Editor: Hạ Cẩn
Nằm trên giường bệnh, Từ Bích Ảnh đã bình tĩnh lại.
Bên cạnh là mấy anh cảnh sát và người nhà Từ Bích Ảnh, vừa thấy Nguyễn Thu Thu bước vào, mấy người lập tức rưng rưng nước mắt, bộ dáng như sẵn sàng quỳ xuống dập đầu với Nguyễn Thu Thu để cô tha cho Từ Bích Ảnh nếu cần. Bọn họ làm náo loạn như vậy khiến tình cảnh trở nên giống như Nguyễn Thu Thu ỷ thế hiếp người, dùng quyền lực bắt nạt người khác, còn Từ Bích Ảnh mới thật sự là người bị hại.
Nhìn thấy Cố Du bước vào thì nhào lên như thể nhìn thấy người thương khiến Cố Du bận tối mặt tối mũi, nhẹ nhàng khuyên bọn họ rời đi, bọn họ hồng mắt, nói gì cũng không chịu đi.
Từ Bích Ảnh nằm trên giường bệnh, mặt mũi chết lặng, không cảm xúc, phảng phất như hành động và lời nói của những người này chẳng liên quan gì đến ả.
Bác sĩ cũng bắt đầu lên tiếng khuyên can bọn họ: “Đừng làm ồn, phòng bệnh cần yên tĩnh, người bệnh vừa mới tỉnh lại, tiếp tục ồn ào như vậy không tốt cho bệnh nhân đâu.”
Cố Du cũng nói: “Trước hết bác cứ bình tĩnh lại đã, chúng ta ra ngoài nói chuyện, bây giờ cảnh sát phải bắt đầu lập biên bản rồi.”
Vừa nghe thấy câu sắp lập biên bản, mẹ Từ Bích Ảnh – một người phụ nữ trung niên khóc càng dữ dội hơn: “A Ảnh nhà chúng ta là một cô bé tốt, vừa đơn thuần lại lương thiện, Cố Du cháu ngàn vạn lần đừng hiểu lầm con bé, tính cách con bé chỉ hơi gắt gỏng chút thôi, nó tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì hại người đâu...”
“Đi ra ngoài.”
Giọng Trình Tuyển không lớn nhưng rất rõ ràng. Lời anh vừa dứt, căn phòng lập tức yên tĩnh hẳn lên. Sắc mặt của mẹ Từ Bích Ảnh hơi lúng túng nhưng vẫn muốn dùng cách cúi đầu khom lưng quen thuộc để làm ông chủ Gia Trừng nguôi giận.
“Tôi là mẹ con bé, lòng tôi...”
Ánh mắt Trình Tuyển chuyển sang nhìn mẹ Từ Bích Ảnh khiến bà lập tức im re.
Đồ Nam bước lên phía trước một bước, cười lạnh: “Bác gái này, chắc là bác vẫn chưa hiểu con gái bác đã phạm sai lầm lớn đến mức nào nhỉ. Cháu thật lòng khuyên bác bây giờ nên đi ra ngoài hóng gió cho tỉnh táo lại đi, đừng để việc làm của bác khiến cho con bác tự dưng phải ngồi thêm mấy năm tù. Như vậy thì quá không tốt rồi đúng không?”
“Tôi.. Tôi...” Bà nào có biết mấy cái lý lẽ lý lôi như vậy, cùng lắm là chỉ dám khuya tay múa chân làm loạn dày vò bọn họ, nhận ánh mắt lạnh như băng của bọn họ thì im re, cảm thấy hơi ngượng.
Cố Du thở dài: “Dì à, dì tiếp tục làm ồn như vậy là đang làm hại Bích Ảnh đấy.”
Không lâu sau, phòng bệnh đã khôi phục vẻ yên tĩnh.
Từ Bích Ảnh lẳng lặng nằm trên giường bệnh, trạng thái tinh thần của cô ta lúc này trông có vẻ khá tốt, chỉ là đôi mắt lúc nhìn bất kỳ ai đều tràn đầy thù hận. Dặc biệt là lúc nhìn Nguyễn Thu Thu, chỉ hận không thể nhảy dựng lên bóp chết cô.
"Cô đã đến rồi."
Nguyễn Thu Thu đứng lặng trước giường bệnh, nhìn cô ta nói: "Cô muốn gặp tôi?"
"... A. Đợt lát nữa có chuyện muốn nói riêng với cô."
Lúc Từ Bích Ảnh nói ra những lời này, cô ta có thể rõ ràng cảm nhận được mấy người trước mặt đang mơ hồ che chở Nguyễn Thu Thu, cứ như người đang nằm trên giường bệnh là cô đây chính là sài lang hổ báo không bằng. Cô ta nén giận, cười lạnh: "Tội tôi cũng nhận rồi, mấy người sợ cái gì, tôi đâu ăn thịt cô ta được."
Dù đã đoán trước được kết quả, Cố Du vẫn không nén nổi bi thương; "Bích Ảnh, em không nên làm vậy, em ngốc quá."
Hốc mắt Từ Bích Ảnh cũng đỏ lên.
Tỉnh lại sau hôn mê, biết mình tự tử không thành, biết Nguyễn Thu Thu chẳng qua chỉ bị vài vết thương nhỏ, lòng cô đã tràn đầy mỏi mệt và không cam tâm. Ngay sau đó, bác sĩ lại tiếc nuối thông báo cho cô, đứa bé trong bụng cô không thể giữ được, phản ứng đầu tiên của Từ Bích Ảnh chính là ngạc nhiên, không ngờ cô lại mang thai. Số lần cô lên giường với Nam Cung Ngạo Thiên chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi một lần đều là ký ức chẳng vui vẻ gì, không ngờ lơ đãng đã để lại một sinh mệnh không biết đã ra đi từ lúc nào.
Từ Bích Ảnh che bụng, một tay che khuất gò má, không biết cô nên khóc hay nên cười đây.
Vận mệnh của cô vì sao lại thảm đạm như thế!
Cô không hiểu!
Nam Cung Ngạo Thiên đang được điều trị tại một bệnh viện khác, tình trạng rất ổn định. Chỉ sợ lần tiếp theo gặp mặt chính là ở trên tòa rồi.
Từ Bích Ảnh khàn giọng nói: "Tôi nhận thua, là tôi xui xẻo, là tôi không đủ cẩn thận, tôi phải trả giá đắt, cho dù các người muốn hành hạ, tra tấn tôi thế nào tôi cũng nhận hết."
"Cô vẫn không hiểu sao?" Nguyễn Thu Thu nhẹ than một tiếng, "Không có ai muốn mạng cô cả, cũng không ai cố ý muốn hại cô hết."
"Không có người muốn hại tôi, chỉ có người muốn cướp đi những thứ thuộc về tôi." Từ Bích Ảnh gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Thu, "Thứ cô có được đủ nhiều rồi, không cần giả mù mưa sa làm người tốt trước mặt tôi nữa."
"Tôi cướp của cô cái gì?" Nguyễn Thu Thu hỏi.
"Cố Du của tao! Trình Tuyển của tao! Mày cướp bọn đi, cướp hết!" Từ Bích Ảnh kêu đến khàn cả giọng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, "Tất cả đều là của tôi!"
Vừa nói hết lời, trừ Nguyễn Thu Thu ra, mấy người ngồi trong phòng đều nhất trí cho là Từ Bích Ảnh điên rồi. Cố Du thì thôi không nói làm gì, nhưng nhìn chằm chằm chồng nhà người ta là chuyện quái gì thế, lại nhắc đến cả Trình Tuyển, ngay cả sắc mặt của Cố Du cũng chẳng tốt đẹp gì.
Cố Du nói: "Bích Ảnh, anh thuộc về chính anh, không phải đồ vật thuộc sở hữu của em. Những người khác cũng vậy."
"Nhưng mà! Nhưng mà trước khi Nguyễn Thu Thu xuất hiện, người anh thích là em đúng không? Là cô ta xuất hiện cướp đi anh đúng không?"
"..."
Cố Du trầm mặc, không muốn chọc thủng ảo tưởng của cô. Trên thực tế, từ lúc bắt đầu, tình cảm của anh với Từ Bích Ảnh chỉ có tình thân ràng buộc cùng với trách nhiệm không thể trốn tránh. Mối quan hệ của bọn họ trước đây chủ yếu là do gánh nặng của bậc cha chú, muốn anh chịu trách nhiệm cả đời với cô.
Sự im lặng của Cố Du khiến Từ Bích Ảnh bất an, cô ta chờ đợi câu trả lời lại nhìn nét mặt của Cố Du như vậy, tất cả cảm xúc trên mặt anh đều không phải thứ cô ta muốn thấy, máu cả người lạnh băng, nhiệt độ tứ chi cũng dần giảm xuống, khiến lòng cô lạnh lẽo.
"Du ca ca, anh từng thích em đúng không?" Từ Bích Ảnh cẩn thận hỏi.
Cố Du chỉ im lặng.
Trong chuyện này, anh không thể lừa gạt được, hồi lâu sau anh khẽ nói: "Xin lỗi."
Không thích chính là không thích, chuyện tình cảm đâu thể miễn cưỡng được.
Một câu xin lỗi của Cố Du, khiến tư thái giãy giụa ầm ĩ mới vừa rồi của Từ Bích Ảnh thoáng chốc nặng nề rơi vào không trung, đập nát chấp niệm và sự kiêu ngạo cuối cùng của cô, không đáng một đồng.
Ý cười cố nặn ra trên khuôn mặt cứng đờ, cổ họng như đang phát ra tiếng bi thương rên rỉ.
Hóa ra từ đầu đến cuối, không có một ai... Yêu cô ư?
Cô ngơ ngác nhìn Cố Du, Cố Du tránh ánh mắt của cô, vẻ mắt áy náy. Cô lại nhìn sang Trình Tuyển chưa nói câu nào từ lúc bước vào, ánh mắt của anh rõ ràng là keo kiệt chẳng thèm nhìn cô một, hệt như đời trước vậy, cho dù cô có phấn đấu, cố gắng đến mức nào đều không thể khiến cho gương mặt ấy nhìn cô lâu một chút.
"Bởi vì, tình yêu không phải dựa vào cậy mạnh theo đuổi mà là hấp dẫn lẫn nhau." Giọng Nguyễn Thu Thu bình tĩnh trần thuật sự thật với cô: "Nếu như cô chưa từng tự yêu bản thân mình, sao có thể làm người khác yêu cô."
Môi Từ Bích Ảnh run run, sau một lúc, hồn bay phách lạc nói: "Tôi thật sự rất ghét cô..."
...
Từ Bích Ảnh thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình. Cô ta đã từ bỏ cuộc sống của mình, Nguyễn Thu Thu chỉ hi vọng cô ta có thể rút học kinh nghiệm từ lần này, hi vọng cô ta không sống uổng một đời nữa.
Lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, Từ Bích Ảnh gọi Nguyễn Thu Thu lại.
"Tôi có mấy lời muốn nói riêng với cô."
Trình Tuyển cầm khuỷu tay Nguyễn Thu Thu, kéo cô về phía mình.
Nguyễn Thu Thu vỗ vỗ tay anh trấn an, lắc đầu: "Không có chuyện gì đâu, chỉ nói mấy câu thôi." Dù gì thì giờ Từ Bích Ảnh cũng rất yếu ớt, đừng nói đến chuyện hại người khác, ngay cả giơ cánh tay lên cũng bủn rủn, có thể làm gì được cô đâu.
Trình Tuyển: "Nửa phút."
Nguyễn Thu Thu bật cười: "Được, nửa phút thì nửa phút."
Trong phòng chỉ còn lại hai người Nguyễn Thu Thu và Từ Bích Ảnh. Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Nguyễn Thu Thu cách cô ta hơn một mét, Từ Bích Ảnh cười lạnh: "Tôi thật sự muốn cắn chết cô, cô đến gần tôi chút đi để tôi còn có sức."
"Đừng vậy, thịt tôi khó ăn lắm." Nguyễn Thu Thu thành khẩn.
Từ Bích Ảnh không thèm để ý đến câu nói đùa của cô, tiếp tục lạnh băng nói: "Bây giờ cô đang đắc ý ư?"
"Sao tôi phải đắc ý?"
"Tôi cuối cùng cũng hiểu rõ, cách của cô hay thật, một mũi tên trúng hai con nhạn cơ đấy. Đánh vào bên trong Gia Trừng, làm mình trở thành chủ nhân thứ hai của Gia Trừng, đồng thời phát triển tình cảm với Cố Du, đợi lúc Trình Tuyển chết rồi, cô có thể quang minh chính đại kế thừa Gia Trừng, qua vài năm là có thể danh chính ngôn thuận đến với Cố Du. Tôi thật sự muốn cho cô một tràng pháo tay đấy, tôi đúng là không tính kế nổi cô."
"... Cái gì?"
Từ Bích Ảnh thấy sắc mặt Nguyễn Thu Thu trắng bệnh thì nhăn mày: "Cái gì là cái gì?"
"Vì sao cô cảm thấy Trình Tuyển sẽ chết?"
Từ Bích Ảnh sững sờ, lập tức nở nụ cười. Giọng cười cô ta rất thoải mái đắc chí: "Không ngờ... Không ngờ, cô còn trùng sinh sớm hơn cả tôi, Trình Tuyển sẽ chết, sẽ bị người khác hại chết, bây giờ nhớ lại, tôi cũng hiểu rồi, hẳn là đối thủ cạnh tranh của anh ta. Ha ha, đây chính là kết cục của anh ta đấy."
"..."
"Cô cảm thấy cô đã thay thay đổi rất nhiều chuyện thì ngay cả sống chết của anh ta cũng có thể thay đổi ư?" Từ Bích Ảnh cười lạnh: "Tốt, vậy cô cứ sống trong lo lắng cả đời đi. Tôi khuyên cô đừng nên quá yêu anh ta, nếu không chỉ tự chuốc lấy khổ thôi."
*
Những người khác đồng loạt ra khỏi phòng bệnh, Cố Du không thấy cha mẹ của Từ Bích Ảnh đâu. Quay qua quay lại suýt nữa đụng phải một cô hội sĩ, cô hộ sĩ này tuổi không lớn, mặt tròn tròn như quả táo, cái đầu nhỏ xinh, đôi mắt xinh đẹp dán chặt vào người Cố Du không rời.
Phảng phất như cuộc gặp gỡ định mệnh, hai người ngơ ngẩn bốn mắt nhìn nhau.
Cố Du hồi phục tinh thần, khách khí nói: "Vị này?"
"Anh là Cố Du?" Cô bé y tá tung tăng như chim sẻ, khuôn mặt đỏ bừng, "Thật trùng hợp, không ngờ còn có lúc nhìn thấy người thật."
Cố Du còn tưởng cô là fan của anh, đối phương lại líu díu nhanh chóng nói: "Chắc là anh không nhớ được em rồi, em không chỉ là fan của anh đâu, em còn từng chơi game với anh đấy. Anh còn nhớ 《 Như mộng lệnh 》không? Em cũng ở trong bang Trường Nguyệt Đạp Ca đấy, em với bọn Bạch Long Mã quan hệ không tồi đâu, anh từng dẫn em đi đánh quái vài lần nữa, còn khen kỹ thuật của em không tồi nữa cơ."
Màn tự thuật liên thanh của cô bé khiến anh ngây người, lập tức, nhờ nhớ cực tốt của Cố Du nhanh chóng nhớ ra, lúc trước đúng là có một nhân vật như vậy. Hiếm thấy cô gái nào có kỹ thuật tốt như cô nên anh thuận miệng khen vài câu, kết quả là Từ Bích Ảnh giận dỗi, khóc sướt mướt, náo loạn suốt mấy ngày, anh dựa theo yêu cầu của Từ Bích Ảnh, xóa lời mời kết bạn của đối phương, mấy hôm sau, cô bé này rút khỏi bang phái.
Bây giờ nhớ lại, có lẽ lúc đó cô bé này rời game có liên quan đến Từ Bích Ảnh.
Nhắc đến game, sắc mặt cô bé thoáng ảm đạm đi, giống như đang nhớ lại một số hồi ức không mấy tốt đẹp. Bên kia hành lang, một y tá khác gọi lớn tên của cô, cô lanh lảnh đáp lại, nhanh chóng đeo khẩu trang lên, vội vàng nói: "Khó khăn lắm mới thấy anh một lần, đúng rồi, em lấy được tài khoản thử nghiệm nội bộ của 《 Hiệp khách hành 》rồi, ID game là Tiểu tiên nữ, nếu anh đi đánh đoàn không đủ người thì có thể gọi em đến không?"
Cố Du ngây người: "Hả... Được."
Bên kia, y tá lại gọi cô, cô vội vàng vẫy vẫy tay với anh rồi chậm rãi biến mất trên hành lang.
Sau một lúc, Cố Du không nhịn được mỉm cười.
Anh làm sao vậy chứ, y thằng nhóc mới lớn.