Mặc dù hiện giờ đang là mùa hè. Nhưng ban đêm trên ngọn núi này vẫn còn rất lạnh.
Vivian dựa vào đống lửa, kỳ thật thân thể chưa chắc đã lạnh, đang ngoảnh đầu nhìn xung quanh. Bốn phía đều là rừng cây u tối, trong bóng đêm thỉnh thoảng vọng lại từng trận từng trận tiếng cú kêu , khiến cho một cô gái bé nhỏ đơn độc khó tránh khỏi sự sợ hãi trong lòng.
Đang dùng tay nắm chặt áo choàng, đột nhiên nghe thấy mặt đất phía sau truyền đến âm thanh lọat xọat của sỏi đá lăn. Vivian đột nhiên quay đầu nhìn vào trong rừng tối. Trong bóng đêm một bóng người cao cao gầy gầy chậm rãi nhích lại gần. Bộ áo choàng đen dài ẩn trong màn đêm như một bóng ma.
Vivian lập tức khẩn trương đứng lên, nàng nhảy dựng lên rồi hét to lắp bắp:
-Là, là, là ai!
Bước chân của người đó rất nhẹ, ánh lửa chiếu vào lên mặt hắn, thấy đó là một khuân mặt rất quen, Vivian không khỏi sửng sốt cả người.
-Cô bé ngốc nghếch đáng thương.
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn Vivian:
- Tại sao cô lại ở đây?
Thấy rõ đúng là Đỗ Duy thì sắc mặt của Vivian trong nháy mắt đã đổi mấy lần. Cuối cùng hét lên một tiếng, chạy về phía Đỗ Duy. Trên đường còn bị vấp phải đá, cả người loạng choảng lảo đảo. Đỗ Duy vội vàng ôm lấy cô. Vivia cứ như vậy đâm thẳng vào ngực Đỗ Duy, không nghiêng không lệch cả đầu đập vào cằm hắn, thiếu chút nữa khiến Đỗ Duy tự cắn đứt đầu mình. Cười khổ nói:
- Biết ngay là cô vẫn còn bộ dáng ngốc nghếch như vậy mà.
Vivian tựa như nhìn thấy cứu tinh của mình, ngẩng đầu trừng đôi mắt to vô tội nhìn kỹ Đỗ Duy, nháy mắt vài cái, sau đó đột nhiên "Oa" khóc rống lên
Đỗ Duy đỡ Vivian bé nhỏ đáng thương đang khóc ngồi xuống, lại móc trong ngực ra một cái bao da, trong đó lấy ra một chút bánh mỳ khô đã mua trước khi đến thị trấn. Tuy nhiên chỉ có hai miếng bánh mỳ khô, nhưng Vivian vừa nhìn thấy thì hai mắt tỏa sáng, vội vàng cầm lấy rồi ra sức ăn.
Nhìn thấy cô bé xinh đẹp này ăn bánh mỳ khô, trong lòng trong lòng Đỗ Duy thấy vừa đau xót, vừa buồn cười, giả bộ lấy ra một túi da đựng nước.
-Tại sao bộ dạng cô giống như mấy ngày chưa ăn cơm vậy?
Đỗ Duy bất đắc dĩ thở dài
Vivian cẩn thận ngẩng đầu lên, khoé miệng vẫn còn dính vụn bánh, Đỗ Duy vươn tay nhẹ nhàng gạt đi cho cô. Vivian cũng đã buông bánh mỳ khô xuống, bĩu môi, vẻ mặt tủi thân:
-Tôi, tôi, tôi thật ra chưa chưa chưa ăn hai ngày rồi…..
Câu trả lời đáng thương này làm cho Đỗ Duy ngây ngẩn cả người, nhìn kỹ cô bé Vivian vừa nảy nở vừa Loli* từ trên xuống dưới,
(Loli là viết tắt của Lolita
Lolita (1955) là một tiểu thuyết của Vladimir Vladimirovich Nabokov. Tiểu thuyết được viết bằng tiếng Anh và được xuất bản vào năm 1955 ở Paris, sau đó được chính tác giả dịch ra tiếng Nga và được xuất bản vào năm 1967 ở New York. Tiểu thuyết nổi tiếng cả ở phong cách mới lạ lẫn nội dung gây ra các tranh cãi do nhân vật chính của tiểu thuyết tên Humbert Humbert, một người khá nhiều tuổi có sự ám ảnh về tình dục với một cô gái mười hai tuổi tên Dolores Haze. http://vi.wikipedia.org/wiki/Lolita
Cẩn thận hỏi han một lượt, Vivian mới giải thích đứt quãng được nguyên nhân tại sao mình lại ở nơi này.
Vốn là hơn nửa năm trước, sau khi phiêu lưu trên biển cùng với Đỗ Duy rồi trở về đại lục. Vivian tạm biệt Đỗ Duy trở về nơi ở ẩn của Gandalf. Gandalf hỏi xem nữ đồ đệ ở bên ngoài đã gặp phải những chuyên gì rồi lên đường rời đi. Thuận đường còn đi tìm Đỗ Duy, còn mang Đỗ Duy tới rừng rậm Băng Phong.
Những thứ đố đúng là Vivian không biết. Tuy thế cô vẫn ở lại chỗ ở ẩn của Gandalf để trông nhà . Trước kia khi Gandalf ra ngoài thì thường không đi làm gì và cũng không nói mình bao giờ trở về. Dù sao lão già này thường xuyên ra ngòai và cũng đi rất nhiều ngày cho nên Vivian đã thành thói quen rồi.
Thế nhưng lần này lão Gandalf trước khi ra ngoài lại phá lệ, ôn hoà cẩn thận giao lại cho đồ đệ một số chuyện.
Quan trọng nhất là:
-Nếu như ta sau ba tháng không trở về, con phải đi tới một thị trấn Ngựa Bay bên ngoài đế đô, bên ngòai trấn có một khe Ngựa Bay, con đợi đến buổi tối ngày mười lăm tháng sáu….
Vivian phi thường hiểu rõ tính tình kỳ quặc người thầy của mình. Ông thầy thường xuyên làm ra một ít chuyện kỳ quặc cho tới bây giờ cũng chưa hề giải thích. Vivian cũng không hề hỏi, nếu lần này ông thầy đã dặn dò như vậy thì Vivian tự nhiên theo đó mà làm. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thế nhưng, Vivian mặc dù ngây thơ, nhưng dù sao cũng ko phải đứa ngốc. Càng mơ hồ thấy lần rời đi này của sư phụ, tựa hồ rất nhiều tâm sự, khi nói lời từ biệt với mình, ánh mắt ẩn chứa chút gì không đúng. Người thầy già rời đi, trong lòng Vivian bé nhỏ càng thấy sợ hãi, càng thấy mờ mịt.
Sau đó chờ đợi ngày này qua ngày khác, chờ đến tháng thứ ba, quả nhiên ông thầy cũng không trở về. Những ngày kế tiếp, Vivian đều cảm thấy giật mình kinh hãi, đêm ngủ không an giấc.
Cối cùng , đừng nói là đợi ba tháng mà cô còn đợi hẳn bốn tháng. Thầy cũng không trở về, cuối cùng Vivian chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi nhà.
Cô quả thật là một cô gái bé nhỏ. Lần trước rời nhà hiểu rằng thế giới bên ngoài rất phức tạp, lại vừa đáng sợ. Nếu như theo tính tình của nàng, tốt nhất là ở nhà, an phận cuộc sống ở ẩn, mới là an toàn nhất. Tuy lần này sư phụ không trở về, nàng cũng chỉ có thể cố gắng đi ra ngoài một chuyến.
Như vậy, một cô gái bé nhỏ ngây thơ từ nhà đi ra đường. May là nàng mặc bộ đồ ma pháp sư, người khác cũng không dám trêu chọc nàng, đi tới phụ cận đế đô, sau đó tìm được thị trấn Ngựa Phi, vẫn ở tại quán trọ nhỏ ở thị trấn đó cho đến bây giờ.
Tất nhiên cũng có một số gã xấu xa thấy cô nương xinh đẹp ngây thơ như vậy thì nảy ra ý đồ bất chính nhưng dù sao Vivian cũng là đại ma pháp sư, thực lực này nếu gặp mấy tên đê tiện đó thì tiện tay có thể đuổi đi ngay.
Chỉ là ở lâu tại thị trấn thì cô gặp một vấn đề khó khăn to lớn:
Không có tiền
Ma pháp sư cũng là người, ma pháp sư cũng phải ăn cơm, cũng phải thuê phòng để ngủ
Cô nghỉ tại một cái quán trọ, ông chủ mặc dù thấy cô rất đáng thương, đầu tiên cũng giảm cho nàng một chút tiền phòng, nhưng cũng không thể làm thế mãi được. Gần đây, Vivian ngay cả bánh mì cũng không có mà ăn, chỉ có thể đi ra ở chỗ này, dưới chân núi Brokeback đợi ba ngày ba đêm.
Nhìn khuôn mặt cô bé lấm bẩn, áo choàng ma pháp sư cũng bị rách mấy chỗ, Đỗ Duy thở dài, không nhịn được cười khổ nói:
-Tại sao cô không có tiền hả?
Vivian chớp chớp mắt:
- Thầy, thầy có lưu lại ở nhà một ít tiền, nhưng tôi đều đã tiêu hết rồi.
Hóa ra lão Gandalf mỗi lần ra ngoài đều để lại cho Vivian một túi kim tệ. Vivian ẩn cư ở một nơi hẻo lánh, nhưng ngày thường cũng phải cần một ít đồ dùng hàng ngày.
Nhưng lão Gandalf cũng không phải là phú ông, lần này xuất môn không trở về, tiền lưu lại Vivian tiêu sacgh mấy tháng trước rồi.
-Chẵng lẽ cô không biết, trên người cô mang bao nhiêu đá quý này, thuỷ tinh này, đều rất có giá trị mà ?
Đỗ duy bất đắc dĩ cười khổ:"
-Một khối thuỷ tinh hẳn là đủ cho cô ăn uống vài tháng.
Tuy nhiên thấy thấy vẻ mặt Vivian mờ mịt như vậy, Đỗ Duy hiểu rõ ràng, phỏng chừng cô nàng đúng là không biết việc này.
Trong lòng Đỗ Duy hiểu rõ ràng, lão Gandalf rời nhà, sớm biết sẽ chết, hắn bảo nữ đồ đệ đi tới đây, lại cấp cho mình di thư đến chỗ này, hiển nhiên là muốn mình đi với Vivian rồi.
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, đưa ra ma pháp đạo cụ mà Gandalf để lại:
- Cô nhận ra thứ này chứ
Vivian lắc đầu.
Ồ, Vivian đi tới đây là theo ý của sư phụ Gandalf, nhưng … Ý tứ của Gandalf chính là … Gandalf đã nói rằng sẽ gặp sư phụ của chính mình? Không phải là đề cập đến cô ấy sao? Nếu không phải là cô ấy, gười có tính tình kỳ quặc mà Gandalf nói trong sách hiển nhiên là người khác.
Lúc này đây xuất hiện một vấn đề khó khăn không nhỏ… Đỗ Duy đột nhiên nghĩ đến. Chỉ sợ rằng Vivian vẫn chưa biết tin tức Gandalf đã qua đời!
Nhìn cô bé đang nhai bánh mỳ khô này, Đỗ Duy đột nhiên trong lòng thấy rất khó chịu. không biết làm thế nào để đem tin tức người thầy của cô đã không còn ở trên cõi đời này nói cho cô.
Cuối cùng cũng đợi đến lúc trăng lên, Đỗ Duy vỗ vỗ Vivian, cười nói:
-Cho cô xem một thứ thú vị này.
Hắn đem ma pháp đạo cụ mà Gandalf để lại cắm trên mặt đất, rồi dùng hết sức vặn cái nắp ra.
Rõ ràng đồ vật này sử dụng ma pháp dược tề có công dụng giống như là pháo hoa vậy.
Một tia ánh sang màu xanh biếc đột nhiên từ bên trong bắn lên, phảng phất như những ngôi sao băng, lại giống như pháo sáng bắn thẳng lên trời. một quả cầu lửa màu xanh biếc trong nháy mắt chiếu sáng khắp rừng cây, sau đó từ từ rơi xuống, ánh sáng phát ra từ quả cầu nhìn qua có chút quỉ dị….
Nhìn màu xanh, Đỗ Duy đột nhiên trong lòng mơ hồ nổi lên một ý niệm.
Màu xanh biếc …. Chẳng lẽ là…
Trên bầu trời, quả cầu màu xanh biếc hạ xuống thật chậm. Khoảng chừng vài phút thời gian, Đỗ Duy vẫn lẳng lặng chờ.
Cuối cùng, lúc mà ánh sánh xanh biến mất hoàn toàn, xa xa , ở sườn núi phía sau đột nhiên mơ hồ truyền đến tiếng sáo thăm thẳm…..
Tiếng sáo kia rất quỉ dị, thanh âm bén nhọn nhưng không chói tai. Phảng phất còn có chút du dương, chỉ là thanh âm uyển chuyển qua lại, như không có qui luật, chỉ là khi thanh âm truyền đến, người nghe không khỏi có cảm giác thoải mái, đồng thời thanh âm như tiếng lòng, không khỏi làm cho người nghe có chút thương cảm….
Vivian nghe thấy tiếng sáo, trên mặt đã lộ ra vẻ kì quái, phảng phất đã từng nghe qua, cô nhìn Đỗ Duy một chút, nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu lên:
-Tỷ tỷ ??
Vào lúc này, nhờ ánh trăng họ đã nhìn thấy một bóng người chậm rãi đi ra từ sườn núi phía sau cánh rừng giống như một bóng ma.
Dưới ánh trăng, Đỗ Duy nhìn thấy rõ bóng một người
Áo choàng màu xanh biếc, mũ màu xanh biếc, cây sáo cũng màu xanh biếc…
Và gương mặt, rõ ràng là…
Gandalf áo bào xanh ư?
Diễn biến tiếp theo thế nào mời các bạn đón đọc hồi sau sẽ rõ