Mọi người đều biết, Ngài công tước lúc này lánh trong phủ Tổng đốc không tiếp khách, tốt nhất không nên quấy rầy ngài. Bởi vì ai ai cũng rõ Ngài công tước này là một vị Ma pháp sư,một khi Ma Pháp sư đang mải mê nghiên cứu Ma Pháp thì tốt nhất là đừng đến mà làm phiền hắn..
Huống chi ngay đến vị quản gia thân cận nhất của Đỗ Duy, Marde, cũng mơ hồ cảm nhận được rằng gần đây tâm trạng hắn ngày càng xấu đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đúng là hiện tại Đỗ Duy đang rất phiền não
Thành mới đang kiến tạo rất thuận lợi,các việc hành chánh cụ thể cũng chẳng cần hắn phải quan tâm đến thế nhưng tâm trạng hắn ngày qua ngày vẫn chẳng khá hơn chút nào.
Đó là vì hắn đang mãi bận tâm đến một người.
Lão Gandalf áo bào xanh kia rõ ràng đã nói rằng ba tháng sau tự lão sẽ tìm đến hắn nhưng đến giờ đã hơn nửa năm mà hắn chẳng có lấy một chút tin tức nào.
Ngóng chờ thời gian cứ vùn vụt trôi trước mắt..Chẳng lẽ cái lão mũ xanh kia lại đùa cợt với mình sao ??!!
Đỗ Duy cảm nhận được thực lực của mình đã đạt tới một mức mới. Ma lực của hắn xem ra cũng là cấp sáu còn khả năng thao khống ma pháp,ở trong Ma Pháp Học Viện hưởng thụ thành quả nghiên cứu của nhiều Ma Pháp Sư cộng với nỗ lực của hắn trong hơn nửa năm, cũng đã không còn tầm thường chút nào. Bây giờ hắn đã có thể nắm giữ không ít chú ngữ.
Nếu như bây giờ để cho Đỗ Duy kiểm tra lại,hắn có thể tự tin rằng mình có thể đạt ít ra là Ma pháp sư cấp sáu.
Mà hiện tại, nếu nói về thuần tuý ma pháp chiến đấu thì ngay cả Gageu đã không còn là đối thủ của Dỗ Duy được nữa.
Tuy nhiên hắn cũng thấy rõ rằng đó chính là tất cả những gì hắn có thể làm được. Dù sao đi nữa thì việc học tập những kết quả nghiên cứu của Ma pháp công hội cũng có giới hạn. Đỗ duy cần có một vị thầy giáo,một vị thầy giáo có thể giúp cho hắn tiến tới trên con đường ma pháp. Chí ít đó cũng phải là vị Ma pháp sư có nghiên cứu đầy đủ lý luận ma pháp.
Nguyên lai, Gageu lẽ tất nhiên là có thể tạm thời trám vào vị trí này được nhưng lão chuột này hắn am hiểu nhất cũng chỉ là thuật biến hình mà Đỗ Duy thì chẳng cần đến thuật biến hình. Còn cô bé đáng thương Vivian dù có thực lực là cấp tám nhưng nói đến cùng cũng không thể là một thầy giáo hợp cách được.
Chính vì thế mà Đỗ Duy bất đắc dĩ phải dành phần lớn thời gian cho các nghiên cứu ma pháp. Phương thức điều chế chất thay thế bí ngân của đại sư Arike đã khiến cho Đỗ Duy tốn rất nhiều thời gian mà rốt cuộc chẳng có cách nào thành công được. Còn Fossett, gã chuyên chế tạo ma trượng, thì vô cùng hứng thú với phương pháp chế tạo chổi bay và gần như gã đã thành công..
Thế nhưng sau khi bay thử hai lần, gã Fossett đáng thương đã bị ngã gãy cả chân..
Đỗ Duy hiểu rất rõ việc kiến tạo thành mới chỉ là bước khởi đầu, cái bức thiết nhất bây giờ là tăng thực lực của chính mình. Ở vùng Tây Bắc này không có thực lực không có cách nào đứng chân được. Hơn nữa người khác cũng chẳng phải để yên cho mình phát triển mà thế nào cũng đến gây chuyện
Ý nghĩ của Đỗ Duy cũng chẳng sai, bởi vì người gây chuyện rất nhanh cũng đã đến rồi.
Dù là chưa ai dám đến quấy rầy việc nghiên cứu miệt mài của Đỗ Duy, ông tước kiêm Ma pháp sư, vì ai cũng biết là tâm tình đức ngài công tươc dạo này không được tốt cho lắm.
Nhưng vào lúc giữa trưa Marde cũng vẫn phải vào thư phòng Đỗ Duy, làm gián đoạn việc hắn đang cẩn thận đọc một lô các phương pháp điều chế mà Arike đã tặng
-Cậu chủ.
Marde hấp háy mắt,dù Đỗ Duy đã chónh thức là Công Tước nhưng không như mọi người gọi Đỗ Duy là "đức ngài", Marde vẫn xưng hô với Đỗ Duy là "cậu chủ"
-Cậu chủ,có người muốn gặp ngài.
Đổ Duy nhíu mày ngẩng lên nói :
- Chẳng lẽ việc di dân có vấn đề gì sao ? Có phải là mấy tên quỷ ấy lại đưa ra điều kiện cổ quái gì à ?
-Không phải.
Marde lắc đầu :
-Là người của quân đoàn Tây Bắc.
Đỗ Duy lặng đi một chút rồi buông vật đang nắm trong tay ra..
-Người của quân đoàn Tây Bắc sao ?
Chính mình đi đến Tây Bắc đã mấy tháng rồi nhưng Tây Bắc quân đoàn vẫn chưa hề chủ động đi tìm mình. Đỗ Duy cũng chẳng chủ động cùng đám quân phiệt này lập quan hệ..
Tại sao hôm nay lại đến ?
Trong phòng khách Đỗ Duy đã nhìn thấy người của quân đoàn Tây Bắc
Người đến là một quân quan trung niên, theo trang phục xem ra hắn là một viên tướng quân..
Theo quân chế của đế quốc,đạt đến cấp thống lĩnh có thể được xem như là sĩ quan cao cấp,thống lĩnh quân quan là người đứng đầu một đoàn binh. Theo quân chế của đế quốc thì một bộ binh đoàn có bốn nghìn người, kỵ binh đoàn thì có ba nghìn người..
Cứ như thế mà tính, bốn đoàn thì thành một sư đoàn,sư đoàn trưởng quan chính do tướng quân đảm nhiệm.Tỷ như lúc chính biến ở đế đô, sư đoàn hai vương gia cận vệ quân là của tướng quân Juncker..
Tướng quân được chia thành bốn cấp phân biệt. Như Juncker chỉ là tướng quân cấp một. Dĩ nhiên Juncker đảm nhiệm việc phòng hộ thủ đô, dù chỉ là tướng cấp thấp nhất nhưng thân phận lại rất cao. Còn như tướng đồng cấp Ron Barton dù cũng chỉ huy đến hai vạn kỵ binh nhưng lại là tướng ở vùng Tây Bắc xa xôi, cùng cấp nhưng thân phận tuyệt đối không thể so với Juncker ở đế đô được.
Dạng tướng quân như vậy, tại Roland đế quốc chính thức gọi là "Thiếu tướng".
Hiển nhiên danh xưng ấy đối với Đỗ Duy không lạ gì, Đặc biệt là sau khi biết rằng khai quốc hoàng đế Aragon và bản thân đều là người xuyên qua thời không thì lại càng chẳng có gì kỳ quái. Đế quốc là do Aragon lập ra,quân chế cũng do chính hắn lưu hạ,vậy có mang đậm sắc thái của kiếp trước Đỗ Duy thì cũng là bình thường.
Mà cao hơn nữa là Quân đoàn trưởng. Quân đoàn trưởng bình thường mà nói thì gọi là "Trung tướng ".Nhưng cũng có ngoại lệ như cha Đỗ Duy Bá tước Raymond chẳng hạn, nguyên là trung tướng. Tuy nhiên lại chẳng chính thức thống lĩnh quân đoàn nào nhưng hắn đã từng chỉ huy cả một hạm đội viễn chinh nên cũng được xem như là Trung tướng
Lại còn cao hơn nữa là "Thượng tướng". Thượng tướng nhất loạt đều không trực tiếp chịu trách nhiệm quản lý một cánh quân hay quân đoàn nào. Căn bản đó là những lão thần từng trải,vô cùng giàu kinh nghiệm.Sau khi không còn ở lại tuyến đầu quân đội mà đã trở về bộ chỉ huy quân đội ở đế đô,đươc đeo một cái quân hàm Thượng tướng, để về sau trở thành các thành viên nòng cốt ở bộ chỉ huy
Tỉ như cha của Đỗ Duy, bá tước Raymond, lấy thân phận trung tướng thống suất hạm đội chinh phục Nam Dương, sau chiến công đó thăng nhập vào Bộ chỉ huy quân đội thì trở thành Thượng tướng vậy.