Trăm núi nghìn sông, giờ này dãy nũi Kirimanjaro hùng vĩ đang ở ngay bên cạnh, giống hệt như một bức tường ngăn dài bất tận vắt ngang dải đất Tây Bắc của đại lục, mà ở ngay chân núi chính là Tây Bắc hoang dã thẳng tắp chân trời.
Lúc ấy trên đồng cỏ hoang vu có hai thớt tuấn mã một trắng một đen đang phi như bay, người trên ngựa chính là Đỗ Duy và Jojo. Hai ngày trước sau khi Đỗ Duy thi triển âm mưu bày ra kế hoạch "mệt chết cái đồ pê đê chết bầm", hai người ngồi trên mình thụ nhân đi một ngày đường sau đó rốt cuộc cũng gặp được một thương đoàn đang trên đường đến Tây Bắc. Đỗ Duy che giấu thân phận, mua hai con tuấn mã của thương đoàn, còn có những vật dụng sinh hoạt cần thiết và vài bộ quần áo rồi cùng với Jojo tiếp tục đi về phía Tây Bắc.
Sau khi nghỉ ngơi trên mình thụ nhân được một ngày thì thể lực Đỗ Duy bị tiêu hao cũng dần dần khôi phục lại. Lúc này có tuấn mã, kiểu gì cũng khá khẩm hơn trước đó phải thất thểu cuốc bộ. Hai người một mạch đi về phía Tây, cuối cùng vào tối hôm sau thì tiến vào biên giới tận cùng tây bắc của đế quốc Roland, cánh cửa phía Tây Bắc: hành lang tây bắc!
Đó là dãy nũi Kirimanjaro trải dài mấy nghìn dặm ở vùng đất Tây Bắc của đại lục, ở giữa tách ra một cái khe. Cưỡi ngựa tiến vào hành lang Tây Bắc, cái thung lũng tự nhiên này kì thực cực kì thông thoáng! Cái khe này dù là chỗ hẹp nhất cũng rộng chừng dăm ba dặm, nơi rộng nhất phải đến mười km! hai bên là những ngọn núi cao chót vót, còn giữa thung lũng lại là một dải đất rộng rãi.
Đỗ Duy biết Lạc Tuyết tuy có khả năng bị kế sách của mình che mắt nhất thời nhưng thời gian lâu rồi với sự thông minh tài trí của tinh linh vương thì thể nào cũng tỉnh ngộ ra. Lúc này hai người tuy đã bình yên mà chạy được hai ngày – đây là thành tích tốt nhất kể từ khi đánh cược với Lạc Tuyết đến nay, nhưng Đỗ Duy vẫn không dám nơi lỏng dù chỉ một chút.
Sau khi hai con ngựa chạy vào hành lang Tây Bắc, lại đi được nửa ngày nữa, mắt thấy sức ngựa đã dần dần cạn kiệt, Đỗ Duy nhìn sắc trời thở dài nói:
- Ta xem sức ngựa cũng sắp cạn rồi. Cho dù ngựa không mệt thì người cũng cần được nghỉ ngơi. Trong hành lang Tây Bắc này dài cả trăm cây số, phía trước tuy không có thành trấn gì nhưng trước đây quân Tây Bắc của đế quốc đã từng bố trí mấy trạm gác trong thung lũng. Mặc dù sau này toàn bộ đã giải tán, bây giờ cũng đã bỏ hoang nhưng tốt xấu gì cũng tính là một chỗ trú mưa chắn gió. Chúng ta lên phía trước tìm trạm canh rồi dừng lại nghỉ ngơi một buổi tối, dưỡng đủ tinh thần để chuẩn bị vượt qua sa mạc.
Jojo hai ngày nay ở bên cạnh Đỗ Duy, sớm đã thu hết tính khí của mình. Đỗ Duy nói cái gì cô nàng đều nghe răm rắp, không một chút dị nghị. Hai người thương lượng xong xuôi liền đi lên phía trước tìm trạm gác bỏ hoang. Ai ngờ đi cả mười mấy dặm mới tìm thấy một cái. Lại gần trông thấy một căn nhà gỗ nhỏ xây tựa lưng vào vách núi, bên cạnh còn có một tháp canh bằng gỗ. Đáng tiếc nhiều năm không tu sửa, vách núi lại dốc, có mấy khối đá lớn rơi xuống đã đè bẹp cả căn nhà.
Hai người nhìn nhau thở dài chỉ đành ngán ngẩm đi tiếp.
Cuối cùng tới nửa đêm mới tìm thấy một trạm gác khác. Từ xa nhìn lại thấy ở đó ánh lửa le lói, lại gần nhìn thì thấy đã có một thương đoàn cắm trại ở đó rồi. Bên ngoài mấy căn nhà gỗ cũ nát đã dựng lên những đống lửa, mà bên cạnh còn dựng mấy cái lều bạt. Cách đó xa xa, bên trên tháp canh cạnh trạm gác cũng đã có mấy người đứng gác đêm.
Đỗ Duy và Jojo tiến lại gần. Bởi không biết rốt cuộc Lạc Tuyết ở cách hai người bao xa nên cả hai đều không dám sử dụng ma pháp – dù sao thì trong ba trăm dặm Lạc Tuyết đều có thể cảm ứng được sóng ma pháp ba động. Bất kể là đi đường hay sinh hoạt nghỉ chân cũng vậy, đều chỉ còn nước tuân thủ theo cách của người bình thường.
Hai người trông thấy đó là một thương đoàn ở đây cắm trại thì cũng không lấy làm lạ. Dù sao hành lang Tây Bắc là con đường duy nhất thông tới thảo nguyên, thương đội lai vãng có rất nhiều. Đám thương nhân đi đường này giữa đường lợi dụng những trạm gác hoang phế làm chốn nghỉ chân cũng là chuyện thường gặp. Hai người liếc nhìn nhau một cái rồi thúc ngựa lại gần. Từ xa những người gác đêm trên tháp canh trông thấy có người tiếp cận thì lập tức quát lên:
- Là kẻ nào?
Rất nhanh chóng liền có hai ba võ sĩ mặc khinh giáp chạy từ trong doanh địa của thương đoàn ra, chắc là nhân viên hộ vệ do thương đoàn này thuê. Đỗ Duy lập tức lớn tiếng đáp:
- Chúng tôi là người qua đường, chỉ muốn nghỉ ngơi ở đây một đêm.
Đám hộ vệ thương đoàn lại gần trông thấy rõ kẻ đến chỉ có hai người thì mới nới lỏng xuống. Đợi đến khi Đỗ Duy và Jojo đi đến gần mới có mấy người của thương đoàn bị đánh thức chạy ra khỏi lều. Ba nhân viên hộ vệ đến trước mặt Đỗ Duy, nhìn Đỗ Duy và Jojo xuống ngựa. Ba tên hộ vệ này Đỗ Duy vừa nhìn đã nhận ra với cái khí chất bưu hãn đó, còn có trang bị trên người họ quá nửa là thuộc đám lính đánh thuê hay đại loại thế. Nguồn: http://
Chuyện ma thú hoành hành phía bắc đại lục năm ngoái khiến Nhiếp Chính vương ban bố hoàng lệnh thừa nhận tính hợp pháp của các tổ chức lính đánh thuê trên đại lục, sau đó cái ngành lính đánh thuê này hưng vượng lên ầm ầm, rất nhiều tổ chức thương đoàn thương hội cỡ lớn cũng vui lòng thuê vài binh đoàn lính đánh thuê có uy tín tốt về làm người hộ vệ cho đoàn vận tải hàng của thương đội.
Trong ba tên lính đánh thuê này có một người thoạt nhìn khoảng gần bốn mươi tuổi, trên mặt đầy vẻ phong sương, một thân khinh giáp, dáng vẻ vạm vỡ, sau lưng đeo một thanh trường kiếm cỡ lớn. Đỗ Duy quét mắt qua trước ngực y trông thấy một cái huy chương tượng trưng cho kị sỹ cấp ba. Người này có vẻ lọc lõi, chắc là một nhân vật tầm cỡ đầu lĩnh. Nhìn đối phương đánh giá mình và Jojo, Đỗ Duy cười nói với giọng đầy hữu hảo:
- Hai chúng tôi cũng là người đi đường, chỉ muốn nghỉ ngơi ở đây một chút, không ngờ chỗ này đã có người ….
Tên đầu lĩnh đó nhìn ra Đỗ Duy và Jojo không giống kẻ xấu, mà Đỗ Duy dáng người đứng đắn, trong khí chất còn ẩn hiện một chút cao quý, Jojo đã cởi bỏ áo giáp từ lâu, chỉ mặc một bộ áo da nên càng không thể nhìn ra thân phận võ sỹ của cô nàng. Gã tức khắc liệt hai người vào loại không có tính uy hiếp, thế là cười đáp:
- Không sao, đây cũng là chốn vô chủ, tuy chúng tôi đến trước nhưng cũng không có lí nào lại bá chiếm. Nếu hai vị muốn nghỉ ngơi thì xin mời. Ở đây đã nhóm lửa, có điều phòng ốc đã bị đầu lãnh thương đội dùng mất rồi, nếu hai vị không ngại chúng tôi có thể cho hai vị mượn một cái lều, nếu đói bụng thì ở đây còn có một ít thức ăn tối qua chúng tôi chưa dùng hết, chỉ cần không chê là được.
Thấy người kia nói chuyện sảng khoái như vậy, Đỗ Duy mỉm cười, trong lòng thêm một phần hảo cảm lên tiếng cảm ơn. Gã đầu lĩnh lính đánh thuê cười nói:
- Không cần khách sáo, đều là người ra ngoài làm ăn với nhau cả mà.
Liền đó gã sai thủ hạ đi thông báo với người phụ trách thương đoàn rồi tự mình dẫn hai người Đỗ Duy và Jojo vào trong doanh địa. Đỗ Duy suốt dọc đường để ý được thương đội này có khoảng hai ba trăm người, hàng trăm con ngựa và lạc đà, những cái rương và bao lớn nặng trịch kia chắc là hàng hóa họ mang theo.
Hắn tùy ý tìm một đống lửa ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, gã thủ lĩnh dong binh còn sai người đem nước và thức ăn đến, sau đó cũng ngồi xuống bên đống lửa cạnh Đỗ Duy. Gã thủ lĩnh dong binh này nhìn có vẻ là một người hay nói, gã cười bảo:
- Nói thực tôi rất tò mò, hai vị nhìn không giống người bình thường, ngài đây, nhìn cách nói chuyện và khí chất của ngài chắc phải là người rất có thân phận.
Đỗ Duy chỉ cười mà không đáp.
Gã thủ lĩnh dong binh thấy Đỗ Duy không nói thì cũng không để ý, liền bảo:
- Hai vị muốn đến thảo nguyên sao? Chỉ là ta thấy hai vị đơn độc lên đường thế này chỉ e không được tiện cho lắm.
- Ồ? Thế là thế nào? – Đỗ Duy nghe ra đối phương chỉ là nhiệt tình và đầy hảo ý thì thuận miệng hỏi.
- Nói thật lòng con đường buôn bán Tây Bắc này từ sau khi đức ngài công tước hoa Tulip của tỉnh Desa đương chính thì mỗi ngày một thái bình. Trước đây nơi này còn có một ít mã tặc tồn tại, có điều tướng quân Ron Barton trong quân đoàn hoa Tulip dạo gần đây cứ thỉnh thoảng lại dẫn quân đến tiêu diệt, trị an ngày nay đã tốt hơn xưa rất nhiều, vì thế chỉ cần không ra khỏi hành lang Tây bắc, ở lại bên trong biên giới tỉnh Desa thì dưới tình huống thông thường sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Có điều nếu hai vị muốn ra khỏi hành lang Tây bắc đi đến thảo nguyên, vậy thì … tôi có một đề nghị nho nhỏ, tuy uy phong của ngài công tước hoa Tulip khiến cho đám người xấu đó không dám tiến vào tỉnh Desa nhưng dù sao thì ra khỏi hành lang Tây Bắc là đã ra khỏi biên giới đế quốc Roland chúng ta rồi, mấy nhóm mã tặc trước kia cát cứ Tây Bắc giờ đây phần lớn đều đã lui vào sâu trong sa mạc Gobi. Không ít thương nhân lai vãng thường xuyên bị chúng quấy nhiễu, vì thế lính đánh thuê chúng tôi mới có đất dụng võ. Nhưng rốt cuộc con đường này cũng không được thái bình, hai vị đơn lẻ lên đường, không biết được sa mạc phía trước nguy hiểm thế nào đâu.
Đỗ Duy nghe xong quay sang nhìn Jojo, dùng ngữ khí hết sức thành khẩn cười nói với vị hán tử nhiệt tình này:
- Cảm ơn anh đã có lòng nhắc nhở, có điều hai chúng tôi thực sự có chuyện quan trọng nhất định phải đến thảo nguyên một chuyến, cho dù có nguy hiểm một chút cũng chỉ đành đâm đầu mà đi thôi.
Gã thủ lĩnh dong binh cười đáp:
- Tôi thấy hai vị không giống người xấu … thế này đi, tuy tôi không thể quyết định nhưng suốt dọc đường người cầm đầu thương đội vẫn rất tôn trọng tôi, mấy người chúng tôi cũng đến thảo nguyên, nếu ngài không chê thì sáng mai tôi sẽ thương lượng với người đứng đầu thương đội, chi bằng hai vị đi cùng chúng tôi, trên đường cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau.
Trả Lời Với Trích Dẫn