Theo điều luật thép của đế quốc, hàng năm vào đợt thao diễn mùa xuân, các phí tổn cần thiết đều được quân phương đế quốc trực tiếp phát cho. Vũ khí, ngựa, lương thảo đều do chính quyền địa phương phụ trách cung cấp, còn quân phương đế quốc thì sẽ bồi thường lại cho chính quyền địa phương bằng phương thức trợ cấp tài chính.
Mà tại Tây Bắc, tình hình như vậy càng giúp quân đoàn Tây Bắc chiếm tiện nghi: vốn dĩ hơn hai mươi năm trước, đạo luật thời chiến chết toi kia đã giúp quân Tây Bắc có quyền nhúng tay vào tài vụ của địa phương. Đã thế vào đợt thao diễn mùa xuân hàng năm, chính quyền địa phương còn buộc phải chi trả thêm ngoài định mức một khoản quân phí, nhất là lương thực, quân Tây Bắc lấy danh nghĩa thao diễn, kéo quân đội đi khắp nơi luyện tập tại hai tỉnh Tây Bắc, mỗi nơi đi qua đều trực tiếp tìm chính quyền địa phương đòi tiền đòi lương – nếu mà người ta không cấp cho họ liền quy là chống lại quân lệnh đế quốc.
Tổng đốc Bohan nhiều năm sống tại Tây Bắc, sớm phải đối mặt với loại tình huống muôn phần đau đầu này. Thế nhưng tên này cũng biết cách ứng phó một chút. Hai tháng trước đợt thao diễn mùa xuân hàng năm, hắn liền hạ lệnh vét sạch kho tại các địa phương, chỉ để lại lượng vật tư lương thực tối thiểu. Để tránh thời điểm quân Tây Bắc thao diễn, cứ như bầy châu chấu bay qua, một cọng cỏ cũng không mọc nổi.
Những năm gần đây, một bên thì cướp, một bên thì giấu, hàng năm đều diễn trò mèo chuột đuổi nhau tại Tây Bắc.
Thế nhưng năm nay Đỗ Duy lại phá vỡ thông lệ này!
Giữa trưa mặt trời lên tới đỉnh đầu, trời xanh mây trắng, tại thành Lâu Lan, binh lính bảo vệ toà thành kỳ tích này cũng đã bày trận nghiêm ngặt chờ sẵn .
Bắt đầu từ hôm qua, công tước hạ lệnh hạn chế ra vào cổng thành. Nhất là hôm nay, đóng chặt cửa thành, nghiêm cấm bất kỳ ai đi ra thành Lâu Lan. Ngay cả thương đội xuôi nam ngược bắc cũng sớm nghe tin đồn, đều dứt khoát chọn đường vòng mà đi, vòng qua thành Lâu Lan, tiến về một thị trấn ven hồ Lâu Lan bổ sung nước ngọt và lương thực rồi tiếp tục lên đường.
Mà nếu không muốn đi đường vòng thì có thể tạm thời đến các thị trấn quanh thành Lâu Lan ở tạm.
Khi ngoài chân trời xa xa dần dần xuất hiện một mảng đen thì tiếng gót sắt dày đặc phảng phất như tiếng sấm giữa trời quang, từng hồi từng hồi nện vào trong lòng lính bảo vệ thành!
Vùng thảo nguyên hoang vu Tây Bắc, địa thế bằng phẳng thích hợp nhất cho kỵ binh đánh thọc sâu. Mà lúc này phía chân trời, một đường đen đông nghẹt, vừa như sóng cuộn lại rất giống gió cuốn mây đen. Phóng mắt nhìn chỉ thấy đám đông đen kia là một đoàn kỵ binh, phóng ngựa như bay, vó ngựa rền vang như sấm, bụi đất đầy trời!
Một người lính già nhiều kinh nghiệm đứng trên thành lâu, có thể từ việc quan sát bụi đất mà phỏng đoán tình hình đối phương.
Một đoàn lớn kỵ binh như vậy, ít nhất cũng có hơn hai vạn người. Hơn nữa đang phi băng băng mà đội hình không loạn, lại theo đội hình nhấp nhô hình đàn nhạn, có thể nói thẳng ra là tư thế công kích không thèm che giấu, hướng về thành Lâu Lan mà tiến!
Bụi đất đầy trời kia dường như muốn che phủ cả bầu trời.
Binh lính bảo vệ thành đứng trên tường thành Lâu Lân phần lớn đều lấy từ bốn ngàn phản quân do Đỗ Duy ngày đó thu phục được, chủ yếu là binh lính lâu năm tinh nhuệ. Mấy người này trước đó là quân cận vệ hoàng gia tinh nhuệ ở đế đô, nhìn thấy kỵ binh lao băng băng đến đã không khỏi biến sắc đôi chút!
Gió cuốn mây tan, khí thế như sấm sét!
Cơ hồ trong khoảnh khắc, đám kỵ binh dầy đặc kia đã phi tới dưới thành, một tiếng kèn cất lên kỵ binh đang phóng ngựa lập tức biến trận, dừng lại dưới thành khoảng một dặm, vẫn một đám đông đen đặc.
Lính kỵ binh trên ngựa đều mặc áo giáp chế tạo kiểu quân Tây Bắc của đế quốc, chỉ có điều trên áo giáp mỗi người đều dùng mực đen phết lên một ký hiệu đặc thù của quân Tây Bắc.
Nhìn trên cờ hiệu thì thấy hai vạn kỵ binh này là đủ biên chế cho một sư đoàn kỵ binh. Điều khiến cho quân bảo vệ thành Lâu Lan phẫn nộ là bọn họ mặc dù đứng ở dưới thành nhưng lại có thể thấy rõ ràng đang biểu hiện tư thế công kích!
Trong trận thế của cánh quân kỵ binh Tây Bắc này kèn vang không dứt, sau đó liền thấy cờ hiệu phất cuồn cuộn, hai bên cánh lập tức phân thành mỗi đội mấy ngàn người chạy vòng ra. Rõ ràng là sắp theo đội hình chiến đấu, tạo thế vây thành!
Sớm có người phi nhanh đến báo cho phủ công tước. Đỗ Duy nghe báo cáo xong, chẳng thèm nói năng gì, chỉ lãnh đạm nói một câu "Biết rồi".
Thật ra Đỗ Duy trong lòng giận dữ nhưng đã mạnh mẽ nén xuống.
Từ ba ngày trước, quân Tây Bắc đã phái người đến thông báo cho Đỗ Duy: đợt thao diễn mùa xuân năm nay, bộ chỉ huy quân Tây Bắc quyết định chọn vùng ngoài thành Lâu Lan ven hồ là khu vực tiến hành diễn luyện. Lúc quyết định này được đưa đến tay Đỗ Duy, đối phương tuyên bố đại quân đã xuất phát, ba ngày sau sẽ đến!
Hành động như vậy khiến cho Đỗ Duy cơ hồ muốn trở mặt ngay tại trận, chỉ có điều đã nhẫn nại chịu đựng.
Vì sao?
Ba ngày sẽ tới?
Nói cách khác, khi thư báo tin của đối phương đến thì đại quân đã xuất phát!
Việc cử người báo tin này chỉ là một kiểu nguỵ trang! Đại quân nhà ta đều đã xuất phát thì mới giả mù sa mưa đến báo cho ngươi một tiếng! Ngươi đáp ứng thì đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng!!
Lúc này Đỗ Duy nghe hồi báo xong, lập tức hạ lệnh thay quần áo xuất phát. Hắn do dự một chút, không mặc lễ phục quý tộc công tước gì đó, không mặc áo choàng ma pháp sư mà lại lựa chọn một bộ áo giáp – bộ giáp này do cửa hàng của Đỗ Duy tại đế đô sản xuất: sản xuất, theo trình độ tạo hình cho hoa lệ mà nói, thì so với bộ giáp trước đó của Roline cũng không hề thua sút nhưng về mặt hiệu quả sử dụng thì đã trải qua một phen cải tiến.
Đỗ Duy vốn vóc người cao gầy, khi còn nhỏ cơ thể ốm yếu, sau khi tu luyện công phu nhập môn của tinh không đấu khí, đã cải thiện được rất nhiều, một năm ở Tây Bắc đã dần dần cao vọt lên, mặc dù trên mặt vẫn còn nét trẻ tuổi ngây thơ do tuổi tác vẫn còn hạn chế. Tuy vậy lúc này vẻ uy nghi trong cử chỉ đã ngày một mạnh mẽ hơn. Nguồn: http://
Lúc này trên người mặc bộ áo giáp chế tạo đặc thù cho mình, đột nhiên nhìn lại quả là khí thế oai phong hiển hiện, giơ tay nhấc chân đã có vài phần phong vị tướng quân trẻ tuổi.
Đỗ Duy ra lệnh một tiếng, dẫn theo toàn bộ thị vệ cộng thêm thị vệ trưởng Raoen, lập tức rời khỏi phủ công tước, tiến ra ngoài cửa thành.