Áo choàng ma pháp sư?
Đỗ Duy nhìn qua cha mình, mặc dù trong lòng vẫn mờ mịt nhưng đã tựa hồ hiểu được điều gì đó.
Hắn cười khổ: "Tuy nhiên, đó chỉ là thân phận ma pháp sư mà thôi, điều đó thực sự rất quan trọng sao?"
"Nếu chỉ đơn thuần là ma pháp sư, hơn nữa cho dù là huy chương ma pháp sư cao cấp đi nữa cũng không ai quản ngươi làm gì. Nhưng là... trên người ngươi là chiếc áo bào ma pháp sư này, như thế ...đã không phải chuyện thường rồi! Ma pháp học sĩ, hừ hừ..." Raymond bá tước cười lạnh một tiếng.
Đỗ Duy vẫn im lặng chờ đợi, bá tước đại nhân đột nhiên nhắm mắt lại, sắc mặt có chút suy tư, trầm ngâm trong chốc lát rồi chậm rãi nói: "Được rồi, ngươi đã quay lại, chuyện phức tạp này rất rất nhanh ngươi sẽ hiểu rõ thôi. Bây giờ cũng không vội vàng... Ùm, ngươi còn chưa gặp lại mẹ đúng không, hàng ngày mẹ ngươi vẫn nhớ tới ngươi, lần sinh nhật trước của cô ấy ngươi tặng món lễ vật kia đã làm cho mẹ ngươi nhớ thương nhiều ngày rồi. Bây giờ ngươi vừa quay lại đã bị ta gọi lên thư phòng sợ rằng mẹ ngươi đang rất nóng lòng."
Đỗ Duy lập tức hiểu điều này, biết rằng với địa vị hiện nay của mình trong lòng cha thì cha cũng sẽ không nói với mình nhiều lắm, không nhiều lời hỏi nữa, hắn lập tức buông chén rượu trong tay, khom người mỉm cười: "Vậy thưa cha, con đi gặp mẹ đã."
"Cứ đi đi.." Raymond bá tước vung tay lên, nhưng khi Đỗ Duy đi qua cửa phòng đột nhiên gọi hắn lại.
"Chờ một chút."
Nghe vậy Đỗ Duy đứng lại, nhưng trong lòng hắn có chút động, xoay người nhìn người có địa vị là cha mình này: "Cha còn điều gì dặn dò sao?"
"..." cặp mắt Raymond bá tước lộ ra một ánh mắt phức tạp, cẩn thận đánh giá nhi tử của mình một lúc lâu sau đó dùng thanh âm trầm thấp hỏi: "Ngươi...không có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Thanh âm của hắn có chút gì đó khổ não, nhìn vào ánh mắt Đỗ Duy phảng phất như không có chút tinh anh nào mà ngược lại còn hiện lên một chút âm mai.
"… không có gì ạ." Đỗ Duy giật mình, trong đầu phảng phất một điều gì đó vừa thoáng qua, một mũi tên quân dụng, chỉ là không biết tại sao những lời nói chuyện vừa rồi của cha làm cho những nghi vấn trong nội tâm Đỗ Duy vơi đi không ít. Lần đầu tiên cha đối với chính mình tỏ ra tình cảm phụ tử, nhưng tựa như trong lòng hắn vẫn mờ mờ có chút băn khoăn nhưng hắn cũng không chủ động nhắc tới chuyện này.
Sau khi Raymond bá tước nghe câu trả lời của Đỗ Duy hắn phảng phất như nở một nụ cười khổ, sau đó hắn thở dài, ánh mắt lần này nhìn trực diện ánh mắt Đỗ Duy: "Ta nghe nói, ngươi gặp một vài sự cố... ngoài ý muốn trên đường."
Trong lòng Đỗ Duy chấn động, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra nửa điểm nào, một chút cử chỉ hiện ra chỉ là gật gật đầu, dùng một ngữ điệu rất bình tĩnh nói: "Đúng vậy, tuy nhiên chỉ là một chút cướp phỉ bình thường, kinh tâm một chút mà thôi ạ."
Cướp phỉ?
Thật ra cả Đỗ Duy và bá tước Raymond đều hiểu rằng điều này chỉ là nói mặt ngoài mà thôi, cũng đơn thuần chỉ là một loại diễn kịch lấy cớ. Hơn nữa Đỗ Duy càng tin tưởng rằng cho dù mình ra lệnh cho gã đội trưởng kỵ binh kia không được nói ra chuyện đồ quân dụng thì cũng không thể gạt được cha nửa điểm. Dù sao bá tước Raymond cũng là tộc trưởng, là người nhận được sự thuần phục của cả gia tộc, mà chính mình chỉ bất quá là một thiếu gia trong nhà vốn không quyền không thế mà thôi.
Gã đội trưởng kỵ binh kia có thể giấu người khác nhưng tuyệt đối sẽ không dám giấu diếm người có địa vị như cha mình.
Cho nên trong lòng Đỗ Duy hôm nay nổi lên một câu hỏi.
Mới vừa rồi khi nói chuyện tại thư phòng này, người cha luôn lãnh đạm với mình từ nhỏ lại đột nhiên trở nên thân thiết với mình, lại còn biểu hiện ra nhiều tình cảm cha con như thế... mặc dù loại tình cảm này khiến người ta xúc động, nhưng Đỗ Duy không phải là loại thiếu niên mười mấy tuổi đầu... hai kiếp làm người khiến nội tâm hắn đã trở nên vững chải, và trình độ thành thục của tâm trí đã hơn xa so với tưởng tượng của bất cứ ai rất nhiều.
Cho dù là đối mặt với vị cha này thì Đỗ Duy cũng không dám trong một lần hoàn toàn tín nhiệm đối phương.
"Chỉ là cướp phỉ sao..." ánh mắt bá tước Raymond cũng nhẹ nhàng tĩnh táo trầm xuống, trên mặt lại khôi phục lên vẻ uy nghiêm của một tộc trưởng gia tộc. Nhưng chính Đỗ Duy lại không nhịn được trong lòng nảy lên vài cái.
Hắn đang chờ đợi!
Và trong lòng hắn là sự chờ mong.
Hắn chờ mong bá tước Raymond chủ động nói về chuyện cung nỏ với mình, nếu cha chủ động nhắc tới chuyện này thì Đỗ Duy mới có thể thêm một bước tin tưởng vào vị cha vốn lãnh đạm với mình từ nhỏ này, mới có thể tin rằng sự thân thiết vừa rồi là từ thật tâm bên trong của cha hắn..
Tuy nhiên bá tước Raymond lại trở nên trầm ngâm, trong nội tâm Đỗ Duy lúc này một chút điểm nghiêm túc dần nổi lên...
Quả nhiên, bá tước Raymond mỉm cười, nụ cười ấm áp giống như vừa rồi lên tiếng gọi mình là "con" : "Chuyện này không hề đơn giản, ta sẽ hạ lệnh cho thủ bị quân điều tra... đầu tiên xem thử xem thời gian gần đây quanh phụ cận đế đô có cướp phỉ lưu tới hay chăng". Nói tới lúc này vẻ mặt bá tước Raymond trở nên lạnh lùng, một tiếng hừ vang lên với vẻ mặt uy nghiêm dùng sức vỗ mạnh cái bàn: " Ta muốn nhìn xem, là ai dám lớn mật không thèm để ta vào mắt như thế. Là ai có đủ dũng khí đụng vào con trai của ta! Chuyện này ta hoàn toàn không lo gì về cướp phỉ, chỉ sợ trong chuyện này có chút âm mưu nào đó."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn vào Đỗ Duy, rồi ánh mắt vội vã chuyển dời đi nơi khác: "... chuyện ngươi gặp phải không nên nhắc tới với mẹ của ngươi, tránh cho cô ấy lo lắng."
"Vâng!" Đỗ Duy nội tâm đã âm trầm lại rồi, nhưng trên mặt lại nở ra một nụ cười, khom lưng quay về phía vị cha đại nhân này rồi sau đó mới cẩn thận nhẹ nhẹ xoay người đi ra phía cửa.
Vừa ra cửa, Đỗ Duy nhìn vào ánh nắng trên bầu trời, ánh mặt trời chói mắt đang nhảy múa trên thân thể, tiết trời gần mùa hè mà mặt trời đã tràn đầy ấm áp, nhưng nội tâm Đỗ Duy đang dần dần trở lên lạnh lẽo.
Ông ta...chưa nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ông ta chưa nói.
Ông ta một chữ cũng không nói, một chữ cũng không nói về cung nỏ trong quân đội.