TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ
Chương 96

Editor: Hạ Cẩn

Trình Tuyển nói một câu thật thật giả giả, làm mặt Nguyễn Thu Thu đột nhiên đỏ bừng lên như vừa tu xong một hớp Vodka, bốc khói nghi ngút, ngay cả phần cổ dưới tai cũng không ngoại lệ, khiến người ra không khỏi liên tưởng đến những đóa hồng đang chớm nở trên làn da trắng nõn.

"Anh nói bậy cái gì thế....quả nhiên là say rồi." Cô nhỏ giọng lầu bầu.

Trình Tuyển chỉ lẳng lặng nhìn cô chăm chú, nhìn không chớp mắt, anh cứ nhìn như vậy khiến Nguyễn Thu Thu thấy không tự nhiên chút nào.

Nghe nói sau khi đàn ông uống nhiều rượu sẽ không dễ dàng làm loạn, Nguyễn Thu Thu quyết tâm muốn chuốc say Trình Tuyển. Cô nâng ly đưa cho Trình Tuyển, nói: "Anh uống đi."

Trình Tuyển không từ chối.

Anh cầm ly rượu lên ngửa đầu uống cạn, hầu kết nhấp nhô trên dưới. Cổ áo mở rộng khiến nhìn anh nhiều thêm mấy phần gợi cảm khiến người khác miệng đắng lưỡi khô.

"..."

Nguyễn Thu Thu mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, ly rượu trong tay bị cô siết chặt, trên ngón tay cô còn mang theo "Trứng bồ câu" vĩ đại, thoạt nhìn khiến tay cô tấu hài hơn hẳn.

Cô rút chiếc nhẫn trong tay ra, đặt lên bàn, ra vẻ bình tĩnh nói: "Tối nay chúng ta không về nhà sao?"

"Ừm."

"Vậy....Em ngủ trong phòng này, anh sang phòng khác ngủ a a a anh làm gì thế!"

Nguyễn Thu Thu hoảng hốt che mắt, một tay chỉ vào Trình Tuyển.

Đối mặt với sự chỉ trích của Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển cởi áo khoác ra, đặt lên khuỷu tay, vặn cởi ra một cái cúc áo, khó chịu điều chỉnh cỡ cổ áo.

Anh khó hiểu nhìn Nguyễn Thu Thu đang ngạc nhiên: "Mặc âu phục khó chịu, nên cởi áo khoác."

Quen mặc áo hoodie rồi, giờ lại mặc kiểu quần áo vải vóc tinh tế bó sát cơ thể này, làm sao mà thoải mái cho được, Trình Tuyển nhíu mày, tiếp tục cởi cúc áo ở ống tay ra để cho thoáng chút.

Nguyễn Thu Thu cảnh giác nhìn chằm chằm từng cử động của anh từ đầu đến cuối, tựa như mèo hoang đang ngó chừng muốn đi lên trước mặt con người, cái đuôi có thể xù lông dựng thẳng lên bất cứ lúc nào.

Trình Tuyển hỏi "Em không không thay quần áo à?"

"Tại sao em phải thay quần áo!"

Nói rồi, Nguyễn Thu Thu lùi lại một bước, suýt nữa bị vạt váy làm cho trượt ngã một phát, cô lảo đảo bám vào cái bàn, cuối cùng miễn cưỡng đứng vững được.

Nguyễn Thu Thu: "..."

Nhìn tình hình này, chắc chắn cần phải đi thay quần áo rồi, nhỡ đâu té ngã thì khó coi chết.

Trong tủ treo quần áo có áo ngủ, Nguyễn Thu Thu mở ra, lục tìm một bộ quần áo bảo thủ kín mít, cô phất phất tay với Trình Tuyển, nói: "Anh ra ngoài đi, em phải thay quần áo."

Trình Tuyển bình tĩnh nói: "Anh giúp em."

"Ai cần anh giúp!" Nguyễn Thu Thu lại xù lông.

Đẩy Trình Tuyển ra ngoài cửa xong, bấy giờ Nguyễn Thu Thu mới bình tĩnh bắt đầu thay quần áo được. Lúc mặc áo cưới có thư ký giúp đỡ nên Nguyễn Thu Thu chẳng thấy mệt mỏi gì, đến lúc đứng đây cởi áo cưới mới biết áo cưới vừa nặng lại vừa to, còn có một cái khóa kéo thách thức người mặc ở sau lưng, Nguyễn Thu Thu mệt mỏi rã rời, không tài nào kéo được cái khóa kia xuống, lúc này cô thật sự là gấp đến nỗi muốn cầm kéo cắt áo cưới để chui ra ngoài rồi.

Nguyễn Thu Thu lăn lộn một hồi lâu mà vẫn không làm gì được cái khóa kia, không còn cách nào khác, cô đành phải hắng giọng gọi: "Cái đó, Trình Tuyển, anh vào đây giúp em với."

Cửa đẩy ra.

Trình Tuyển đi tới, nửa ngồi trên mặt đất, nghe theo Nguyễn Thu Thu ra hiệu, giúp kéo khóa kéo xuống. Ngón tay anh thon dài, đầu ngón tay có vài vết chai mỏng, lúc kéo khóa, bàn tay cọ vào phần lưng trắng nõn của Nguyễn Thu Thu tựa như đang vẽ một đường thẳng, chậm rãi trượt xuống dưới.

Nguyễn Thu Thu cứng đờ, thẳng lưng, căng thẳng không dám động đậy: "Anh nhanh lên chút."

Trình Tuyển chậm rãi ừ.

Khoảnh khắc chờ đợi thật sự quá mệt nhọc. Bởi vì căng thẳng, thần kinh Nguyễn Thu Thu mẫn cảm dị thường, móng tay nhẹ nhàng vẽ trên làn da của cô, khiến cô bất giác run rẩy. Nguyễn Thu Thu cố gắng làm mình tỏ ra vô cùng phi thường bình tĩnh, lúc này mới hỏi: "Xong chưa?"

Trình Tuyển chậm chạp không trả lời. Nguyễn Thu Thu có thể cảm nhận được một ánh mắt nóng rực lưu luyến ở phía sau lưng đang nhìn mình chằm chằm.

"Anh về phòng mình ngủ đi, em cũng buồn ngủ rồi."

Nguyễn Thu Thu không dám quay đầu nhìn Trình Tuyển.

Vào giờ phút như thế này, Nguyễn Thu Thu túng quẫn muốn chết, cô yên lặng phỉ nhổ mình cứ đến lúc quan trọng là cứ y như cái xe bị tuột xích, cố gắng trốn thoát khỏi tầm mắt của Trình Tuyển.

Cổ tay mềm mại trắng noãn đột nhiên bị kéo lại, Nguyễn Thu Thu không thể động đậy.

"...." Không phải không thể mà là không dám!

Sau lưng truyền đến giọng Trình Tuyển ung dung hỏi thăm: "Rượu cũng uống rồi, em còn muốn đi đâu đây?"

"Em không hiểu anh đang nói gì?"

"Không sao, đợi lát nữa rồi sẽ hiểu."

"!"

Nguyễn Thu Thu sững sờ,  chưa kịp load xong câu nói của anh, cổ tay đã bị kéo nhẹ một cái, tầm mắt xoay chuyển điên đảo, cô không kịp phản ứng lại đã bị mất thăng bằng rơi xuống chiếc giường lớn mềm mại, trước mắt cô là chiếc đàn treo trên trần nhà, ánh đèn màu da cam tỏa ra vầng sáng mơ hồ, càng nhìn càng mờ ảo.

Cô kinh ngạc hô lên, đang muốn phản kháng, Trình Tuyển cúi người xuống, hôn lên môi cô.

"Ưm ưm ưm....."

Mùi rượu cay độc xộc lên, kích thích thần kinh của cô. Nguyễn Thu Thu tựa như cá ướp muối giãy lên giãy xuống mấy lần, lại bị anh cạy môi ra, tiếp tục hôn sâu hơn.

Hơi thở anh nóng rực tựa như một đống lửa, đốt vào tận từng dây thần kinh của Nguyễn Thu Thu. Cô không kiềm chế được vặn vẹo thoát ra, bên tai lại truyền đến giọng Trình Tuyển trầm thấp đã hơi khàn khàn, như là đang đè nặng yết hầu xuống để gọi tên cô: "Thu Thu...."

Nguyễn Thu Thu sắp bị cái hôn này của anh làm cho không thở nổi rồi, cô không nhịn được yếu ớt hừ nhẹ, thế nhưng lại bị đối phương xem như là ngầm đồng ý

Hai má cô càng thêm phiếm hồng, áo cưới trắng tinh đã có chút lộn xộn ở phần đầu vai, da thịt xinh đẹp trước ngực như ẩn như hiện, cái này khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng... dễ bắt nạt. Trình Tuyển không nhịn nổi bóp chặt cái eo nhỏ nhắn của cô để cô đỡ chớ lộn xộn.

Anh dùng một tay giật mất chiếc cúc áo của mình, chiếc hôn thuận theo khóe môi trượt xuống chiếc cô mềm mại.

Lần này, bác nông dân Trình Tuyển đã có thể quang minh chính đại để lại mấy quả dâu đỏ rực rồi.

Nguyễn Thu Thu thẹn thùng luống cuống, làn da hiện lên màu hồng phấn, y như một con tôm, chỉ muốn co mình lại cho bớt việc.

Áo cưới tinh khôi chẳng biết đã bị bong ra thành từng mảnh từ lúc nào, lộn xộn rơi xuống đất, nhăn nhăn nhúm nhúm, rất rõ ràng là bị người nào đó mạnh mẽ nhào nặn qua rất nhiều lần. Suốt cả quá trình, Nguyễn Thu Thu vẫn luôn mơ mơ màng màng, phảng phất như là cô mới là người uống rượu nhiều nhất, bị Trình Tuyển lừa gạt, chuyện gì cũng phải dựa vào anh.

Dưới ánh đèn lờ mờ, hai người trên giường dính chặt vào nhau.

Lúc này mới nhận ra được Trình Tuyển thật ra là một con sói già thì cũng đã muộn.

Bình thường không mặn không nhạt như con rùa đen thế mà lên giường một cái là y như rằng biến thành một người khác, khiến Nguyễn Thu Thu cũng thấy hơi hơi sợ rồi. Cô tựa như một món ăn cực phẩm đang được đặt trên bàn ăn đợi được thưởng thức, đối phương nhìn cũng đủ rồi, nghe cũng nghe đủ rồi, lướt qua liền thôi nếm nếm, sau khi cảm nhận được mùi vị tốt đẹp là lập tức lộ ra bộ mặt thật, nuốt sạch cô vào bụng.

Nguyễn Thu Thu đau quá nên khóc.

Cô khóc rất lợi hại, khóc còn đáng thương hơn cả lúc bước xuống xe hoa sáng nay. Nước mắt lã chã rơi xuống, thế mà Trình Tuyển ngoài miệng dỗ dành cô, dịu dàng hôn cô, hôn lên mí mắt có ý muốn vỗ về tâm trạng cho cô nhưng bản thân lại không hề dừng lại.

Nguyễn Thu Thu nghĩ, mấy quyển sách 18+ kia đều lừa gạt người ta, nói cái gì mà chỉ cần chờ một lúc là sướng như lên mây, cái gì mà sung sướng không gì sánh bằng.

Thời khắc này cô chỉ đạp bay Trình Tuyển xuống dưới, cô cồn muốn tẩn Trình Tuyển một trận để cái thằng ranh vô tình vô nghĩa cố tình gây sự này biết được cô khó chịu đến mức nào. Chỉ là cả người cô không còn tí sức nào cả, cứ như là xương cốt toàn thân bị rút đi hết rồi vậy, ngay cả nói còn nói không lên lời nữa là đánh đấm.

Cuối cùng, cô chỉ có thể khóc lóc cắn bả vai Trình Tuyển.

... Bi thương chính là, hình như Trình Tuyển, càng hưng phấn hơn.

Anh hôn lên môi cô.

Thừa dịp Nguyễn Thu Thu bất lực phản kháng, giọng anh khàn khàn vang lên bên tai cô.

"Gọi Tuyển ca ca. "

....

Một đêm không ngủ.

Cảm giác như bị mấy chục cái bánh qua lại nghiền nát, Nguyễn Thu Thu sắp phi thăng thành tiên rồi, cô mở to mắt, gương mặt xinh đẹp của Trình Tuyển lúc ẩn lúc hiện trước mặt cô, xuân phong đắc ý không che giấu được.

Chuyện này khiến Nguyễn Thu Thu cực kỳ khó chịu, cực kỳ cực kỳ khó chịu.

Bởi vì phẫn nộ, trên người lại hồi phực sức lực, phản ứng đầu tiên chính là, đá Trình Tuyển xuống đất!

Bịch một tiếng, Trình Tuyển chưa kịp phản ứng đã bị đạp xuống giường.

Trình Tuyển: ".... "

Nguyễn Thu Thu trợn mắt nhìn: "Không biết xấu hổ! Đồ lưu manh! "

Chỉ cần nghĩ đến việc tối hôm qua người nào đó bắt cô gọi Tuyển ca ca, mặt Nguyễn Thu Thu đã lại đỏ đến mức sắp đun sôi được một một quả trứng gà. Cô chậm rãi nhấc một góc chăn lên, quả nhiên, không một mảnh vải.

Nguyễn Thu Thu vội vàng níu chặt chăn mền.

"Em muốn thay quần áo, ra ngoài ra ngoài ra ngoài!"

Trình Tuyển mặc lên một bộ áo ngủ rộng thùng thình, chậm rãi lết vào phòng tắm rửa mặt.

Nguyễn Thu Thu vội vàng cầm quần áo lên. Tối hôm qua, đáng chết, cô tính sai rồi, không thể giữ vững phòng tuyến cuối cùng. Trong đầu của cô bỗng nhiên hiển hiện lên bộ dáng của Trình Tuyển tối hôm qua, gương mặt xinh đẹp nhiễm lên vài phần sắc dục, lộ ra động lòng người dị thường, khiến Nguyễn Thu Thu không dời nổi mắt. Cô ngây người, quên cả chuyện phản kháng Trình Tuyển.

Nguyễn Thu Thu ảo não vỗ vỗ đầu của mình, tỉnh táo lại đi con!

Sắc đẹp hại người mà.

Nguyễn Thu Thu mặt không đổi sắc đi thay quần áo. Cô vẫn đang đắm chìm trong cảm giác xấu hổ của bản thân, không tài nào đi ra được. Cả người cô vừa tê vừa đau, mấy quả dâu trên cổ không thể không dùng cổ áo cao để che đi được.

Vội vàng không kịp chuẩn bị địa, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra.

Trình Tuyển nói: "Đúng rồi, em có cần..."

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Nguyễn Thu Thu mới mặc vào một nửa quần áo, nửa vời vẫn đang kẹt lại. Cô ngạc nhiên nhìn về phía Trình Tuyển, sắc mặt cứng lại.

Thời gian dừng lại tại giờ phút này.

Trình Tuyển: "Em dọa anh."

Nguyễn Thu Thu: "??? Anh có phải người hay không hả?"

Ông chủ Trình cuối cùng vẫn không thể trốn nổi số mệnh bị ăn đập.

... Aizz.

*Lời editor: Ở nhà nghỉ dịch chán quá mà¯_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯.

| Tải iWin