Nhìn thấy ngọn lửa kia đã phun tới trước mặt, trong lòng Đỗ Duy máy động, thân thể nhanh chóng cúi xuống, lập tức hắn thấy một luồng sóng nhiệt lướt qua đỉnh đầu, ngọn lửa nóng rực gần như lướt qua sát da đầu Đỗ Duy. Tiếng hô sợ hãi của bọn Raoen phía sau vừa mới truyền tới Đỗ Duy đã cảm nhận được theo ngọn lửa có một bóng đen mạnh mẽ lao về phía mình, hắn liền cảm thấy bả vai tê dần, hàm răng sắc nhọn đã đâm vào da thịt mình.
Một tiếng dã thú gầm nhẹ bên tai, Đỗ Duy phát hiện thân thể mình đã bị cái gì ngậm lấy, sau đó giống như bay vào trong căn chòi kia. Nguồn truyện:
Trong chòi vốn không có đèn đuốc gì, Đỗ Duy bị ném xuống đất, hắn chịu đựng đau nhức trên vai ngẩng đầu lên nhìn. Căn chòi này không lớn, vốn đã chứa đầy cỏ khô, trong hàng đống hàng đống cỏ khô có một con quái thú ở giữa.
Vẻ ngoài của con quái thú này rất kì lạ, cao khoảng trên dưới một mét nhưng đứng thẳng giống như con người, lông dài mọc toàn thân, hai chân rất ngắn nhưng hai tay lại rất dài, trông có vẻ giống như một con vượn. Chỉ là dưới hai bàn tay hình như còn có màng da, trên bàn tay chỉ có ba ngón, ngón tay có một lớp màng giống như chân vịt, không nên gọi là bàn tay, trông giống một cái cào nhỏ thì đúng hơn.
Con quái vật này đứng ở trong đống cỏ, bao phủ toàn thân là lớp lông dài đỏ như lửa, nhìn Đỗ Duy, trong miệng phát ra tiếng kêu "hà hà" kì lạ. Đáng sợ hơn là khi nó há miệng lộ ra một cái lưỡi thật dài đỏ lòm giống như quỷ chết treo, trên đầu lưỡi không ngờ còn mọc đầy từng cái từng cái gai thịt, mỗi cái gai thịt còn hơi cong cong, chiều dài của đầu lưỡi thật sự có thể dọa người, nó mở miệng như vậy thôi mà đầu lưỡi gần như đã kéo lê trên mặt đất.
Hình dáng quái vật này Đỗ Duy từ trước tới nay vẫn chưa nghe nói qua. Mặc dù hiện tại hắn đối với các loài ma thú đã hiểu khá rõ nhưng con vật này hắn từ trước tới nay lại không thấy qua trong bất cứ sách vở nào.
Mose đáng thương còn nằm trước mặt quái vật, một chân quái vật dẫm lên người Mose, tên nhóc này hình như đã ngất rồi, nằm úp sấp ở đằng kia không động đậy gì.
Mà bên cạnh Đỗ Duy là một con vật có bộ lông màu xám đang dùng đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm Đỗ Duy. Hắn nhìn thoáng qua đã thấy con vật này.
Một con chó lửa, chó lửa là một ma thú trung cấp thuộc tính hỏa, động tác nhanh mạnh, hàm răng sắc nhọn, hơn nữa sở trường linh hoạt, đầu giống như đầu chó, mũi rất thính. Chó lửa trưởng thành còn có thể phun lửa làm thương tổn kẻ địch, mà lúc chạy trốn còn có thể chui xuống phía dưới đào động để chạy chốn.
Nhìn rõ hai con vật này, ngay lập tức Đỗ Duy đã phản ứng, xem ra hai anh em trong đám học sinh ma pháp kia đã đoán đúng: quả nhiên có hai con ma thú.
Chó lửa nhe răng há miệng về phía Đỗ Duy, trên hàm răng bén nhọn còn dính máu của hắn. Vừa rồi chính là nó cắn vào bả vai Đỗ Duy, đem hắn vào trong căn chòi, mà khi Đỗ Duy vừa mới đứng dậy nó liền cong người, trong miệng phát ra tiếng "ô ô" cảnh cáo, tư thế như chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Trong không gian nhỏ hẹp đối mặt với hai con ma thú…hơn nữa bản thân lại là ma pháp sư vốn không am hiểu cận chiến, đương nhiên Đỗ Duy hiểu rõ tình cảnh của mình. Cho nên hắn không dám coi thường, cẩn thận nằm trên mặt đất để tránh cho con chó lửa này khỏi tấn công, nhưng trong lòng hắn lại cầu nguyện Raoen ở bên ngoài nhanh chóng dẫn thị vệ chạy tới.
Con quái vật mà Đỗ Duy không biết tên kia bỗng nhiên ngửa mặt lên trời kêu "ô ô" vài tiếng, sau tiếng kêu này, con chó lửa vốn muốn di chuyển nhưng hình như rất sợ hãi, lui về phía sau vài bước, không tiếp tục nhe răng há miệng về phía Đỗ Duy.
Đỗ Duy thấy tình cảnh này trong lòng lại càng rùng mình: quả nhiên là một con ma thú cao cấp! Chỉ có ma thú cao cấp mới có thể khiến ma thú khác làm thuộc hạ của nó.
Con quái vật này một chân để trên người Mose, hướng về phía Đỗ Duy kêu "ô ô" vài tiếng, nó chỉ vào Mose dưới chân sau đó lại nhe răng há miệng. Trong lòng Đỗ Duy càng thấy kì lạ: con vật này cố gắng biểu đạt gì với mình?
Dù sao hắn cũng không biết ngôn ngữ của loài thú.
Lúc này ngoài căn chòi truyền tới một tiếng quát lớn, cửa lớn bị một kiếm phá ra, Raoen tay nắm kiếm dẫn đầu xông tới cùng với hai gã thị vệ, trong đó có một gã mập mạp trời sinh không có cảm giác đau đớn mà ngày đó Đỗ Duy thu hạ tại chợ nô lệ trong đế đô. Gã thân hình khổng lồ này không đi qua cửa mà trực tiếp phá vách tường tiến vào, căn chòi này dựng bằng gỗ, chỉ đụng vào đã thủng một lỗ, hai tên thị vệ tiến đến theo hình tam giác bao vây Đỗ Duy và con ma thú kia.
Ngay lập tức Đỗ Duy quát lớn với Raoen:
- Đừng tới đây! Đừng tới đây trước!
Con chó lửa này đã bỏ qua Đỗ Duy mà xoay người đối mặt về một gã thị vệ, thân thể nó lui về phía sau một bước tới bên người quái vật kia. Lúc này Đỗ Duy mới thở phào nhẹ nhõm, từ mặt đất bò dậy sau đó cẩn thận nhìn con quái vật đang dẫm lên Mose, hắn chậm rãi nói:
- Ngươi… muốn nói với ta cái gì?
Mặc dù Đỗ Duy biết hễ tiến hóa thành ma thú cao cấp đều có thể có một trí tuệ nhất định nhưng hắn cũng không thể khẳng định đối phương có thể hiểu được ý mình không.
Quả nhiên con quái vật này hình như hiểu được lời Đỗ Duy, nó lại dùng móng vuốt chỉ vào Mose sau đó lại chỉ vào đám Raoen phía sau Đỗ Duy nhe răng há miệng một phen, rồi lại chỉ vào Mose sau đó làm một tư thế cắt đứt cổ họng.
- Tốt! Tốt!
Ngay lập tức Đỗ Duy giơ hai tay lên:
- Ta hiểu được! Ngươi muốn bọn chúng không được tiến tới, đúng không? Có thể! Nhưng ngươi không được làm bị thương tên nhóc này! Người của ta sẽ lui về phía sau, được không?
Đỗ Duy liên tục ra hiệu cho Raoen, hắn hiểu ý bèn dẫn hai gã thị vệ lùi vài bước đi tới cửa của căn chòi.
- Thưa ngài, ngài không sao chứ?
Raoen trầm giọng nói:
- Khói phân chó sói đã bốc lên rồi, bọ họ sẽ rất nhanh trở lại thôi.
Đỗ Duy gật đầu:
- Ta không sao…các ngươi đừng tới quá gần…con vật này hình như cũng không có nhiều địch ý lắm.
Con quái vật này hình như có thể hiểu lời Đỗ Duy, nó liên tục gật đầu, lại chỉ vào vết thương ở bả vai Đỗ Duy kêu "ô ô" vài tiếng, hình như có ý xin lỗi một chút, sau đó lại chỉ vào chính mình.
- Tốt lắm. Ngài…ma thú.
Đỗ Duy cười khổ, hắn thật sự không nghĩ tới có ngày mình sẽ cùng với một loài động vật nói truyện với nhau:
- Có vẻ như ngài có thể hiểu được ngôn ngữ của ta…vậy phải thế nào thì ngài mới chịu thả bạn này của ta?
Nhưng con quái vật lông đỏ này lại lắc đầu liên tục, cả người nó nhảy lên vài cái, hai tay hình như cầm một vật gì, trong miệng kêu mấy tiếng "hoắc hoắc", Đỗ Duy nhìn một lúc mới hiểu được nó đang bắt trước tư thế cưỡi ngựa. Sau đó con quái vật này lại chỉ ra bên ngoài căn chòi tiếp tục, tiếp tục kêu lên kêu xuống làm ra tư thế cưỡi ngựa.
Đỗ Duy nhăn mày, nói thử:
- Ý ngài là…bên ngoài có người cưỡi ngựa tiến đến?
Quái vật lông đỏ liên tục gật đầu, sau đó chỉ vào chính mình rồi phát ra một tiếng kêu thảm thiết, lại còn làm ra tư thế bị bắt lại.
- Uhm, bọn họ tới bắt ngài sao?
Đỗ Duy cười khổ.
Quái vật lại gật đầu, lại tiếp tục nhe răng nhếch miệng làm mấy cái mặt quỷ nhìn trông rất bi thảm.
Đỗ Duy thở phào nói:
- Ngài không muốn bị bắt?
Sau đó Đỗ Duy trầm mặt:
- Ta không rõ ý của ngài lắm…ta có thể buông tha ngài, cũng có thể để cho người của ta không thương tổn ngài nhưng ngài phải thả bạn của ta ra.
Đúng lúc này con quái vật này bỗng nhiên hướng về phía Đỗ Duy mà cúi người, tiếng kêu "ô ô" bao hàm ý cầu khẩn.
- Ngài…là muốn ta thả ngài? Có thể…a, không, ngài muốn ta giúp ngài? Giúp ngài cái gì?
Đỗ Duy khó khăn đoán ý con quái vật này.
Cuối cùng, khi con quái vật này làm lại tư thế người cưỡi ngựa, Đỗ Duy đã rõ ràng:
- Ngươi xin ta giúp ngài cản đám người cưỡi ngựa tới bắt ngài?
- Thưa ngài, có phải nó muốn nói là kị binh của chúng ta?
Raoen phía sau Đỗ Duy hỏi.
Đỗ Duy suy luận rồi lắc đầu:
- Chắc không phải vậy.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc lên, nhìn chằm chằm quái vật này:
- Ngươi có thể nghe hiểu ngôn ngữ của ta, vì sao vậy? Chẳng lẽ ngài đã từng sống chung cùng với con người?
Ngay lập tức quái vật lông đỏ hình như thực sự sợ hãi, thân hình run rẩy, sau đó tâm tình nó kích động lên, nhe răng há miệng, kêu tới kêu lui.
- Tốt! Tốt!
Đỗ Duy nhanh chóng nói lớn:
- Ngài không cần làm bị thương bạn của ta! Ta giúp ngài đuổi người bên ngoài tới bắt ngài.
Ngay lúc này Đỗ Duy liền nghe thấy bên ngoài hình như truyền đến tiếng hô, đúng là tín hiệu cảnh báo của thủ hạ Ron Barton lúc gặp kẻ địch.
Sau đó hình như còn truyền đến thanh âm chém giết đinh đang, trong đó còn có tiếng kèn tập hợp của bộ hạ Ron Barton…
Đỗ Duy biến sắc:
- Có người đến? Raoen ngươi nhanh đi xem!
Sắc mặt Raoen cũng rất âm trầm, nghe vậy liền chạy ra ngoài, nhưng Đỗ Duy lại thấy quái vật này đang run rẩy, hình dáng rất khẩn trương.
Đỗ Duy mở ra hai tay:
- Tốt rồi! Ngài đừng sợ…ta có thể bảo vệ ngài, thế nhưng ngài phải thả bằng hữu của ta ra trước.
Quái vật liên tục lắc đầu, lại dẫm chặt lên Mose, chỉ ra bên ngoài, có lẽ ý nó là Đỗ Duy phải đuổi những kẻ đó đi trước.
Lúc này Mose đã mơ hồ tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện mình bị một con quái vật toàn thâm lông đỏ dẫm dưới chân, ngay lập tức kinh hãi hét lên một tiếng chói tai, sắc mặt trắng bệch, suýt nữa lại ngất tiếp. Nhưng Đỗ Duy đã nhanh chóng nói lớn:
- Mose! Muốn sống thì đừng cử động loạn! Nghe rõ! Không được giãy dụa! Chớ không nghe lời ta!
Một lúc sau Raoen và Ron Barton đã chạy tới, trên áo giáp Ron Barton đã đỏ lòm, vừa mới đến đã hướng về Đỗ Duy nói to:
- Ông chủ, chúng ta gặp phải kẻ địch rồi! Là người trên thảo nguyên! Khoảng hơn ba nghìn, toàn bộ đều là kị binh…gặp quỷ rồi, một đám người như vậy chạy trên đất của chúng ta, Tây Bắc quân trên hành lang tây bắc cư nhiên không hề có tin tức gì truyền tới!
Nói xong Ron Barton mới thấy quái vật, nhíu mày quát lên:
- Con bà nó, đây là cái giống gì?
- Câm miệng! Ron Barton!
Ngay lập tức Đỗ Duy mắng to, hắn không muốn chọc tức con quái vật này khiến nó làm bị thương Mose. Con quái vật này hiển nhiên là một con ma thú cao cấp, nằm trong tay một con ma thú cao cấp, tên nhóc Mose này đương nhiên không hề có sức chống cự. Nhìn bàn chân quái vật này dẫm lên lưng Mose đi, nếu chọc tức nó, chỉ cần nó dùng lực một chút là có thể dễ dàng bót nát trái tim Mose!
Trong lòng Đỗ Duy cũng kinh ngạc.
Người trên thảo nguyên? Ba nghìn kị binh?
Trong lòng hắn cũng là vừa sợ vừa giận, cắn răng liếc qua quái vật này, chậm rãi nói:
- Ta ra xem những người đó…ta cam đoan sẽ giúp ngài, nhưng ngài tuyệt đối không được làm bị thương bằng hữu này của ta! Hiểu chưa?
Sau khi nhận được gật đầu của quái vật, Đỗ Duy bất đắc dĩ nói với Raoen:
- Ngươi ở chỗ này trông!
Sau đó kéo Ron Barton ra khỏi căn chòi, sau khi phái một trăm người bao vây căn chòi hắn mới cùng với Ron Barton đi tới lối vào trấn.
Cả bốn nhóm người tìm kiếm trên núi cũng đã trở lại, Ron Barton giải thích ngắn gọn một chút, bọn họ nhìn thấy khói phân sói liền nhanh chóng trở về, kết quả là khi đi đến ngoài làng liền gặp phải một đại đội kị binh đang muốn tiến tới, nhìn trang phục là dị tộc trên thảo nguyên. Kết quả là người phía trước chẳng phân biệt được xanh đỏ trắng đen, không giải thích gì đã đánh một trận, đối phương cực kì hung tợn. Hơn nữa cũng rất vô lễ, vừa gặp mặt, chưa nói một lời đã giơ đao lên, kết quả là lần thứ nhất xung đột đã đổ máu, may mắn là Ron Barton dẫn đầu đám người của Đỗ Duy, dựa vào thực lực mạnh mẽ của Ron Barton, bên Đỗ Duy đã chiếm được thượng phong, kẻ địch đã chết khoảng năm sáu, bị thương mười tên.
Mà thủ hạ của Ron Barton cũng không khá hơn, bị thương hơn hai mươi người, may mắn là trang bị của mấy tên kị binh này phía Đỗ Duy đều rất tốt, áo giáp chắc chắn khiến cho bọn họ có lợi thế hơn về lực phòng ngự, không có vết thương trí mệnh, tuy thế vẻ mặt Ron Barton lại âm trầm, bởi vì mấy bộ hạ cũ của hắn bị thương rất nặng.
Đối phương đã rút lui ra ngoài làng, hiển nhiên việc này ngoài ý muốn bọn chúng, nơi này không ngờ còn có quân đội của đế quốc, hơn nữa số lượng hình như cũng không ít.
Đỗ Duy nhìn thấy bên ngoài làng khoảng hơn một trăm mét là từng đội từng đội kị binh thảo nguyên vây quanh nơi này.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Duy nhìn thấy kị binh thảo nguyên có quy mô lớn, từ xa nhìn lại đã có thể cảm nhận rõ ràng một loại khí chất hung hãn! Ngựa của bọn chúng cưỡi đều loại cao lớn, là loài ngựa tốt nhất trên thảo nguyên.
Mỗi kị sĩ trên ngựa thân thể đều cao lớn, không ít người đều để râu ria, cùng một màu, trên đầu mỗi người đều đeo khăn trùm đầu rất dầy màu trắng. Trang bị của những người này cũng không được tốt như kị binh của đế quốc, bình nguyên thiếu thốn mỏ sắt khiến cho bọn họ không thể trang bị áo giáp cho kị sĩ, mỗi người bọn họ đều mặc bì giáp(áo giáp bằng da thú), hơn nữa hình thức tạp loạn thậm chí màu sắc còn khác nhau, nhưng những người này điều khiển ngựa đều cực kì nhẹ nhàng quen thuộc, hơn nữa cũng không theo đội ngũ chỉnh tề như của kị binh đế quốc, nhìn phân bố rãi rác ở khắp nơi, thỉnh thoảng còn có tiểu đội kị binh lẻ tẻ chạy qua chạy lại giữa hai bên, ánh mắt mỗi tên nhìn về phía Đỗ Duy đều không hề che dấu vẻ hung hãn cùng với khát vọng chiến đấu – trông như một bầy sói.