Cho tới bây giờ, Đỗ Duy thật sự chưa từng nghĩ tới hoàng thất đế quốc không ngờ còn có mối quan hệ ẩn chứa nhiều mưu mô thủ đoạn như vậy với gia tộc Rowling.
Qua những gì Phillip nói thì tên gia hỏa này quả không hổ danh là một trong những đệ tử xuất sắc nhất mà đại học giả Lam Hải giới thiệu, quả nhiên am hiểu sâu sắc về sách lược đế vương, mưu mô quyền biến. Mặc dù lúc vừa đến Tây Bắc, dáng vẻ của hắn trông giống như một gã khờ khạo, có lẽ là do trước đó còn thiếu kinh nghiệm. Trên thực tế lý luận căn bản của hắn được Lam Hải dạy dỗ rất thâm sâu. Nếu không trong thời gian một năm ngắn ngủi hắn đã không thể chiếm được sự tín nhiệm của Đỗ Duy bằng vào những biểu hiện xuất sắc của mình.
Đỗ Duy cho dù thông minh đã đọc qua nhiều sách vở, nhưng dù sao từ bé đến giờ đều là "tự học thành tài" nên mưu mô quyền lực cùng sách lược đế vương loại này chẳng có ai từng chính thức khai mở dạy dỗ cho hắn.
Huống chi, sự việc không ngờ còn liên quan đến cả bản thân gia tộc Rowling! Nếu năm đó trượng phu của Semel, trượng phu của vị tằng tằng tổ mẫu kia chết có chút bất thường …… vậy thì sự việc về nội tình của nhà Rowling tuyệt đối không có khả năng hé lộ cho mình nửa chữ! Đương nhiên Đỗ Duy từ nhỏ đến lớn không có khả năng nghe phong phanh được tí gì. Trong tư liệu ghi chép của gia tộc lại càng không có khả năng ghi lại nửa câu!
Những cố sự của gia tộc Rowling mà Phillip vừa kể, Đỗ Duy thực sự chưa từng nghe qua. Vốn dĩ trong tư liệu ghi chép nội bộ của gia tộc mà hắn xem qua, khi nhắc đến quan hệ thông gia với hoàng thất Augustine đều ghi lại với một giọng điệu đầy tự hào, chỉ nói là gia tộc Rowling được hoàng thất coi trọng, là vinh quang của nhà Rowling, thể hiện vị trí trong đế quốc v..v...
Chỉ có điều nếu là thủ đoạn mềm dẻo này khi áp dụng trên mình rốt cuộc sẽ như thế nào, Đỗ Duy cho tới giờ chưa từng nghĩ qua một lần.
E rằng …… hiện tại chỉ có phụ thân mình đang ở tại bình nguyên Rowling là biết được, giờ đây trong lòng hắn mới hiểu rõ.
Nghĩ tới đây, Phillip và mọi người nói gì thì Đỗ Duy đã không còn nghe nổi nữa. Trong đầu mang mang một tiếng thở dài sâu kín của Semel, tựa hồ chất chứa ẩn ý sâu xa khiến cho Đỗ Duy thậm chí không đành lòng nghĩ tiếp mà hắn cũng không dám nghĩ đến ……
Chỉ có điều ý định nhiều lần liên hệ với Semel bất luận thế nào cũng không hề được nàng hồi đáp.
Nàng rõ ràng chỉ là một sinh vật ma pháp nhưng ngày càng giống như chính bản thân Semel trước đây……
Phillip đang cùng mọi người thương nghị, chợt thấy Đỗ Duy thất thần, không khỏi dừng lại nhìn hắn một chút rồi thấp giọng gọi:
- Đại nhân. Công tước đại nhân?
- Sao? - Đỗ Duy nhíu mày, định thần lại nhìn Phillip rồi liếc qua mọi người, miễn cưỡng cười cười:
- Vừa rồi Phillip nói rất hay, ta nghe có chút nhập thần. - Trầm ngâm đôi chút rồi nói tiếp:
- Phillip, dựa theo phân tích của ngươi thì cuộc hôn nhân hoàng thất này rõ ràng là một cái bẫy ……
- Vâng! Đúng thế! - Dardanelle kêu lên trước tiên. Thật ra hắn cũng toàn tâm toàn ý lo lắng cho Đỗ Duy:
- Đương nhiên là một cái bẫy rồi! Hừ! Dòng tộc Augustine này quá sức thâm hiểm! Hiện tại ngài công tước hoàn toàn không có dị tâm mà bọn họ còn muốn dùng âm mưu thâm độc như vậy đối xử với ngài công tước!
Phillip cười khổ, liếc nhìn Đỗ Duy. Đỗ Duy hiểu ý, khoát tay ý bảo Dardanelle ngừng nói, sau đó cười nói:
- Việc này cũng không có gì là thâm hiểm cả. Chẳng qua thân là đế vương thì phải có cách chế ngự bề tôi. Trước giờ chỉ đơn giản là loại thủ đoạn phân hoá, lôi kéo, cân bằng, mặc kệ ta có dị tâm hay không, thân là đế vương sẽ không có khả năng để trong đám thuộc hạ của mình xuất hiện một người nắm giữ quá nhiều quyền lực mà không động lòng. Thế nên không thể coi Thần điện hạ là thâm hiểm, mà đây chỉ là tập quán thôi. Nếu nhìn từ góc độ của ông ta thì làm như vậy mới là đúng. Nếu ông ta để mặc cho trong đám thủ hạ xuất hiện quyền thần mà không làm gì cả thì mới là kẻ ngu xuẩn.
Những võ tướng này nếu là đánh trận thì không hề ậm ờ nhưng nếu nói về mưu đồ quyền lực chính trị loại này thì không xong rồi. Người duy nhất có chút xuất sắc lại chính là tướng quân hăm trăm linh năm. Dù sao thì Ron Barton năm đó cũng đã từng nếm mùi đau khổ của đấu đá chính trị, nằm trong tù nhiều năm nên cuối cùng cũng nắm được vài điểm mấu chốt, tuy vậy chưa hẳn là đã tinh thông. Nhưng một câu nói ra đã đề cập đến điểm quan trọng. Hắn mở miệng cười nhìn Đỗ Duy rồi vừa liếc Phillip vừa nói:
- Đã thế, cưới thì bị cho vào tròng mà không cưới thì lại e hoàng thất nghi kỵ …… có vẻ rất mâu thuẫn. Nhưng mà Phillip tiên sinh đã có thể phân tích rành mạch như thế thì nói quách ra luôn biện pháp giải quyết đi.
Thấy rõ trong mắt tên mập này hàm ý: Loại đấu tranh cân não này chính là loại mà bọn phụ tá các ngươi am hiểu nhất mà ……
Phillip ngày thường tính tình khá ôn hòa, đối nhân xử thế vô cùng cẩn trọng, gặp ai cũng khách khách khí khí, mặc dù thân là phụ tá cao nhất của Đỗ Duy nhưng cho tới giờ cũng không hề tỏ ra phách lối chút nào. Cho nên quan hệ của hắn với đám thủ hạ của Đỗ Duy không tệ. Lúc này mọi người đều nhìn chăm chằm vào người phụ tá trẻ tuổi này chờ xem hắn nói gì.
Phillip dù gì tuổi cũng còn trẻ nên bị mọi người chằm chằm thì mặt không khỏi đỏ lên một chút. Hắn ho khan một tiếng rồi nói:
- Các vị, còn có ngài công tước nữa. Vừa rồi ta cũng đã nói qua. Đối với loại hôn nhân hoàng thất này ta là người phản đối. Mặc dù nếu chỉ xét ngắn hạn thì sẽ nâng cao danh vọng của ngài nhưng…… Hắc hắc, xin thất lễ, tôi nghĩ ngài công tước sẽ chẳng vui vẻ gì nếu hơn mười năm sau, đến tối đi ngủ thì người nằm bên cạnh mình lại là tai mắt của Thần Hoàng Tử.
Đỗ Duy cười ảm đạm:
- Ngươi cứ nói thẳng ra đi, không cần lòng vòng.
- Muốn lầy được sự tín nhiệm của Thần Hoàng Tử là chuyện đương nhiên! Nhưng kết hôn thì không cần. May mắn thay vị nhiếp chính vương này thực sự coi trọng ngài công tước. Hơn nữa xem ra trong lòng cũng rất tín nhiệm ngài. Cho nên lần cầu hôn này …… coi như là một thủ đoạn nhẹ nhàng, không có ý bắt buộc. Nếu không thế thì đã đợi ngài công tước về đế đô, tại yến hội, trước mặt đông đảo hào môn quý tộc đế đô mà công khai đề cập …… Trong trường hợp này, nếu ông ấy đã mở miệng thì ngài công tước trong lòng dù không thích cũng tuyệt đối không thể cự tuyệt!
Đỗ Duy nghĩ đến đây cũng cảm thấy rất có lý. Nếu Thần Hoàng Tử thực sự làm như vậy, công khai ra thì trường hợp người trên thực tế đang thống trị đế quốc chủ động hướng về mình cầu thân mà mình lại cự tuyệt thì điều này rõ ràng khiến đối phương không thể chấp nhận được, quả thật là không ổn.
- Thế nên, may mắn là dường như ý tứ của Thần Hoàng Tử cũng không phải là kiên quyết, hoặc có thể chúng ta đã đoán không đúng tâm ý của ông ấy. Có điều cách làm của ông ta đã tạo cơ hội cho chúng ta. Ý của ta là …… bất luận thế nào thì trước khi về đế đô lần này, nhất định ngài phải quyết định xong việc kết hôn của mình!
Đỗ Duy mắt trợn tròn:
- Cái gì …… muốn ta lập tức kết hôn à?
Sau đó hắn liền lắc đầu liên tục:
- Không được, không được, điều này tuyệt đối không được!
Trong lòng Đỗ Duy bây giờ, người phụ nữ mà trong tim hắn cho rằng có thể tiếp nhận, có thể bên nhau cả đời, chỉ có một mình Vivian. Còn những phụ nữ khác, phu nhân Listeria cũng tốt, Angele cũng được, chỉ là trong lòng Đỗ Duy không thể tiếp nhận họ mà thôi.
Nhưng bây giờ lấy Vivian làm vợ ngay?
Dù gì thì Đỗ Duy cũng là người đến từ tiền thế, mặc dù cô bé mới mười lăm tuổi quả thực đáng yêu đến mê người nhưng hiện tại nếu thật sự buộc Đỗ Duy phải cưới một cô bé mười lăm tuổi, ngay cả thân thể còn chưa phát dục hết. Hắn thực sự không thể làm được sự việc không bằng cầm thú này - huống chi cô bé này lại là người mình yêu thương chân thành.
Mười lăm tuổi ư. Tại thế giới tiền thế, ngay cả chứng minh thư còn chưa có nữa là!
Phillip nhìn vẻ mặt của hắn, dù Đỗ Duy không nói ra "không được" là ám chỉ ai, nhưng là mọi người trong phòng đều ngầm biết rõ rằng công tước phu nhân tương lai nhất định là cô bé ma pháp sư thuần khiết khả ái kia.
Phillip cười nói:
- Thưa ngài, ta cũng không bảo là muốn ngài phải kết hôn ngay lập tức. Dù sao thì ngài thân là công tước cao quý, việc hôn sự đâu có thể làm qua loa sao? Nếu muốn cử hành hôn lễ, thì phải mời bá tước Raymond cùng bá tước phu nhân ở bình nguyên Rowling đến mới được. Vội vàng là không ổn, ý của ta là…… không cần đính hôn. Trước hết phải quyết định hôn sự này rồi tung tin ra khắp nơi để mọi người đều biết là ngài đã xong vụ kia …… Ừm. Trước kia ngài có nói qua cái này gọi là…… cái gì mà đoá hoa quý giá đã có chủ nhân! Có phải gọi như vậy không?
Đỗ Duy cười khổ, giọng khó chịu:
- Là hoa đã có chủ.
- Đúng vậy, gọi là hoa đã có chủ. - Phillip ngượng ngùng cười:
- Đi theo ngài lâu rồi nên ta cũng có chút gần mực thì đen, thường ngày nghe ngài bình luận câu này ta cũng thấy rất có đạo lý.
Đỗ Duy thở dài:
- Ý ngươi là muốn ta đính hôn?
- Đúng là đính hôn. Trước tiên sẽ cử hành nghi thức đính hôn, không cần làm quá lớn, có thể mời toàn bộ những người có chút máu mặt tại Tây Bắc tới dự để tin tức truyền ra bên ngoài …… Hắc hắc, thứ nhất là bây giờ có chủ ý với ngài có lẽ không chỉ có hoàng thất, mà còn có gia tộc Listeria, còn có nhiều nhà giàu có quyền lực tại đế đô, thế nên khi tin tức lan ra thì ít nhất cũng có không ít gia tộc bỏ đi ý niệm này, không phải ngài sẽ thoát khỏi khá nhiều phiền toái ư. Thứ hai là, tiểu thư Vivian trước giờ vẫn ở trong phủ, mặc dù cô ấy và ngài trên danh nghĩa là học trò cùng một thầy nhưng dù sao hai người cũng đã trưởng thành, không có danh phận mà hai người lại ở cùng nhau, lâu ngày sẽ khiến người ta đàm tiếu.
Bên cạnh liền có người lắc đầu, Dardanelle là người đầu tiên nghi ngờ:
- Nhưng như thế, dù ngài công tước có đính hôn, hoàng thất chắc gì đã hết hy vọng! Hơn nữa, mặc dù dựa theo luật lệ đế quốc, với thân phận công tước chỉ có thể có một công tước phu nhân, nhưng không đề cập đến việc không được lấy vợ lần nữa. Thân là quý tộc, có vài người vợ là chuyện bình thường. Chỉ có điều, nếu hoàng đế, à không, là nhiếp chính vương, nếu ông ấy nhất định phải gả em gái cho công tước thì lấy thân phận công chúa hoàng thất mà nói thì chắc chắn vị trí công tước phu nhân sẽ là của cô ta! Dardanelle ta thực sự yêu quý cô bé Vivian này, cô bé chỉ có một mình, trong đời ngoại trừ ngài công tước ra thì không còn ai thân thích, nếu như công chúa cũng gả cho ngài, rồi danh phận chánh thê của cô bé bị tước đoạt thì cô ấy thật đáng thương!
Phillip nhẹ nhàng cười:
- Tướng quân Dardanelle không cần nóng vội. Đây chính là điểm tốt thứ ba mà ta muốn nói! Điểm tốt thứ ba là khi đính hôn với tiểu thư Vivian …… vô luận ngài công tước đính hôn với bất cứ cô gái nào, hoàng thất đều có thể đem công chúa ép ngài công tước của chúng ta nhận làm chánh thê! Nhưng duy nhất chỉ có Vivian là không ai có thể cướp đi danh phận chánh thê của nàng! Mọi người đừng quên thân phận tiểu thư Vivian của chúng ta ra sao!
Trên mặt hắn cười ôn hòa nhưng lại như đang nhắc nhở đám thô lỗ trong phòng.
Đúng vậy! Thân phận Vivian là gì?
Học trò của ma đạo sư số một đại lục Gandalf! Không nói khác được, hiện tại trong ma pháp công hội vẫn còn mấy lão quái vật trên danh nghĩa là sư huynh của Vivian!
Mà Vivian bản thân cũng là một ma pháp sư cấp tám!
Một đại ma pháp sư cấp tám thì thân phận so ra còn cao quý hơn nhiều so với quý tộc bình thường! Huống chi Vivian bây giờ vẫn còn trẻ, tương lai có thể đạt đến cấp chín cũng không phải là chuyện đáng kinh ngạc! Hoàng thất tuyệt đối sẽ không mong muốn đắc tội với một vị tương lai là cường giả tuyệt đỉnh trên đại lục! Huống hồ vị cường giả này còn có mấy lão sư huynh quái vật thực lực cường đại và tầm ảnh hưởng to lớn.
- Nếu đối chọi với phu nhân Listeria thì công chúa đương nhiên có thể đoạt được vị trí chánh thê nhưng duy chỉ có pháp sư Vivian, điểm lợi hại nhất là cô không phải là quý tộc mà là ma pháp sư! Địa vị cao quý của ma pháp sư khiến công chúa không thể có ý định tranh chấp với cô ấy được, nhưng là nếu có tranh chấp thì với thân phận và địa vị công chúa nếu không trở thành chánh thê thì không có khả năng bỏ đi tôn nghiêm để làm vợ bé của ngài công tước được. Nếu không thì hoàng thất còn thể diện gì nữa……
- Quả nhiên rất lợi hại! Rất lợi hại! - Ron Patton cười ha hả, sau đó phóng tới vỗ mạnh vai Đỗ Duy:
- Ta bảo này, ông chủ! Ông còn chờ cái gì nữa, phi nhanh ra vườn hoa đi, ngắt ngay một bó hoa rồi tìm cô bé Vivian cầu hôn liền đi!
Đỗ Duy bị đám đại thúc bất lương này cười nhạo một trận, ngẫm nghĩ một hồi thấy lúc này thì đó có lẽ là biện pháp tốt nhất……
Hơn nữa vốn dĩ mình cũng vô cùng yêu thích Vivian nên cầu hôn cũng không có gì là quá đáng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nghĩ tới đây, hắn cắn chặt răng rồi vọt ra khỏi cửa.
Trời đã về đêm, ở trong vườn, Đỗ Duy cẩn thận ôm một bó hoa tulip trong tay. Người làm vườn trong phủ công tước đặc biệt chú ý trồng loại hoa này vì chúng biểu hiện cho danh hiệu "công tước hoa Tulip".
Vùng Tây Bắc này không có hoa hồng, Đỗ Duy hái một bó hoa Tulip rồi đi loanh quanh trong vườn, lần lữa chưa đi vào trong thành tìm Vivian.
Vì lẽ gì?
Nói ra thật buồn cười …… bởi vì, hắn ……
Ôi. Tiểu công tước ác ma của chúng ta bỗng nhiên cảm thấy rất hồi hộp!
Rất hồi hộp a! Khi chạm trán với long vương của long tộc hắn không hề hồi hộp. Lúc đối mặt với người hầu của ác ma, hắn chẳng chút hồi hộp. Khi quyết đấu cùng Gandalf nón xanh, hắn cũng không hồi hộp.
Mà giờ đây, cầm hoa tươi trong tay, khi chuẩn bị hướng về người mình yêu dấu mà cầu hôn, Đỗ Duy chợt cảm thấy chân mình như nhũn ra.
- Ôi …… chút nữa nên nói năng kiểu gì đây? - Đỗ Duy ho khan hai tiếng, mặt quay vào bụi rậm lẩm bẩm:
- Này, bé ngốc kia. Ta xem hình dáng nàng không tệ. Người theo thiếu gia ta đi …… oái nói như vậy sao giống hai trăm linh năm quá? – Lắc đầu quầy quậy, hắn lại chuyển giọng sang đầy vẻ ôn nhu:
- Vivian thân yêu. Trong lòng ta đã sớm thích nàng, cho mãi đến kiếp sau. Nàng có nguyện ý làm thê tử không? Chúng ta tay trong tay …… Oẹ!! Không được không được, buồn nôn quá đi!
Nghĩ tới nghĩ lui lại lên giọng nghiêm túc:
- Vivian. Ta gặp phải một việc vô cùng nguy hiểm, việc này rất phiền toái, cô có bằng lòng giúp ta không? Sao? Bằng lòng ư? Thế thì tốt rồi, cô chọn một bộ quần áo mới, chúng ta lập tức đi cử hành nghi thức đính hôn …… Ài, ta nói như vậy, cô ấy có tức lên đạp ta một phát không nhỉ?
Đỗ Duy vò đầu bứt tai suy nghĩ rồi than thở mấy tiếng. Do hắn vừa cầm hoa vừa siết tay quá mức nên cả bó hoa tươi rơi rụng tan nát, trong tay hắn còn lại trơ trọi mỗi cành không mà hắn cũng không biết. Không kìm được ngửa mặt lên trời lớn tiếng kêu:
- Ôi! Kêu ta phải mở miệng như thế nào đây! Vivian ơi Vivian. Ta nói thế nào thì cô mới bằng lòng cho ta cầu hôn đây ……
Đỗ Duy vừa cảm khái kêu lên, bỗng nhiên chợt thấy sau lưng vọng đến một giọng nói dịu dàng run rẩy khiến hắn hồn phi phách tán.
- Anh anh anh …… anh nói gì thế? Anh muốn cầu cầu cầu … … cầu hôn… …ta ta ta ư?
Nghe xong những âm thanh vang lên vừa rồi, Đỗ Duy suýt nữa nhũn hết cả chân. Quay đầu nhìn lại thấy trong bụi hoa đằng kia thấp thoáng một dáng người xinh xắn, so với đóa hoa trong vườn còn kiều diễm hơn, một khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn ló ra, hây hây ửng hồng, đôi mắt tròn kia khẽ chớp, nghiêm nghiêm nhìn thẳng vào Đỗ Duy. Trong đó còn ẩn chứa ba phần e lệ, ba phần vui sướng, ba phần kinh ngạc, không phải cô bé ngốc hay nói lắp Vivian đại pháp sư thì là ai?
Đỗ Duy mồm miệng há hốc ra, hai người cứ thế trợn mắt nhìn nhau, hơn nửa ngày sau, Đỗ Duy mới lắp ba lắp bắp:
- Cô …… cô cô cô tại sao lại ở đây?
Vivian khẽ cúi đầu, đôi tay bé bỏng vò sống vò chết chiếc áo của mình, giọng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn:
- Là Ron Ron Ron Barton tướng quân, ông, ông, ông ấy nói anh, anh tìm ta, ở ở nơi này và chỉ cho ta xuống, xuống đây ……
Đỗ Duy bỗng cảm thấy trên cổ lạnh ngắt, quay đầu nhìn qua bên trái thì quả nhiên thấy tên tướng quân Ron Barton hai trăm linh năm kia, mặt cười đầy gian xaỏ đang trốn trong bụi hoa phía xa cười cười cực kỳ bỉ ổi và ám muội. Khi thấy Đỗ Duy nhìn về phía này, thân hình béo tốt của hắn không thể trốn gọn trong bụi hoa được nữa, chỉ có thể cười ha hả rồi chui ra, sau đó nói ông ổng:
- Ngài công tước, ta đã giải quyết cho ngài vấn đề khó khăn nhất rồi, phần tiếp theo, phải trông vào ngài thôi!
Nói xong, hắn cười ha hả mà chuồn đi, Đỗ Duy trong lòng vừa tức tối vừa thẹn thùng, nhịn không được bèn giơ tay lên, hướng về phía lão béo ngoài xa, hung hăng chĩa thẳng ngón giữa lên.
Vivian bất ngờ ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Đỗ Duy, thở dài nói:
- Anh …… vừa rồi anh nói thật ư? Anh anh thực sự muốn cầu, cầu cầu hôn ta sao?
Tới đây thì Đỗ Duy dứt khoát nghiến răng nghiến lợi nhìn Vivian:
- Đúng thế! Ta là cầu hôn đó, cô …… khụ khụ! Cô có lấy ta không?
Trên mặt Vivian lập tức bừng lên vui mừng và hạnh phúc, nhưng vừa muốn gật đầu chợt nghi ngại bảo:
- Anh …… anh vừa rồi nhìn tướng quân Ron Barton …… dường như không hề cao hứng …… anh làm động tác gì vậy?
Đỗ Duy nhìn thoáng qua thấy ngón giữa của mình vẫn chĩa thẳng lên trên, liền nhanh chóng co lại, ngượng ngùng cười:
- Cái này, cô không hiểu đâu, là do ta cao hứng quá đó, là cao hứng mà, là vui mừng …… là cảm kích mà. À, đúng vậy, tư thế này là chỉ ý tứ cảm kích, ta thực sự cảm ơn tướng quân Ron Patton, ta đang không biết nói thế nào thì ông ta liền mang cô đến, phải nói là ta thực sự cảm tạ ông ấy.
Nói tới đây, Đỗ Duy chợt thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của Vivian lập tức thầm mắng mình ngu ngốc, vội vàng bước nhanh tới, nhẹ nhàng cầm lấy tay Vivian rồi hít một hơi dài, quỳ một chân xuống.
Vivian càng phát khiếp, đang muốn né tránh nhưng Đỗ Duy một mực ngăn lại, mỉm cười nói:
- Tốt rồi, cầu hôn thì phải làm kiểu dáng này, cô đừng nhúc nhích.
- Nhưng, nhưng mà anh là công tước, làm sao, làm sao có thể quỳ, quỳ trước ta ……
Đỗ Duy cười cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Vivian siết nhẹ, rồi ôn nhu nói:
- Vivian, ta không biết nói thế nào nữa. Nhưng tình cảm của ta đối với nàng, nàng hẳn biết rõ. Nàng …… nàng …… việc này …… nếu nàng thấy ta không tệ, nàng, thì nàng, thì nàng lấy ta nhé!
Có trời làm chứng, thường ngày thường ngài công tước hoa Tulip miệng lưỡi trơn tru, quỷ kế đa đoan, giờ lần đầu tiên trong đời cầu hôn không ngờ lại ăn nói vụng về như thế. Nếu tin này truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu người sẽ ngã bổ ngửa ra mất.
Vivian khoé mắt điểm hồng, đôi mắt tròn vui sướng đong đầy hạnh phúc pha chút âu lo, sau cùng dịu dàng gật nhẹ đầu, chỉ là nàng thật sự quá e thẹn mà không nói nên lời chỉ khe khẽ "ừm" một tiếng đồng ý.
Nhưng là Đỗ Duy lại không nghe thấy, nên có chút lo lắng:
- Này …… Vivian, nàng nói một câu được không! Được hay là không được …… Nàng, nàng cho ta câu trả lời thuyết phục đi?
Nhưng Vivian vốn dĩ da mặt vô cùng mỏng, tính tình lại hay e thẹn, bị Đỗ Duy nôn nóng hỏi dồn, lòng càng ngượng ngùng, lại càng không nói thành câu, cuối cùng xoay xoay thân mình rồi ngước lên tình ý mênh mang, rút bàn tay bé nhỏ bị Đỗ Duy nắm chặt ra, nâng lên …… sau đó ……
Sau đó ……
Hướng về Đỗ Duy chĩa thẳng … … ngón giữa mềm mại trắng nõn nà, thanh tú mảnh mai.
Đỗ Duy lập tức xịu mặt sững sờ:
- Cái này …… cái này là ý gì vậy.
Vivian ngượng nghịu xoay tới xoay lui:
- Không phải anh vừa nói, đó là ý, đó là …… em …… em trong tim là cao hứng, là vui mừng, là cảm kích sao……
Đỗ Duy: "…………"
Tốt …… tốt đó.
Lần cầu hôn đầu trong đời, cô gái trả lời ta bằng một ngón giữa.
Ôi …… ngài công tước của chúng ta trong lòng nên khóc? Hay nên cười đây?