Editor: Hạ Cẩn
Nguyễn Thu Thu ngơ ngẩn.
Cô gần như có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở của Trình Tuyển đang lướt nhẹ qua gò má cô, giống như mức gió cao nhất của điều hòa, vừa thổi qua đã khiến má cô đỏ bừng, hai tai hồng lên trông thấy.
Cảm xúc trên cánh môi mềm mại mà chân thật, cô bừng tỉnh ra giữa họ đang xảy ra chuyện gì. Toàn thân Nguyễn Thu Thu cứng ngắc như khúc gỗ, động cũng không dám động, như thể một cánh quạt khổng lồ rít qua, trong đầu cô chỉ còn lại âm thanh vù vù.
Cô giãy giụa một lúc, Trình Tuyển đè chặt eo cô khiến cô không thể động đậy.
Sao cái thằng này lại khỏe vậy chứ!
Nguyễn Thu Thu cảm thấy trời đất quay cuồng, cô sắp ngạt thở chết rồi!!!
Trình Tuyển không tiến thêm bước nữa, chỉ dừng trên môi cô một lúc, sau đó chậm rãi rời khỏi môi cô, buông lỏng tay ra.
Cánh môi vẫn còn lờ mờ lưu lại nhiệt độ của anh. Mưa càng lúc càng lớn, Cơn mưa xuân này tới thật vội vàng tựa như tâm trạng của Nguyễn Thu Thu lúc này. Cô không dám ngẩng đầu, bởi vì cô biết Trình Tuyển vẫn luôn nhìn cô, Nguyễn Thu Thu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để bọn họ bước đến mối quan hệ này.
Không khí giữa hai người tràn ngập im lặng.
Những gọt mưa rơi trên vách tường, mặt đất phát ra những tiếng lốp bốp văng vẳng.
Đỉnh đầu truyền đến giọng Trình Tuyển: "Em.."
Nguyễn Thu Thu đột nhiên căng thẳng.
"Cái gì?"
“Có phải em, ăn mảnh bánh su kem đúng không?”
Nguyễn Thu Thu:???
Đúng là lúc đứng ở cửa hàng đợi đóng gói cô có tiện tay mua mấy cái bánh su kem, ăn xong mới đi ra. Còn sao Trình Tuyển lại phát hiện được ----- Có lẽ là trên môi còn lưu lại chút hương vị của bánh su kem.
Trình Tuyển thở dài, sâu kín nói: "Quả nhiên là ăn vụng."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Thằng tró… Không phải là… vì kiểm tra xem cô có ăn vụng không mới đè cô ra hôn một cái đấy chứ?
Nhất định là vậy!!!
Nguyễn Thu Thu im lặng ngưng nghẹn, đọt nhiên có cảm giác bị lừa: ‘’Anh..’’
‘’Đi.” Anh cắt ngang lời cô.
Trình Tuyển nắm chặt cổ tay cô, dắt Nguyễn Thu Thu khỏi con ngõ vắng vẻ, vẻ mặt ổn đến không thể ổn hơn. Bị một đoạn nhạc đệm quấy nhiễu, Nguyễn Thu Thu cơ hồ đã quên mất nụ hôn kia.
Hai người bọn họ im lặng ăn cơm, không ai nhắc lại chuyện này.
Trình Tuyển và Nguyễn Thu Thu đều bị dính mưa, toàn than ướt sũng, điều hòa trong nhà hang cũng không thể làm cô cảm thấy ám áp hơn. Cho đến khi bọn họ đi từ phòng ăn ra, đón gió lạnh, Nguyễn Thu Thu không cẩn thận hắt xì một cái, lập tức run rẩy: ‘’Lạnh quá đi mất, mau gọi xe về nhà thôi.”
Trình Tuyển: ‘’Anh mặc áo lông.”
Cho rằng anh định cởi áo khoác ra cho mình mặc vào, Nguyễn Thu Thu nói: “Không cần đau, lát nữa lên xe là ấm ngay thôi.”
Trình Tuyển dừng lại,lúc nhìn về phía Nguyễn Thu Thu, mặt mũi viết đầy mấy chữ “Em đang nghĩ cái gì vậy?”, tràn đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu.
“Ý của anh là, áo long giữ ấm rất tốt, lần sau em cũng mua một bộ đi.”
Nguyễn Thu Thu: "..."
Trình Tuyển: "?"
Trình Tuyển lại bị ăn đập.
Cái thằng khỉ gió này, chắc chắn chán sống lắm rồi, giờ Nguyễn Thu Thu nhớ lại, cảm thấy mình thật là bị ma quỷ ám ảnh nên mới để Trình Tuyển chiếm tiện nghi được. Đáng ra lúc anh có ý xấu, cô tẩn cho anh một trận thăng thiên luôn mới phải, thế mới khiến anh nhận ra hành động của mình phạm phải sai lầm lớn cỡ nào.
Cơn mưa càng lúc càng lớn, trong không khí tràn ngập hơi ẩm và mùi tanh đất bùn, xen lẫn cả vị tươi mát của nhành liễu. Hạt mưa rơi tí tách tí tách trên mặt đất, trông thật giống cảnh Y Bình và Thư Hoàn ôm hôn nhau trong mưa, quần áo trên người ướt đẫm. Nguyễn Thu Thu thay giày, nói:
“Thư Hoàn…’’
Trình Tuyển: “Em gọi ai vậy?”
Nguyễn Thu Thu: "... Xin lỗi, thuận miệng."
Cả người đột nhiên lạnh lẽo, khung xương như đang bị ngâm trong nước lạnh, Nguyễn Thu Thu run rẩy kéo áo khoác lên, Trình Tuyển nắm chặt không tha: ‘’Thư Hoàn là ai?’’
Nguyễn Thu Thu: "??? Anh làm gì thế? Chưa xem "Tân dòng sông ly biệt" bao giờ à?"
"Tại sao lại gọi tên anh ta?"
"Em thuận miệng, thuận miệng thôi mà."
"Tại sao phải thuận miệng?"
Nguyễn Thu Thu: "Không phải chứ, sao anh lại đi so đo với một nhân vật truyền hình làm gì?"
Trình Tuyển: "Em chột dạ."
Nguyễn Thu Thu:???
Có đôi khi Nguyễn Thu Thu thực sự không thể hiểu nổi mạch não thần kỳ của Trình Tuyển, cô có gì để chột dạ sao?
Nguyễn Thu Thu buồn bực: "Em lười nói chuyện với anh, em muốn đi tắm nước nóng, nếu không sẽ bị cảm."
Giây tiếp theo, Nguyễn Thu Thu được tận mắt chứng kiến cái gì gọi là tình người bạc bẽo.
Cô tròn mắt nhìn thằng cha mất nết Trình Tuyển nhảy ra ba thước, cách xa cô vài mét. Trong ánh nhìn chằm chặp chết chóc của Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển nói: "Đừng lây bệnh cho anh."
"..."
Nghe đi. Đây là lời một con người nói ra sao?
Nguyễn Thu Thu thừa nhận, lòng phản nghịch của cô vô cùng nặng. Vì thế, cô nhanh chóng áp dụng biện pháp trả đũa. Lúc cô tắm rửa xong ra ngoài, Trình Tuyển vẫn đang ngồi trên sofa xem TV, Nguyễn Thu Thu thừa dịp anh đang chăm chú xem phim, lặng lẽ chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống, để chế độ gió lạnh, còn mình thì bọc quần áo thật dày.
Có vẻ Trình Tuyển vẫn chưa phát hiện, vẫn đang tiếp tục xem TV.
Một lúc sau, anh đã phát hiện có điều bất thường. "Nhiệt độ trong phòng thấp vậy, điều khiển điều hòa đâu rồi?"
Nguyễn Thu Thu: "Không được tăng nhiệt độ, em cảm thấy thế này rất vừa."
Trình Tuyển: "Anh về phòng..."
"Anh dám trở về thử xem."
"..."
Trình Tuyển yên lặng một lúc, đều đều nói: "Em đang trả thù anh đấy à?"
Nguyễn Thu Thu chết cũng không nhận: "Không thể nào."
"Nếu muốn làm anh bị cảm lạnh, hiệu suất thấp quá."
"Hả?"
Trình Tuyển quay mặt đi, nghiêm túc đề nghị: "Không bằng nghĩ một biện pháp có hiệu quả hơn đi?"
Biện pháp có hiệu quả cao hơn, Nguyễn Thu Thu nghĩ vài giây là hiểu được Trình Tuyển có ý gì. Trước mắt cô tối sầm, khung cảnh trước mặt đảo điên, lưng dựa sát vào miếng đệm sofa mềm mại.
Nguyễn Thu Thu không có tiền đồ sợ hãi.
Cô yếu ớt nói: "Vẫn nên tăng nhiệt độ lên cao đi, cảm lạnh sẽ không tốt... Uhm!"
Cùi chỏ của anh chống trên ghế sofa, bắt lấy cổ tay đang làm loạn, trực tiếp đi lên hôn môi cô. Môi kề môi sát sít, thân mật và cảm xúc chưa từng có khiến yết hầu Trình Tuyển phát ra một tiếp thở dài trầm thấp.
Lần này thì anh không lướt qua là thôi nữa, mà giống như đang ăn một cái bánh kem dâu tây, cẩn thận nhấm nháp hương vị môi cô.
Giống như kẹo đường mềm mại, mà lại mềm mại hơn cả kẹo đường, ngọt hơn cả Macaron nhưng lại không dính chút nào.
*Macaron là một loại bánh ngọt của Pháp được làm từ lòng trắng trứng, đường bột, đường cát, bột hạnh nhân và thêm màu thực phẩm. Nhân bánh thường được lấp đầy với mứt, ganache hoặc kem bơ kẹp giữa hai mặt bánh.
Cô hiếm khi bày ra vẻ mềm yếu như bây giờ, anh không khỏi hơi mất khống chế cắn môi cô.
Nguyễn Thu Thu suýt cho rằng mình bị ăn hết rồi.
Giống như đồ ăn, ăn xong chùi mép.
Cô phát ra một tiếng hít hơi nho nhỏ, nhanh chóng bị nuốt hết vào trong âm thanh răng môi giao hòa kịch liệt.
Mới đầu, động tác của anh còn hơi mới lạ, không quen, càng ngày càng thuần thục hơn, Nguyễn Thu Thu hoàn toàn không có đường tránh, bị anh hôn đến thở còn không thở được.
Lồng ngực cô phập phồng kịch liệt, cách một tầng quần áo thật dày mà vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Trình Tuyển.
Dần dà, đã không còn cảm nhận được gió lạnh rét buốt, hô hấp lưu luyến và khô nóng làm cho cả người nóng rần lên.
Nguyễn Thu Thu mặt đỏ đến tận mang tai, mơ mơ màng màng nghĩ, cảm lạnh có thể lây qua đường nước bọt sao? Sao cô lại cảm thấy mình đang bị sàm sỡ nhỉ?
.....
Nửa đêm
Trong phòng vang lên tiếng cửa bị đẩy ra, hai người đi ra từ hai gian phòng khác nhau. Trán nóng hầm hập, bước chân uể oải...
Hai người cùng nhau ngồi trên ghế sofa, kẹp nhiệt độ.
Trình Tuyển " Haizzz"
Nguyễn Thu Thu: "Haizzz"
*Tác giả có lời muốn nói: Bản chất của Trình Tuyển là gì? Thằng tró