Đỗ Duy cố gắng đè nén sự rối loạn trong lòng, giọng nói hơi khàn khàn:
-Tướng quân Andre, trước tiên xin cho phép ta bày tỏ sự tôn kính đối với sự anh dũng của tướng sĩ quý quân đoàn! Các anh là những quân nhân đế quốc chân chính! Các anh đã dùng tính mạng để giữ vững chức trách và sự vẻ vang của mình. Bảo vệ con dân của đế quốc! Ta sẽ đem tất cả chi tiết mà ta nghe được vào hôm nay để báo với nhiếp chính vương. Đồng thời, ta cũng có thể cố gắng hết sức để thuyết phục ngài, dành cho phương bắc sự giúp đỡ nhiều hơn nữa! Đây là lời hứa của ta!
Nói xong, Đỗ Duy đứng lên, một mặt nghiêm nghị khom lưng thật sâu đối với vị tướng quân này. Andre vội vàng đứng lên đáp lễ, nhận được hứa hẹn của Đỗ Duy rồi, dường như hắn có phần kích động.
Rodriguez ở bên cạnh cũng đứng lên. Thực hiện một cái lễ nghi kỵ sĩ trịnh trọng với Andre.
- Nói như vậy thì sau khi ma thú rút lui, ngươi đã lập tức gấp rút lên đường để xuôi nam ư?
- Ba ngày ba đêm, không ngủ không nghỉ.
Tướng quân Andre cười khổ một tiếng:
- Khi chúng ta xuất phát, mỗi người đều mang theo hơn hai con ngựa. Toàn bộ ngựa đều là loại tốt nhất được tuyển chọn. Trên đường đi đã chết một nửa rồi... Dọc đường còn có một vài con ngựa gắng sức không được mà đã giao cho quân canh phòng địa phương chăm sóc.
Đỗ Duy nhịn không được mà lộ vẻ xúc động.
Từ phương bắc tới đây là hơn mấy ngàn dặm?
Ba ngày ba đêm, không ngủ không nghỉ. Bọn người kia cũng thực sự có thể gọi là người sắt rồi.
Hôm nay ta thấy quả thực là các huynh đệ đã gắng sức không được rồi. Lúc này mới ra lệnh vào cái thành nhỏ này để ăn một chút gì đó. Nếu không mà nói, mọi người lại phải tiếp tục ở trên lưng ngựa mà gặm lương khô rồi. Khi tướng quân Andre nói tới đây, Đỗ Duy liền chú ý, quả nhiên những kỵ binh kia đi theo hắn, mỗi người đều là sắc mặt hốc hác. Mặc dù nhìn qua vẫn vạm vỡ nhưng sự mỏi mệt thì không cách nào che giấu được.
Đỗ Duy đang muốn nói gì đó, tướng quân Andre lại cười khổ lắc đầu:
- Ngài công tước. Ngài không cần nói gì nữa. Chỉ tiếc là lần này mặc dù chúng tôi tổn thất nặng nề. Nhưng vẫn để không ít ma thú lọt qua... có mấy cái doanh trại lớn bị đột phá. Trên đường ta xuôi nam đã nhìn thấy trên đường có không ít vết tích tàn phá bừa bãi của ma thú. Trong mấy thôn trấn nhỏ gần phương bắc bị hỗn loạn cả vùng. Sau khi mấy con ma thú kia tấn công vào thế giới loài người, tất nhiên là sẽ làm loạn. Hiện tại phương bắc đã rối loạn rồi. Trên đường ta xuôi nam, từng vào một số thành phố nhỏ. Những người ở nơi đó đều rất hoảng sợ. Tin tức xấu truyền đi rất nhanh chóng... Với lại, hiệu quả của đội kỵ binh mà chúng tôi phái ra đuổi bắt những ma thú kia cũng không lớn. Sơ bộ tính ra ma thú đột phá vào đây có ít nhất mấy trăm con. Sợ rằng còn phải nhiều hơn, có một ngày sau khi mấy đám ma thú này đến vùng trung bộ của đế quốc, lập tức đã phân tán ra, tản mát ở mỗi thôn trấn, dã ngoại, rừng cây hoặc là sơn cốc. Như vậy càng khiến cho hoạt động bắt giết trở nên khó khăn. Với lại, Một khi bọn chúng chạy vào trong thành thị nào đó. Những quân canh phòng kia trong thành thị thông thường đâu có sức chiến đấu gì, căn bản cực kì khó có thể ngăn cản đám này.
Thậm chí dọc đường tôi thấy có không ít cư dân phương bắc cũng đang di chuyển về hướng nam.
Đỗ Duy gật gật đầu:
-Chỉ sợ kỵ binh của quân đoàn Bạo Phong cũng không thể giải quyết việc này rồi. Những ma thú kia xông vào đây. Sau khi phân tán ra thì bắt đầu làm loạn, tai họa cũng sẽ không quá lớn. Đến lúc đó chỉ cần đế quốc treo đến một ít giải thưởng. Tự nhiên sẽ có ma pháp sư của dân gian, còn có tổ chức lính đánh thuê sẽ đi bắt giết...
Sau khi Đỗ Duy an ủi tướng quân Andre hai câu, lại nói:
- Ta lo lắng là .... những ma thú kia ở phương bắc đột nhiên "di chuyển" quy mô lớn vào đây....
Đỗ Duy dùng một cách diễn đạt "đi chuyển" mà không có dùng "xâm phạm" bởi vì trong lòng hắn quả thực rất khó phán đoán, rốt cuộc là bởi vì sau khi động đất mà mấy đám ma thú này hoảng sợ nên di chuyển tự nhiên, hay là bởi vì lực lượng nào đó ép buộc.
- Trừ lần đó ra, rừng rậm đóng băng còn có tiếng động hoặc là điều dị thường gì khác không?
Tướng quân Andre lắc đầu rồi nói:
- Xin lỗi ngài công tước, ta cũng không biết những điều này. Khi ta xuất phát, tướng quân Rostock đã tổ chức hai đội cảm tử, phái hai đội dũng sĩ không sợ chết tiến vào rừng rậm đóng băng đi tìm kiếm xem có động tĩnh hoặc là tin tức gì. Nhưng mà ngay sau đó ta đã xuất phát, cho nên cũng không biết rốt cuộc sau này bọn họ có phát hiện gì không. Tuy nhiên ta nghĩ....
- Nghĩ sao?
-Ta nghĩ, hàng năm trong rừng rậm đóng băng đều có một ít dong binh đoàn cùng đội ngũ mạo hiểm lặng lẽ ra vào. Còn có một số ma pháp sư có thể tiến vào rừng rậm đóng băng tìm bọn hắn để yêu cầu ma thú. Có lẽ, vào mấy ngày nay, nói không chừng sẽ có người nào khác đã ở trong rừng rậm... Trước khi đi, ta cũng đã muốn đưa ra cho tướng quân quân đoàn trưởng Rostock cái đề nghị này, đề nghị ngài ấy phát thông báo tìm kiếm hỏi thăm tin tức, xem có người từ trong rừng rậm đi ra hay không, có thể cung cấp một số manh mối có giá trị. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đỗ Duy gật gật đầu rồi nói:
- Đây là một biện pháp chính xác.
Sau đó hắn nhìn thoáng qua tướng quân Andre rồi nói:
- Được rồi, ta thấy ngài cũng đã rất mỏi mệt, ta cho rằng đêm nay ngài đừng ngại mà mang theo những dũng sĩ này của ngài nghỉ ngơi ở nơi này một chút. Dù sao...
Andre lại lập tức lắc đầu:
-Không được! Thưa ngài công tước, cảm tạ ý tốt của ngài. Nhưng mà trước khi ta xuất phát, tướng quân Rostock ra nghiêm lệnh, yêu cầu ta nhất định phải ở trong vòng năm ngày đến đế đô. Trên công văn mà ta mang theo bên người có mệnh lệnh mà hắn tự tay ký cùng ngày hạn chế! Ta nhất định phải kịp thời tới bộ thống soái của đế đô và sau khi nhận được quân bộ tự tay ký tên xác nhận mới coi như hoàn thành nhiệm vụ... Nếu không mà nói, nếu như quá hạn mà không đến, chính là mắc phải quân pháp! Với lại chuyện này khẩn cấp, ta cũng không có thể chậm trễ, mặc dù ta mỏi mệt nhưng mà những anh em kia đã chết đi đều đang nhìn ta! Nếu như ta chậm trễ thời gian, sẽ bị dằn vặt lương tâm!
Trong lòng Đỗ Duy càng thêm kính nể đối với tướng quân Andre này, sau khi thở dài thì tìm kiếm trong lòng ngực một lát, lại lấy ra hai cái chai, đưa tới rồi nói:
- Tin tưởng là ngươi cũng biết, ta đồng thời cũng là một người ma pháp sư. Đây là ma pháp dược tề mà ta chế tạo, dùng để trị liệu tình trạng vết thương, hơn nữa còn có thể làm cho người ta rất nhanh khôi phục tinh lực. Xin nhận lấy lễ vật của ta đi, cho phép ngài cùng bộ hạ uống xong, cũng có thể giảm nhẹ một phần mệt nhọc.
Dừng một chút, Đỗ Duy lại nói với Rodriguez:
- Ông đi tìm những kỵ binh hộ vệ kia của chúng ta, bảo bọn họ nhường hai mươi con ngựa tốt nhất cho tướng quân Andre và bộ hạ. Ta thấy ngựa của bọn tướng quân Andre bôn ba từ xa như vậy, có lẽ sức ngựa cũng có phần không tiếp tục được nữa.
Lập tức tướng quân Andre hết sức cảm kích, tiếp nhận hai bình ma pháp dược tề của Đỗ Duy, sau đó hít một hơi thật sâu:
- Ngài công tước, đa tạ lòng tốt của ngài! Cũng thỉnh cầu ngài đừng quên hứa hẹn của ngài, sau khi trở lại đế đô có thể nói với nhiếp chính vương....
-Nhất định ta sẽ cố gắng lớn hết sức!
Đỗ Duy thề trang trọng.
Đỗ Duy mở miệng yêu cầu ngựa, những kỵ binh canh giữ kia nào dám cự tuyệt, lập tức đã lấy ra hai mươi con ngựa rồi để cho Andre và bộ hạ của hắn thay. Sau khi con người kiên cường của phương bắc này lên ngựa, gật đầu với Đỗ Duy cũng không nói nhiều, đã thét to một tiếng, mang hai mươi kị binh của hắn giống như gió xuôi nam.
Áo choàng tràn đầy bụi bặm kia tung bay, lại có vẻ sáng rõ như vậy...