Bầu trời xanh trong,vài cụm mây trắng nhàn nhã đứng yên. Dưới bầu trời bao la lồng lộng, càng hiếm thấy chính là trên đám cỏ xanh dày đặc như đệm liên miên nghìn mẫu tại vùng ngoại ô bên cạnh pháo đài Watt. Gió mạnh từ tây bắc ép xuống thổi qua, gợn lên từng làn sóng cỏ dài theo hướng đông cuộn tới. Ngày đó vòm trời màu xanh lam càng dày đặc cuồn cuộn như lũ chảy, cùng cánh đồng mênh mông màu xanh lục kia hòa thành một thể, theo hướng đông phía chân trời bay tới.
Đáng tiếc dưới cảnh đẹp như vậy, lại đang phát sinh bi kịch làm cho người ta phẫn nộ, vô cùng bi thảm.
Trong rừng, một bóng người thở gấp hổn hển ra sức chạy trốn. Trên đôi chân nhỏ của nàng bị các nhánh cây trong rừng cắt đầy vết thương. Trên khuôn mặt vốn tuổi còn trẻ đầy vẻ kinh hoảng cũng sợ hãi. Tai nghe thấy tiếng vó ngựa từ mặt sau dần dần tới gần, cô gái này bỗng nhiên thấp giọng kinh thét một tiếng, chân bị vấp phải một mảnh đá liền ngã xuống trên mặt đất.
Vào lúc này, tiếng vó ngựa phía sau đã đến trước mặt, hai bên hai kỵ binh Tây Bắc mặc giáp nhẹ mang theo nụ cười độc ác tới gần con mồi yếu đuối này. Bỗng nhiên từ hai bên tung ra hai cái dây thòng lọng giống như người trên thảo nguyên bắt dê, hai cái thòng lọng một phải một trái bay nhanh tới cuốn trên hai cổ tay cô gái. Kỵ sĩ hai bên dùng sức kéo chặt, theo một tiếng thét kinh hãi, cô gái đã bị kéo lên không. Một đôi chân nhỏ ra sức đạp loạn, nhưng làm sao có thể thoát khỏi đây?
Tiếng vó ngựa phía sau vừa đến, liền nghe thấy một thanh âm như sấm gầm mang theo tiếng cười dữ tợn:
-Tốt, làm tốt lắm.
Vừa nói, một kẻ to lớn mặc bộ đồ đi săn đã từ mặt sau phóng ngựa tới. Những người khác ở trên ngựa lại giơ kỵ thương lên cao giục ngựa xông lên trước vọt tới cô gái bị dây thừng trói giữa không trung này. Theo một tiếng kêu thê lương thảm thiết, đã đâm xuyên qua bả vai cô gái cùng với một tiếng cười điên dại của kẻ dữ tợn này.
Con mồi đáng thương kia cũng đã bị hắn nhấc lên bằng kỵ thương trong tay, sau đó hất mạnh xuống mặt đất. "Bịch" một thanh âm nặng nề vang lên, thấy thì không thể cứu sống được nữa.
Hai người Đỗ Duy cùng Hussein ở phía sau cưỡi ngựa đuổi kịp, thấy cảnh này. Hussein dù sao xuất thân thần thánh kỵ sĩ, mặc dù giờ trở thành kẻ phản bội của thần điện, cũng quá nửa là do tín ngưỡng khác biệt, nhưng đối với tính chính trực của kỵ sĩ cũng không vứt bỏ toàn bộ. Mắt thấy bi kịch như vậy diễn ra trước mặt, thánh kỵ sĩ này không khỏi giận dữ trong lòng. Nhìn thấy kẻ kia trước đó vẫn cười như điên, tránh không được lộ vẻ sát khí.
Đỗ Duy giữ lại Hussein, yên lặng lắc lắc đầu với hắn.
-Vì sao?
Hussein lạnh lùng nói.
-Ngươi không cứu được các nàng đâu, chúng ta cũng không cứu được các nàng.
Đỗ Duy hạ giọng nói:
-Mấy cô gái này bất kể thế nào đều là kẻ đã chết, tính ra các nàng hôm nay không chết ở chỗ này, cũng sẽ chết trong nhà lao.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ xa phía sau truyền đến:
-Ngài công tước chạy nhanh thật đấy.
Tên Cybaster kia đã thúc ngựa tiến lên, ghìm cương cười nói:
-Tại sao hai tay ngài công tước vẫn còn trống trơn thế?
Đỗ Duy cau mày:
-Ta là khách, không dám vượt quá chủ.
-Ngài không cần khách khí.
Cybaster bỗng nhiên nghiêng tai nghe, cười nói:
-Phía trước có động tĩnh, ngài và ta cùng đi xem xem.
Nói xong, hắn dùng sức thúc chân vào bụng ngựa, liền xông lên. Đỗ Duy nhìn bóng lưng hắn một cái, dẫn theo Hussein lao theo.
Do mới bắt đầu mùa hạ, ở phía sâu trong cánh rừng, thực vật có phần rậm rạp, Cybaster thúc ngựa lên, nhìn thấy cánh rừng heo hút phía trước, bỗng nhiên nhảy xuống ngựa nhìn dấu chân trên mặt đất, cười nói:
-Hừ, hai con mồi này có chút thông minh, thực là muốn học cách lẩn trốn.
Nói xong, hắn tung người lên ngựa, huýt một tiếng, lập tức từ bốn phương tám hướng chạy tới vài kỵ sĩ.
-Cẩn thận tìm trong các bụi cỏ, mấy con bé kia trốn trong đám cỏ, đuổi ra cho ta. Nguồn truyện:
Kỵ binh thuộc hạ nhận lệnh đi, hai người Đỗ Duy cùng Cybaster đi thẳng phía trước, nhìn thấy các kỵ binh huy động kỵ thương đánh đánh xục xạo vào trong các bụi cỏ. Quả nhiên không lâu sau, liền nghe thấy một tiếng kêu đau, một thân ảnh trần trụi từ trong bụi cỏ chạy ra, trên vai đầy vết máu.
Khóe miệng Cybaster nở nụ cười lạnh, nhìn cô gái kia đang lảo đảo chạy vội kia, chậm rãi từ phía sau lấy cung xuống, một mũi tên bắn ra. Từ phía sau bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh, liền thấy Hussein đột nhiên rút kiếm chặt đứt cung tên.
Hussein không nói một lời, bỗng nhiên thúc ngựa xông tới, trong một lát liền tới bên cạnh cô gái kia, xoay người một chút rồi ôm cô gái kia lên, không để ý tới cô gái giãy giụa, xoay ngang đặt trên yên ngựa. Cô gái còn muốn kinh hét, Hussein nhẹ nhàng ấn một cái, làm ngất đi con mồi đáng thương này.
Cybaster thấy mũi tên bị đánh rơi nhưng không tức giận chút nào, chỉ nhìn Hussein một cái thật sâu, bỗng nhiên ung dung nói với Đỗ Duy:
-Ngài công tước, vị tùy tùng này của ngài thân thủ thật là lợi hại đó.
Đỗ Duy nhẹ nhàng mỉm cười:
-Thiếu tướng quân, tài bắn cung của ngươi cũng không kém đâu.
Ánh mắt hai người lần lượt biến đổi, lại giống như bắn ra liên tiếp những tia lửa. Thiếu tướng quân lúc này mới cười một tiếng dài, không hề để ý tới hai người Đỗ Duy, giục ngựa đi về phía xa.
Đỗ Duy lẳng lặng nhìn bóng lưng người kia nhướng mày, lập tức thấp giọng nói với Hussein:
-Ngươi…..
-Ta không thể nhẫn nhịn được nữa.
Hussein nhàn nhạt nói:
-Có thể cứu một người thì một người, vũ khí của kỵ sĩ, không phải dùng để giết hại bình dân vô tội.
Đỗ Duy không nói gì, hắn biết mình cũng không thể ngăn cản Hussein. Thánh kỵ sĩ này nếu nhất định muốn làm việc gì, có lẽ ngay cả mình cũng không có cách nào ngăn cản.
Trong rừng, thuộc hạ tướng quân Ruga phần đông võ tướng sớm đã dẫn kỵ binh phóng tới, tách ra bốn phía, cẩn thận tìm những "con mồi" này. Trong rừng nơi nơi tràn ngập tiếng vó ngựa cùng quát tháo. Thỉnh thoảng còn mơ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết của các cô gái không chạy thoát được.
Sắc mặt Đỗ Duy ngày càng âm trầm. Hắn mặc dù không phải người tốt gì, nhưng sự tình bạo ngược như thế này hắn cũng nhìn không quen. Đang muốn nói gì, đột nhiên lúc đó ánh mắt Đỗ Duy sáng lên!
Tại xa xa phía trước chính nơi thiếu tướng quân vừa mới đi đột nhiên truyền đến một trận ma pháp ba động mạnh mẽ! Chấn động ma lực kia dẫn theo khí tức hắc ám không thể che giấu được. Rõ ràng là ….. do ma pháp sư tạo nên sao?
Đằng xa, vài tiếng kêu thảm truyền tới, Đỗ Duy nhìn Hussein liếc mắt:
-Tới đó xem xem!"
Khi Đỗ Duy cùng Hussein tìm tới thanh âm kia, tình thế trước mặt có thể nói là quỷ dị!
Trong khu rừng lớn, ở giữa xung quanh một làn khí đen. Khí đen này dường như là một cỗ chất sệt trôi trong không khí. Đỗ Duy vừa thấy lập tức liền chau mày! Đây rõ ràng là vong linh ma pháp sư chuẩn bị ra khí tử linh! Nhìn thấy mức độ dày đặc của chất sệt, có lẽ không biết đã luyện chế không ít sinh linh ở trong đó!
Mà trong đoàn hơi khí màu đen dày đặc kia, một cô gái toàn thân trần trụi tay chân đã bị vô số khí đen hình thành các tơ khí quấn quanh, cứ như vậy treo giữa không trung. Thân thể hiện ra giống như một chữ "大" mê người. Thân thể tươi tốt của cô gái hoàn toàn hiển hiện ngay trước mắt những người Đỗ Duy. Mà nàng tựa hồ đã hôn mê bất tỉnh, đầu nghẹo sang một bên, mái tóc đen che đi hai gò má, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.
Cạnh đó, một bóng người đằng xa quần áo màu đen đứng trên một nhánh cây đại thụ. Toàn thân trường bào dạng ma pháp sư màu đen thuần, dưới mũ đỉnh nhọn lộ ra hai gò má trắng bệch, khóe miệng mang một nụ cười thê thảm dọa người, một tay mang một quả thủy tinh cầu màu đen, miệng đang lẩm bẩm.
Trong đoàn khí đen kia, bỗng nhiên hình thành một cái xúc tu màu đen mắt thường có thể nhận thấy. Một thứ màu đen chui vào trong miệng mũi cô gái, sau đó từng dòng từng dòng nhàn nhạt tại trạng thái trong suốt, dường như bị khí đen kéo ra.
Đỗ Duy lập tức nhận ra. Đây là vong linh ma pháp của ma pháp sư, hấp thụ lấy tính mạng lực của thiếu nữ này, luyện chế thành khí tử linh mà vong linh ma pháp sư cần.
Tại nơi cách đó không xa, thiếu tướng quân Cybaster ngồi thẳng trên ngựa, lạnh lùng nhìn ma pháp sư này thực hiện, mặc dù nhận ra Đỗ Duy đã đến, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Đỗ Duy một cái.
Cô gái trần trụi kia bị khí đen lượn lờ bao quanh kia bỗng nhiên kêu đau đớn một tiếng. Tiếp đó đáng sợ chính là, với tốc độ mắt thường có thể thấy, thân thể nàng vốn thanh xuân đầy đặn trẻ trung đột nhiên khô đi! Da thịt vốn máu đỏ hồng hào, từng chút từng chút khô héo lão hóa, dường như máu thịt dưới da đều bị hút lấy. Không lâu sau, thân thể kiều diễm kia của nàng đã gần như bị hút thành một cái xác khô!
Đỗ Duy vừa sợ vừa giận, nhìn không được quát:
-Thật to gan! Không phải ngươi không biết tự tiện dùng vong linh ma pháp sát hại sinh linh, chính là phản lại đệ nhất giới luật của ma pháp công hội sao!
Nói xong, Đỗ Duy cười lạnh một tiếng, hắn nâng tay lên, trong miệng đọc nhanh một câu chú ngữ. Từ trong hai tay áo phát ra hai làn sóng ánh sáng quang minh thánh khiết, lập tức xua tan một vùng khí đen. Vong linh ma pháp sư kia nhìn thấy, bỗng nhiên truyền đến một thanh âm như sấm:
-Đều là ma pháp sư, ngươi, ngươi không phải không biết thời điểm người khác dùng phép tiến lên quấy rầy tương đương với việc mời quyết đấu ư!
Nói xong, ma pháp sư hắc ám này bỗng nhiên tay áo vung lên, khí đen càng lớn càng dày đặc tản mát ra. Cô gái đáng thương kia trong nháy mắt hóa thành một bộ xương khô màu đỏ, sau đó bay vào trong tay áo của ma pháp sư hắc ám, khí đen đầy trời cũng bị hắn hấp thu vào trong thủy tinh cầu trong lòng bàn tay.
Đỗ Duy biết, cô gái đáng thương này kỳ thực từ lúc chính mình đuổi tới đã chết đi, giờ phút này liền bị hấp thụ tính mạng lực toàn thân …… Ghê tởm hơn chính là, ma pháp sư hắc ám này không ngờ thủ đoạn độc ác tới cực điểm, hút sạch tấm mạng lực không nói, còn không buông tha cho thân thể của nàng. Xương cốt lưu lại cũng lấy về, hiển nhiên định luyện chế thành loại sinh vật tử linh – Skeleton.
Ma pháp sư hắc ám thu hồi khí tử linh đầy trời, thân thể phiêu du từ trên nhánh cây hạ xuống, đứng cách Đỗ Duy không xa, giọng nói mang đầy ngạo mạn:
-Hừ, ngươi cũng là ma pháp sư sao? Vì sao lại quấy rầy ta làm phép!
Chấp pháp đội à?
Đỗ Duy ha ha cười:
-Ngươi tự tiện tàn sát sinh linh luyện chế khí tử linh, không phải không sợ ma pháp sư chấp pháp đội sao? Có phải ngươi đã quên "Thiết Luật Thứ Nhất" sao!
Nói đến "ma pháp sư chấp pháp đội", quái vật mặc áo đen này cũng biết thứ ma pháp sư toàn đại lục kiêng kỵ nhất này. Pháp sư hắc ám ma thân thể không khỏi run lên, lập tức quát:
-Nói láo! Ta đương nhiên biết "Thiết Luật Thứ Nhất"! Tuy nhiên ta là vong linh ma pháp sư được ma pháp công hội thừa nhận! Không phải như ngươi nói là tử linh ma pháp sư! Cho nên ta hấp thụ đưa con gái này ….. Hừ, mạng của nó là của tướng quân Ruga. Tướng quân Ruga đã phán án tử cho nó, ta hấp thụ hay không hấp thụ, tướng quân Ruga chỉ cần không truy cứu, cũng không tính là trái Thiết Luật!
Cybaster bên cạnh lại đột nhiên dùng thanh âm nhàn nhàn cười nói:
-Hai vị pháp sư không nên hiểu lầm, để ta giới thiệu một chút đi."
Nói xong chỉ vào Đỗ Duy, cười nói:
-Vị này là công tước Hoa Tulip nổi tiếng hiện giờ, ngài Đỗ Duy – Rudoft, học trò cuối cùng của đại ma đạo sư Gandalf, trong chính biến tại đế đô đã phóng ra ánh sáng kỳ lạ, ủy viên ma pháp học viện, ủy viên ma pháp học hội, tại Tây Bắc trong ba tháng dựng nên một tòa thành thị ….. Theo mấy kinh nghiệm truyền kỳ mà nói, hầu như hiện tại thân là ma pháp sư, đều không thể không biết cái tên này.
Vừa giới thiệu xong, pháp sư hắc ám ma này bỗng nhiên dùng một loại ánh mắt cổ quái chăm chú nhìn vào Đỗ Duy:
-Ngươi chính là công tước Hoa Tulip kia sao? Nghe nói ngươi là dược tề sư cực mạnh của đại lục ….. Ha ha, dược tề sư à? Quả là đáng cười ……
Đỗ Duy không có nổi giận, chỉ nhìn Cybaster:
-Thiếu tướng quân, vị này là?
-Vị này do quân đoàn tây bắc chúng ta mới tới - ma pháp cố vấn, ma pháp sư cấp tám ma pháp công hội Roland đại lục, pháp sư Tatharo …… Ông ấy cũng là một "Đại ma pháp sư" duy nhất không mặc áo bào trắng trên đại lục! Nguyên nhân ư? Ngài công tước, ngài thấy đó, pháp sư Tatharo, ông ta là một vong linh ma pháp sư!