường, Tố Diệp lại nhìn thấy không ít ảnh, là một gia đình ba người. Người đàn ông bé nhỏ còm nhom nhưng đôi mắt rất sáng. Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ với nụ cười dịu dàng, trông có vẻ là người Trung Quốc. Đứa bé đứng giữa hai người, là một cậu con trai, tóc xoăn tít trông rất đáng yêu.
“Đây là vợ và con trai của Xương Đồ, nhưng đều không còn nữa.” Niên Bách Ngạn liếc nhìn bức ảnh rồi nói.
Ánh mắt Tố Diệp khựng lại: “Không còn nữa nghĩa là…”
“Hai năm trước, vợ và con của Xương Đồ đã bị giết hại trong một vụ cướp.” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn nghe rất bình thản.
Nhưng Tố Diệp lại giật nảy mình vì nội dung đằng sau sự bình thản ấy.
“Kim cương, một hai viên thì không đủ khiến người ta nảy sinh lòng tham. Nhưng đối với người kinh doanh kim cương mà nói, khi một lượng lớn kim cương tập trung lại đồng nghĩa với một lợi ích và một mối nguy hiểm cực lớn.” Niên Bách Ngạn khẽ thở dài.
Khi trước Xương Đồ kinh doanh kim cương lẻ. Vì chất lượng tốt, giá lại thấp, thế nên nguồn khách hàng dồi dào cũng mang lại cho ông ta lợi nhuận khổng lồ. Ông ta đón vợ và con cùng tới Nam Phi sinh sống. Càng giàu có thì càng nguy hiểm, tài sản của ông ta thu hút sự chú ý của không ít kẻ. Trong một đêm mưa, chúng đã tới cướp sạch cửa hàng của ông ta. Khi đó Xương Đồ không có nhà, chỉ có vợ ông ta trông cửa hàng, đứa con đang ngồi học bài. Cứ như vậy, lũ cướp lấy hết kim cương, giết chết người vợ và cậu con trai.
Nỗi đau mất vợ con khiến Xương Đồ từ đó không bao giờ bán lẻ kim cương nữa, cửa hàng cũng trở nên khiêm tốn.
“Đã bắt được lũ cướp ấy chưa?” Tố Diệp nhìn đứa trẻ đáng yêu trong bức ảnh, lòng cũng thắt lại.
“Bắt được rồi. Tất cả đều nhờ số hiệu khắc dưới kim cương.” Niên Bách Ngạn nói: “Đa phần kim cương ở Nam Phi trước khi được đưa vào tiêu thụ đều phải trải qua hai trình tự. Một là thông qua bộ phận giám định có uy tín để nhận được “chứng minh thư”, rồi sau đó sẽ khắc con số phía dưới kim cương bằng tia laze. Bằng cách này sẽ ghi chép lại được “thân phận” của mỗi viên kim cương trên khắp thế giới một cách rõ ràng, thế nên đã cung cấp được manh mối cho cảnh sát.”
“Giống như viên kim cương trên cổ em?” Số hiệu trên viên kim cương này là độc nhất trong các loại độc nhất.
Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Đúng vậy!”
Tố Diệp nhìn bức ảnh rồi lại thở dài: “Dù bắt được lũ cướp thì sao chứ? Mất đi người thân, đó là nỗi đau cả đời.” Dứt lời cô quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn: “Sau lưng anh có bao nhiêu nguy hiểm? Xương Đồ chẳng qua chỉ là ông chủ một cửa hàng mà đã thê thảm như vậy, anh thì sao? Trong tay anh nắm cả mỏ kim cương, có bao nhiêu người muốn lấy mạng anh?”
Niên Bách Ngạn giơ tay khẽ vuốt tóc cô, mỉm cười: “Không ít đâu!”
Hai chữ này đè nặng trong lòng khiến cô không sao thở được.
“Nếu là trước đây anh sẽ không quá quan tâm được mất, nhưng giờ khác rồi.” Niên Bách Ngạn nhận ra sự lo lắng của cô. Anh siết chặt tay, cho cô thêm sức mạnh: “Giờ anh đã có em thế nên càng phải cẩn trọng hơn.”
Trái tim cô được anh lấp đầy, bất giác sát lại gần, nắm chặt tay anh không buông.
Đúng lúc ấy có một giọng nói u sầu vang lên nhạt nhòa: “Hôm nay cơn gió nào đưa anh Niên đến đây vậy?”
Một câu nói tiếng Trung chính gốc, không nghe ra một chút tạp âm nào. Thế nên Tố Diệp đoán không sai, vợ của Xương Đồ là người Trung Quốc. Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông như bước từ trong bức ảnh ra, vẫn cái dáng nhỏ thó gầy gò đó. Chỉ có điều khác là ánh mắt ông ta cũng u ám như căn tiệm này vậy. Sau khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn, ông ta không thể hiện quá nhiều, chỉ đi vòng ra trước mặt họ, nét mặt vô cảm như cánh buồm đã khô cong trước gió...