Sắc mặt của lão Hughes có chút phức tạp, lúc lắc đầu, rốt cục không nói gì cả.
-Tiếp theo... nói đến phương bắc. Tình huống của Bạo Phong Quân Đoàn là việc gấp! Không thể chậm trễ. Quân lực không đủ là một sự thật không thể phủ nhận.
Rabosil lại nhìn thoáng qua tài chính đại thần:
-Thôi nào, Maldini, ngài cũng không cần phản bác đâu. Ta cho rằng biện pháp 'điều quân phòng vệ ở địa phương lên phương bắc' của ngài là một biện pháp rất ngu xuẩn. Lực chiến đấu của Bạo Phong Quân Đoàn phương bắc là quân đoàn đứng đầu trong quân đội! Nếu ngay cả bọn họ cũng ngăn trở không được đám ma thú chết tiệt này... Ô, thật xin lỗi. Bệ hạ, cách nói của ta có chút thô lỗ, hơi làm mất thân phận...
Lão nói rất bình tĩnh thong thả, nhưng ánh mắt Đỗ Duy lại bỗng nhiên sáng lên!
Bởi vì trong câu lão già này vừa nói xong. Lão xưng hô với Hoàng tử Thần, phảng phất là nhầm lẫn do thói quen cũng được, là cố ý cũng được... hắn xưng hô, bất thình lình, liền từ điện hạ biến thành "bệ hạ"!
Đối với xưng hô này, Hoàng tử Thần tựa hồ không phát hiện ra, hoặc có lẽ...
"Nếu cả Bạo Phong Quân Đoàn cũng đều không ngăn trở được đám ma thú này, vậy chúng ta có lý do gì để tin được đám quân phòng thủ địa phương đó có thể làm được tốt hơn so với Bạo Phong Quân Đoàn vô cùng thiện chiến kia? Maldini, ông bạn già của ta, ta hiểu lo lắng với vấn đề tài chính của ngài. Trên thực tế, ta cùng cùng quan điểm với ngài. Nhưng ngài phải biết rằng... ở phía nam của Bạo Phong Quân Đoàn, chính là thổ địa rộng lớn phương bắc của đế quốc! Nếu phương bắc rối loạn, vậy năm sau... không, không cần chờ đến năm sau, tài chính thu vào ngay mùa xuân năm nay cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn! Cho nên, vì lo lắng đến vấn đề tài chính, thì ngươi càng phải lo lắng đến vấn đề nếu chúng ta không tăng cường lực chiến đấu của Bạo Phong Quân Đoàn phương bắc, vậy một khi lá chắn ở phương bắc đó của chúng ta mất đi... Vậy, phương bắc sẽ rối loạn, tài chính thu vào còn tổn thất lớn hơn nữa! Thưa mọi người, đây là một cái cửa ải rất khó! Ta nghĩ không ra biện pháp mười phần hoàn mỹ nào cả. Nhưng chúng ta có lẽ có thể cân nhắc lợi hại, sau đó chọn một cái vấn đề quan trọng hơn, 'cấp bách' hơn để giải quyết, còn những điểm có hại tạo ra, chúng ta không ngại chịu đựng một đoạn thời gian."
Đỗ Duy nghe xong, trong lòng không khỏi thở dài... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://
Cẩn thận chặt chẽ, cẩn thận chặt chẽ thế này sao.. đây có phải là kinh nghiệm trên quan trường cả một đời của một lão chính khách hay không? Ăn nói cứng mềm vừa phải, lại không đắc tội với bất kỳ bên nào... Lão rõ ràng là vừa chỉ trích tài chính đại thần cùng với quân vụ đại thần, rồi lại đồng thời ủng hộ cả hai người... cuối cùng lại uyển chuyển biểu lộ lập trường của lão.
Một phen nói năng như vậy, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào thông minh không thôi mà có thể làm được- cái này dựa vào chính là kinh nghiệm! Hơn nữa còn cần thêm địa vị và sự từng trải! Trong lòng nhiều người ở đây, có lẽ danh tiếng Đỗ Duy bây giờ so với lão già này muốn phải lớn hơn nhiều, nhưng nếu hắn nói ra những lời này, chỉ sợ ngược lại sẽ chọc giận đến hai vị đại lão kia, cho dù người khác nể mặt Hoàng tử Thần, không dám phản bác ngay, nhưng trong lòng họ chỉ sợ cũng sẽ cười nhạt Đỗ Duy "không biết trời cao đất rộng".
Cũng chỉ có lão Tể tướng này, với sức ảnh hưởng và uy vọng hai mươi năm qua của lão, nói ra, cho dù là chỉ trích tài chính đại thần và quân phương đại lão, nhưng hai lão này cũng chỉ có thể nhận, không tiện phản đối – những lời này, thay đổi một người khác nói ra, cũng tuyệt đối không có chỗ dựa vào loại uy vọng và từng trải như vậy của lão Tể tướng này!
-Nói như vậy, ngươi tán thành tăng cường quân bị ?
Nhiếp chính vương cười hỏi.
-Không, điện hạ, ta không tán thành 'tăng cường quân bị'. Bất quá ta cho rằng, chúng ta có thể làm một số điều chỉnh thích hợp. Đề nghị của đối với mọi người là, việc này, nên chia làm ba bước mà làm! Bước đầu tiên, chúng ta có thể từ vương thành quân cận vệ, điều hai sư đoàn lập tức lên phương bắc! Bước thứ hai, có thể tiến hành đồng thời với bước đầu tiên, là hạ lệnh phương nam quân đoàn đồn trú tại phía nam ao đầm, điều một sư đoàn đến bổ sung cho vương thành quân cận vệ! Còn bước thứ ba chính là chiêu mộ binh lính mới! Bất quá đám lính mới chiêu mộ này cũng chỉ dùng để bổ sung cho phía nam quân đoàn thôi. Hơn nữa, ý tứ của ta là, lần chiêu mộ này phải tiến hành dựa trên tiêu chuẩn chiến đấu của chủ lực quân đoàn, hơn nữa số lượng không phải hai sư đoàn, mà là bốn! Đồng thời... ta cũng đề nghị, tước giảm một phần quân phí năm tới của quân thủ bị địa phương, hơn nữa, chúng ta có thể tiến hành một ít điều chỉnh.
Hoàng tử Thần suy nghĩ chốc lát, lẩm bẩm nói:
-Điều hai sư đoàn của vương thành quân cận vệ lên phương bắc... Tể tướng, nếu làm như vậy, có thể hay không có chút mạo hiểm? Tây bắc...
Nhắc tới đề tài nhạy cảm "tây bắc" này, mỗi người đều trầm mặc, nhất là quân phương đại lão tướng quân Hughes, sắc mặt càng có chút khó coi. Dù sao, năm đó chính là hắn đã cực lực đề cử Ruga của quân đoàn tây bắc. Chuyện này cơ hồ là một vết đen không thể tẩy rửa trong cuộc đời chính trị của lão.
Mặc dù theo Đỗ Duy thấy điều này cũng không phải lỗi của lão. Dù sao Xích Thủy Đoạn - học trò của Đại Tuyết Sơn Vu Vương, thật sự không phải là một người bình thường! Hắn có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa lại thông minh tài trí, thế nào cũng đều có thể bộc lộ ra, nên không thể hoàn toàn trách tội vị lão thần quân phương này được.
-Cho nên, ta cho rằng, đây là một quyết định cần dũng khí mới làm được.
Một câu nhẹ nhàng này củalão rể tướng, phảng phất lại có trọng lượng rất lớn.
-Một quyết định phải cần dũng khí...
Hoàng tử Thần gật gật đầu, một lát sau, hắn mới phảng phất cười cười:
-Ừm, không tồi, chuyện này đích xác cần dũng khí. Bất quá, gia tộc Augustine của ta cho tới bây giờ đều không thiếu dũng khí! Vương thành quân cận vệ, dù thiếu đi hai cái sư đoàn, chẳng lẽ phải sợ Tây Bắc sao? Huống chi... trong một thời gian ngắn, ta nghĩ, ở tây bắc của chúng ta còn có một vị đại công tước Hoa Tulip vang danh thiên hạ này trấn áp!
Hắn cuối cùng liếc mắt nhìn Đỗ Duy.