Khi người trẻ tuổi trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt tiến vào trong phòng, mặc dù hắn nhìn qua rất trẻ tuổi… có lẽ tuổi còn không lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng Hàm Nguyệt có thể cảm giác được, ánh mắt của những người thị vệ đứng phía sau người trẻ tuổi này nhìn vị tiểu quý tộc đều thể hiện rõ rệt sự sùng bái và tôn kính.
Càng làm cho trống ngực Hàm Nguyệt đập mạnh là, người trẻ tuổi này… hắn cười thật sự rất đẹp mắt….
" Từ hôm nay trở đi, ta chính là chủ nhân mới của các ngươi, các ngươi có thể gọi ta là thiếu gia, hoặc là…. công tước đại nhân."
Đây là lần đầu tiên Hàm Nguyệt nghe thấy thanh âm của Đỗ Duy.
" Hơn nữa, bắt đầu từ hôm nay, các ngươi sẽ phát hiện ta là chủ nhân nhân từ nhất mà các ngươi từng gặp. Tuy vậy…để đền đáp lại, các ngươi phải làm cho ta vừa lòng, bởi vì ta cho các ngươi cơ hội thay đổi số phận của mình."
Đỗ Duy ngước nhìn sáu cô gái đang run như cầy sấy trước mặt. Hắn nói rất chậm rãi, rõ ràng :" Ở nơi này của ta, các ngươi được ăn ngon, mặc đẹp, còn có tự do. Nhưng các ngươi phải hiểu rõ, sinh mệnh của các ngươi là của ta, ta tuy không thưởng các ngươi cho nam nhân tùy ý chà đạp… nhưng mà, thân là chủ nhân của các ngươi, vì vậy các ngươi luôn luôn phải sẵn sàng vì ta mà chết. Để đáp lại, ta sẽ cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của các ngươi… Tuy nhiên, cơ hội chỉ có một lần thôi."
Nói đến đó, Đỗ Duy đã bắt đầu chú ý đến Hàm Nguyệt.
Không thể nghi ngờ, mặc dù trên mặt nàng còn ngập tràn vẻ mệt mỏi, cho dù trên đùi còn mang theo vết thương, cho dù nàng chỉ quỳ ngồi phía góc tường không có gì nổi bật. Nhưng vẻ đẹp của Hàm Nguyệt vẫn có được sự xuất sắc nhất trong những "con mồi" này.
Vẻ đẹp của nàng giống như một đóa tuyết liên ngoan cường sinh trưởng trong một khe nham thạch trên núi tuyết, đẹp mềm mại, nhưng lại mang đầy nhựa sống.
"Ngươi tên gì?" Đỗ Duy mỉm cười nhìn cô gái này, nụ cười hết sức thân thiện.
"... ... Hàm Nguyệt."
Thanh âm rất thấp, nhưng giọng nói lại hết sức động lòng người.
Đỗ Duy gật gật đầu :" Nói cho ta biết, nguyện vọng lớn nhất của ngươi là gì?"
Ánh mắt của Đỗ Duy mặc dù bình hòa, nhưng bỗng nhiên Hàm Nguyệt bản năng lại sinh cảm giác sợ hãi! Vị chủ nhân trẻ tuổi tuy rất đẹp trai, mặc dù hắn khi mỉm cười làm cho người ta không kìm nén được cảm giác muốn thân cận. Nhưng… ánh mắt của hắn thực sự rất đáng sợ!
"Tôi…."
"Nói đi, cô bé." Đỗ Duy bỗng nhiên đi tới. Đi xuyên qua bên người mấy cô gái đang quỳ phía trước, bàn tay của Đỗ Duy nhẹ nhàng đặt trên vai Hàm Nguyệt. Hắn cất giọng nói ấm áp: "Nói cho ta biết, nguyện vọng lớn nhất của cô là gì?"
Mặc dù hắn tuổi không lớn, nhưng mọi người nghe được khẩu khí này, ngược lại cảm thấy rất tự nhiên, vị chủ nhân trẻ tuổi này có lẽ trời sinh ra đã "cao cao tại thượng" như thế rồi.
"Tôi …" Bỗng nhiên Hàm nguyệt ngước mắt lên. Đôi mắt của nàng xinh đẹp tự như ánh trăng, làm cho Đỗ Duy âm thầm khen ngợi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://
"Tôi hi vọng… không tiếp tục là nô lệ nữa."
Nói xong câu đó, Hàm nguyệt đã nhắm mắt lại rồi. Nàng cũng không biết lấy đâu ra dũng khí. Nhưng kinh nghiệm nói cho nàng biết, dám thốt ra những lời như thế, thì chờ đón nàng chỉ sợ là những trận đòn roi không thương tiếc.
Đợi một lúc lâu cũng không thấy một roi nào như đã nghĩ, mà bàn tay Đỗ Duy lại nhẹ nhàng đưa tới khuân mặt của nàng khẽ ve vuốt. Sau đó lần đâu tiên trong cuộc đời Hàm Nguyệt, mười sáu năm rồi mới nghe thấy được âm thanh tuyệt vời như thế!
" Tốt, vậy từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ không là nô lệ nữa."
Lập tức trái tim Hàm Nguyệt bắt đập nhanh mạnh hơn, nàng ngước đầu lên kinh ngạc nhìn vị chủ nhân trẻ tuổi.
"Nhưng… mạng của ngươi vẫn như cũ là của ta." Đỗ Duy nhàn nhạt nói :"Ta có thể để cho cha của ngươi, mẹ của ngươi, người thân của ngươi cũng như bạn bè của ngươi… đều thoát khỏi thân phận nô lệ. Nhưng để đền đáp lại, mạng sống của ngươi là của ta, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, bất kỳ lời nào của ta đối với ngươi đều là sứ mạng tối cao."
Cuối cùng Đỗ Duy nhẹ nhàng vỗ vỗ trán nàng: "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi là thủ lĩnh của bọn họ."
Khi đi ra khỏi gian phòng này Đỗ Duy có thể cảm giác rõ ràng, trong nháy mắt lúc cánh cửa khép lại. Cô gái nô lệ nhỏ xinh đẹp có tên gọi là Hàm Nguyệt kia ở phía sau cánh cửa truyền lại ánh mắt khiến cho người ta đau lòng.
Thở dài một hơi, Đỗ Duy trầm ngâm chốc lát, quay sang phía hai vị thầy giáo nghi lễ ưu tú ra một mệnh lệnh.
"Nhìn thấy mấy cô gái này thế nào?" Đỗ Duy nhìn trước mặt một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, bà ta trước đây là thầy giáo nghi lễ ở La Lâm gia tộc, người còn lại thậm chí đã từng có thời gian làm việc qua trong cung đình.
"Từ hôm nay trở đi, ta muốn các bọn họ nhận được sự giáo dục và huấn luyện tốt nhất… Ta yêu cầu các cô gái đó tương lai đều có khí chất có thể so sánh được với những thiếu nữ quý tộc…" Đỗ Duy nói đến đó, lại cười một chút: "Cô gái có tên gọi Hàm Nguyệt… Ta muốn các ngươi huấn luyện nàng thành một vị công chúa! Có rõ không? Là công chúa!"
Cả nửa cuộc đời của bản thân làm thầy giáo nghi lễ trong giới quý tộc phù hoa, hai vị phụ nữ trung niên có cái gì mà chưa thấy qua? Lập tức có thể đoán ra được dụng ý của ngài công tước trẻ tuổi, vội vàng đáp ứng ngay.
Đỗ Duy trong lòng thở dài: Vẻ đẹp, xem ra đều là vũ khí chết người.
Đó mới thật là lưỡi đao sắc bén! Loại đao vô hình này,có những lúc nó hơn cả vạn nghìn thiết kỵ!
Hussein lạnh lùng theo sau Đỗ Duy rời đi. Khi đi ra đến bên ngoài, xung quanh không còn thị vệ nào, vị thánh kỵ sĩ đột nhiên lạnh lùng nói: " Đỗ Duy, ngươi…"
"Ta làm sao?"
"Đừng cho rằng ta không biết ngươi muốn làm gì." Hussein chậm rãi nói :"Đỗ Duy, ta cũng không nghĩ việc lợi dụng mấy cô gái đáng thương vô tội…"
"Ngươi bất mãn?" Đột nhiên Đỗ Duy cười: "Hay ngươi cho là việc làm của ta có chút hèn hạ… trái ngược với đạo đức kỵ sĩ của ngươi? Hay lại vì ta quá tà ác?"
Hussein không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn đã câu trả lời vấn đề của Đỗ Duy.
"Hussein!" Đỗ Duy nhìn sắc trời bên ngoài, ngoài kia mưa bụi lất phất một mảng âm u: "Ngươi thấy rồi đó! Nơi này là Tây Bắc! Không có ánh nắng rạng rỡ! Không có gió xuân dịu dàng! Ở nơi đây chỉ có tàn khốc và băng lãnh!"
Sau đó hắn xoay người lại, nhìn vị thánh kỵ sĩ trước mặt: "Đỗ Duy ta có tính là gì chứ? Binh lực ta không bằng Ruga! Căn cơ của ta tại Tây Bắc không bằng Bohan! Thế lực của ta không bằng người Thảo Nguyên! Ma pháp sư bên cạnh ta còn xa mới bằng số vu sư trên Đại Tuyết Sơn! Ở nơi đây…ta vẫn cần phải sinh tồn! Không chỉ có ta! Còn có chúng ta! Ngươi, ta, Ron Patton, Robert, Dardanelle ... và tất cả mọi người! Sau lưng ta còn có vài vạn binh lính của gia tộc Hoa Tulip, vài chục vạn con dân! Còn có gia tộc của ta! Người thân của ta! Mọi người đều cần phải sống sót!"
Hussein nhíu mày lại.
Ngữ khí của Đỗ Duy rất ngưng trọng: "Ta không cho là ta hèn hạ hay ta tà ác… nhưng nếu cần thiết mà nói, ta cũng không ngại mà làm những việc tà ác hơn! Để sống sót ở đây…ta không cần làm kỵ sĩ, ta tình nguyện trở thành một tên ác ma!"
Cuối cùng Đỗ Duy khe khẽ thở dài một hơi, nhưng giọng nói càng trở lên kiên định: "Nếu như ngươi cho là ta rất tà ác… thế thì ta chúc mừng ngươi đoán đúng, bởi vì ta là như vậy!!"