Phía tây trong thành Gilleat là một khu vực hoàn toàn bị nghiêm mật cách ly. Khi Đỗ Duy đưa Hussein đến đây, Hussein thấy xung quanh là tường vây cao vút, còn binh sĩ canh gác phía ngoài ai nấy một vẻ nghiêm nghị, toàn thân trang bị vũ trang.
Sau khi cánh cổng lớn được mở ra, người mà Hussein nhìn thấy đầu tiên không ngờ lại là Rosetta! Cái kẻ đã dẫn theo nhân mã phục kích mình – thần thánh kỵ sĩ Rosetta.
Trên người Rosetta đã không còn khải giáp của thần thánh kỵ sĩ nữa. Hắn mặc một bộ quần áo trắng nhưng đã bám đầy máu tươi. Hắn bị trói trên một cái cột, trên người đầy vết roi.
Phía sau hắn còn có mấy chục cây cột giống như vậy, mỗi cây cột đều trói một tên thần thánh kỵ sĩ.
Khi bước vào khu nhà này, vẻ mặt Đỗ Duy trở nên lạnh băng, ánh mắt hắn toát lên vẻ tàn khốc.
- Ngươi đã bắt hết bọn chúng lại rồi ư?
Hussein hơi kinh ngạc.
- Đương nhiên!
Đỗ Duy gật gật đầu.
- Ngày đó sau khi cứu ngươi, ta đã bắt hết bọn chúng lại, tổng cộng 620 tên... khi bắt ta đã giết 140 tên, còn lại mỗi tên đều bị ta đánh gãy một chân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hussein không hề thấy bất ngờ chút nào, hắn đã rõ ràng rằng, nếu Đỗ Duy có thể một mình đánh bại tên thiên sứ Sphinx mà cứu mình trở về, thế thì đáp án chỉ có một: tên nhóc này hiện nay thực lực đã khác xa hồi trước.
- Việc này, ta nghĩ ngươi cũng hiểu rằng không thể để lộ ra ngoài, nên ta đã cho người bắt toàn bộ bọn khốn đó về đây, bí mật giam giữ tại chỗ này.
Đỗ Duy nhìn vào cái cột phía xa đang trói Rosetta:
- Hắn chắc là thủ lĩnh của bọn người này đúng không? Ngươi biết hắn?
- Biết
Hussein gật đầu.
- Mấy tên này rất cứng đầu, người của ta đã tra tấn chúng tại đây mấy ngày rồi. Mấy ngày nay ngươi hôn mê mãi, đã tra tấn đến chết hơn 30 tên, nhưng bọn chúng chẳng tên nào chịu mở mồm khai.
Đỗ Duy chau mày.
- Bọn chúng là thần thánh kỵ sĩ.
Hussein thản nhiên nói:
- Bọn chúng đều là những tên cuồng tín, không hề sợ hãi sự hành hạ về thể xác.
- Đúng thế. Bọn chúng thậm chí còn tuyệt thực tập thể nữa kia.
Đỗ Duy cười lạnh:
- Có điều ta ta sẽ không để cho mấy tên này chết dễ dàng đâu. Ta cho người mỗi ngày đều bắt ép chúng ăn uống, nhưng mà ta thấy kỳ quái là tại sao bọn chúng không tự sát luôn đi cho rồi? Tuyệt thực là một cách làm có hiệu quả cực kỳ thấp.
Hussein liếc nhìn Đỗ Duy:
- Bởi vì bọn chúng là thần thánh kỵ sĩ, căn cứ theo tín ngưỡng của thần thánh kỵ sĩ, Thần Thánh Kỵ sĩ không thể tự sát, đó là một hành vi cực kỳ phản lại giáo lý. Kẻ tự sát chính là kẻ hèn nhát nhất. Sau khi chết, linh hồn sẽ không thể trở về trong vòng tay của nữ thần. Có điều ... tuyệt thực không bị cho là tự sát.
- Ta chẳng cần biết những điều đó. Giờ ta cần làm rõ vài chuyện! Thứ nhất: Bọn chúng làm sao mà biết được đoàn người bảo vệ công chúa của Ron Barton đã xuất phát! Bọn chúng nhất định có nguồn tin tình báo! Hơn nữa chắc chắn là từ thành Loran truyền ra. Thứ hai... chính là giáo hội tại sao đột nhiên lại muốn đối phó với ta! Ta luôn cho rằng giai đoạn hiện nay, giáo hội chẳng có lý do gì tự nhiên đi tìm ta mà gây phiền phức.
Hussein chau mày lại. Đúng lúc ấy, tên bị trói trên cột - Rosetta đã trông thấy Hussein. Mặt hắn vấy đầy những máu, gắng gượng mở trừng mắt nhìn Hussein, kêu lên bằng giọng khản đặc:
- Hussein! Giết ta đi! Ngươi nên biết, ta sẽ không bao giờ trả lời bất cứ câu hỏi nào cả!
Đỗ Duy nheo nheo mắt. Ánh mắt hắn chớp lên hàn quang tàn nhẫn, chậm rãi đi đến bên Rosetta, ngửa đầu nhìn kẻ bị trói trên cột:
- Ta nhớ ta đã nói qua với ngươi, trừ việc trả lời câu hỏi của ta ra, ta không muốn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
- Ha ha … ha ha ha ha ha
Rosetta cười lạnh, nhìn thẳng vào Đỗ Duy:
- Công tước hoa Tulip, chúng ta là thần thánh kỵ sĩ. Thần thánh kỵ sĩ sẽ không phản bội lại tín ngưỡng của chính mình!
Đỗ Duy gật đầu:
- Ta tán thưởng sự kiên cường của ngươi. Nhưng ta nghĩ dưới tình huống này, chọc giận ta là một hành động cực kỳ ngu xuẩn.
Sau đó hắn quay lại, lạnh lùng nói với mấy binh sĩ đứng bên cạnh:
- Chặt mỗi tên một cánh tay cho ta! "
Không một chút chần chừ, những binh sĩ này tay lăm lăm đồ đao đi thực hiện luôn.
Những gã này đều là những người lúc trước theo Ron Barton chạy thoát trở về! Khi huyết chiến với đám thần thánh kỵ sĩ. Huynh đệ chiến hữu của họ đều đã bị chết bị thương hơn một nửa.
Đỗ Duy ngẩng đầu lên nhìn vào Rosetta:
- Ngươi nên thấy may mắn vì ngươi là thủ lĩnh, nên ta sẽ không động đến ngươi trước! Nhưng ngươi tốt nhất lần sau mở miệng thì nên suy đi tính lại cho kỹ, nếu không thì đen đủi chính là mấy tên thủ hạ của ngươi đó!
Một tiếng kêu thảm từ phía sau vang lên. Một tên thần thánh kị sĩ thương tích đầy mình bị treo trên cột đã bị chém lìa cánh tay phải. Máu tươi tuôn ra xối xả. Tên thần thánh kỵ sĩ đó kêu thảm lên một tiếng, ngất luôn tại chỗ.
Một binh sĩ gia tộc hoa Tulip liếc nhìn hắn, đi ra kiểm tra hô hấp:
- Thưa ngài công tước, hắn chết rồi.
Đỗ Duy gật gù:
- Ngươi biết phải làm thế nào rồi đấy.
Ánh mắt của tên binh sĩ đã lộ ra vẻ căm hận, cầm đao bổ xuống đầu tên thần thánh kỵ sĩ đã chết, sau đó lôi cái xác xuống.
Sau một lát, từ phía phòng giam đằng sau lại có một tên tù binh mới bị treo lên cột.
- Ngươi!
Ánh mắt Rosetta như bốc lửa bừng bừng.
- Muốn chửi ta hả?
Đỗ Duy cười lạnh, đi sát lại gần một chút:
- Các ngươi giết hơn bốn trăm bộ hạ trung thành của ta! Ta sẽ cho các ngươi trả giá. Về mặt tàn khốc thì.. Hừ, ta cũng không ngại mà tàn khốc hơn gấp mười lần.
Sau đó Đỗ Duy lạnh lùng nói với tên binh sĩ:
- Trông coi kỹ tên này! Trừ khi hắn khai ra, nếu không, chỉ cần hắn dám phát ra một âm thanh nào, cứ chặt đứt một ngón tay toàn bộ thủ hạ của hắn cho ta. Hắn còn dám nói thêm một từ thừa thãi nữa, lại chặt thêm một ngón! Đến khi nào đem ngón chân ngón tay của mấy tên này chặt sạch sẽ!
Nói rồi Đỗ Duy dùng ngón tay chỉ nhẹ vào cây cột trói Rosetta, lạnh lùng bảo:
- Lần sau mở mồm, nhớ suy nghĩ kỹ đã nhé
Rosetta cắn chặt môi, đầy mồm máu tươi, ánh mắt nhìn Đỗ Duy như phún lửa.
Đỗ Duy lại lạnh lùng nói:
- Hừ, ngươi bây giờ nhất định rất muốn giết ta? Đúng là đần độn. Các ngươi đã có gan đến trêu vào ta, đương nhiên phải chuẩn bị kỹ tâm lý cho mấy thứ này rồi chứ.
Nói xong, Đỗ Duy không thèm nhìn hắn nữa, mà cùng Hussein đi tiếp. Khu vực cách ly này nằm trong cùng, hai bên đều là nhà giam, giam cầm mấy trăm tên tù binh. Khi đi qua chỗ này, thần sắc của Hussein cực kỳ lạnh nhạt.
Cuối cùng, khi đến gian phòng phía trong cùng, Đỗ Duy chỉ vào phía căn phòng bên trái:
- Tên mập chết tiệt đó đang ở trong này. Có điều hắn đang bị ta giam giữ lại, vì hắn đã vi phạm mệnh lệnh của ta.
Hussein đi đến trước cửa sổ của gian phòng liền trông thấy Ron Barton toàn thân băng bó, nằm trên một cái giường gỗ cứng, ngây ngốc nhìn lên trần nhà.
- Đây là thư từ qua lại giữa ta và Quang minh giáo hội.
Tại gian phòng trong cùng, Đỗ Duy vớ lấy một phong thư trên bàn, ném lên trên:
- Ta về đến đây ngày đầu tiên thì liền phái người gửi thư đến đế đô. Chuyện này ta vẫn chưa báo cáo cho nhiếp chính vương, mà gửi thư đến thẳng Quang Minh thần điện ở đế đô.
- Tại sao?
Hussein không hiểu.
Đỗ Duy thở dài một hơi:
- Hussein, bởi vì khi ta đuổi đến nơi thì đã muộn mất một bước! Ngươi hiểu không? Cái tên Rosetta đó bị ta bắt được, ngay hôm đầu tiên tiên đã đắc ý nói với ta rằng từ trước khi gặp phải chúng ta, hắn đã phái người đưa tin về đế đô rồi. Ngươi biết tại sao hắn phái người gửi thư đến đế đô chứ?
Dừng lại một chút, Đỗ Duy nhìn Hussein:
- Tại vì ngươi! Tại vì hắn đã nhìn thấy ngươi! Biết được ngươi vẫn còn sống sờ sờ, mà lại còn là thủ hạ của ta. Phát hiện trọng đại như thế, hắn ngay lập tức đã phái người đưa thư đến đế đô rồi! Đáng tiếc, ta không thể bắt được mấy tên đưa thư, cho nên ta tin rằng hiện nay Quang Minh giáo hội đã biết nơi ở của ngươi, cũng biết ngươi đang ở bên cạnh ta rồi
Đỗ Duy chau mày suy nghĩ. Căn cứ theo suy đoán của hắn, chuyện này sở dĩ phát sinh chính là vì Quang Minh Giáo Hội muốn chặn đường giết công chúa. Ở trên địa bàn của Đỗ Duy, nếu chẳng may cô công chúa đó mà chết mất tiêu --lại cộng thêm một vị vương phi nữa, thế thì cho dù Nhiếp chính vương có tín nhiệm Đỗ Duy đến đâu, luận về công về tư, đều không thể không trừng phạt Đỗ Duy.
Vậy thì quan hệ giữa Nhiếp Chính vương và Đỗ Duy sẽ ngày một xấu đi.
Tuy nhiên Đỗ Duy nghĩ không ra, Quang Minh giáo hội tại sao trong thời điểm này lại muốn làm ra cái loại sự việc như vậy chứ -- dù sao, cái lão giáo hoàng này ít nhiều cũng phải biết tương lai 2 năm tới, tội dân sẽ tiến tới xâm lược. Hiện nay nội bộ cần phải giữ vững đoàn kết. Thế mà lão ta vẫn làm như thế!
Đỗ Duy cực kỳ may mắn, bên phía thần điện vốn nghĩ rằng phái đi một chiến đội thần thánh kỵ sĩ chiến lực cực cao bí mật tiềm phục ở tỉnh Desa, còn có kỵ sĩ cấp cao như Rosetta chỉ huy, hơn nữa lại có thánh giai thiên sứ Sphinx áp trận, còn Đỗ Duy phía này lại không hề phòng bị. Đối phó với một đội hộ vệ đưa tiễn công chúa như thế, lực lượng này kiểu gì cũng đủ. Mặc dù mọi người đều biết dưới trướng công tước hoa Tulip có những cường giả mạnh như Rodriguez, nhưng nếu theo lẽ thường mà nói, Đỗ Duy chẳng lý nào lại phái một cường giả thánh giai đi làm cái công việc nhỏ nhặt như bảo vệ và đưa tiễn công chúa cả.
Nhưng kết quả, mọi người hàng vạn lần đều không nghĩ tới là lại gặp phải cái tên cường giả thánh giai Hussein này. Sau đó Hussein cầm chân được thiên sứ Sphinx, làm tình huống chuyển biến như vậy.
Sự việc này một khi bị lộ ra, vậy thì cách làm này của Quang Minh thần điện chắc chắn sẽ làm Nhiếp Chính vương tức giận đây. Đỗ Duy ngược lại rất hí hửng với việc thấy thần điện và hoàng thất trở mặt với nhau -- chỉ cần hắn đem sự việc đã trải qua mà thành thành thật thật viết vào trong lá thư gửi cho hoàng cung, đồng thời đem mấy tên thần thánh kỵ sĩ bị bắt giữ đưa ra, bằng chứng to đùng như quả núi này, hoàng thất và thần điện trở mặt với nhau là cái chắc.
Chỉ là Đỗ Duy hiện nay không thể làm thế!
- Tại vì ta?
Hussein sắc mặt âm trầm.
- Đúng thế. Một phần là vì ngươi.
Đỗ Duy thẳng thắn thừa nhận
- Ngươi vẫn còn sống sờ sờ ra, mà lại còn ở chỗ của ta. Nhưng đối phương cũng bắt thóp được chúng ta, ngươi nên biết, nếu việc tên Hussein mà cả đại lục truy nã lại được ta bao che, trở thành thủ hạ của ta, vậy thì phiền phức tuyệt đối không nhỏ đâu.
Sau đó, Đỗ Duy chỉ tay vào phía phong thư trên bàn:
- Ngươi tự mở ra xem đi. Đó là bức thư hồi âm của Quang Minh thần điện giáo hoàng gửi cho ta
Hussein chau mày lại, mở bức thư ra xem thì phát hiện trong thư chẳng hề có lấy một chữ -- là một trang giấy trắng!
- Thế này nghĩa là sao?
Đỗ Duy cười lạnh nói:
- Ý tứ của lão rất đơn giản: giữ im lặng! Ta không tố cáo ý đồ mưu sát công chúa của bọn chúng, bọn chúng cũng không vạch trần việc ta thu nạp một tên tội phạm bị đại lục truy nã. Mọi người đều giữ im lặng, coi như hòa cả làng.
Nói như vậy hình như có chút không ổn lắm, bởi vì một khi tố cáo sự việc lần này thần điện ám sát công chúa, thì giáo hoàng cùng với giáo hội đều phải trở mặt với hoàng thất. Vậy thì sự việc Đỗ Duy thu nạp Hussein cũng chẳng tính là bị nắm đằng chuôi -- đằng nào mà chẳng trở mặt rồi!
Lúc đầu Đỗ Duy cũng nghĩ như thế. Trong lúc tức giận, hắn suýt nữa là đã công khai trở mặt với giáo hội. Nhưng khi đó, Philip đã gửi đến một bức thư khẩn với nội dung khuyên can Đỗ Duy.
- Đầu tiên, cho dù chúng ta có tố cáo với Nhiếp chính vương, với tính cách của Thần hoàng tử , trong tình huống hiện nay, hắn sẽ công khai trở mặt với thần điện được sao? Cũng có thể hai bên ngầm trở mặt với nhau kịch liệt, nhưng tuyệt đối sẽ không công khai khai chiến! Mâu thuẫn giữa giáo hội và hoàng thất đã có từ lâu, nhưng thế lực thần điện tại đại lục cũng là thâm căn cố đế. Muốn diệt trừ một tổ chức tôn giáo đã có trên nghìn năm lịch sử thì tuyệt đối cũng sẽ dao động đến thực lực căn cơ của đế quốc. Bây giờ lại là thời điểm rối ren, với con người cuả Thần hoàng tử, hắn tất nhiên sẽ cực kỳ căm tức, nhưng nhất định vẫn sẽ giữ im lặng. Bởi vì, hiện tại …không thể đánh! Vì thế sự việc công chúa lần này, cho dù hai bên có trở mặt, cũng tuyệt đối không khai chiến!
- Tiếp theo, sự việc của Hussein, nếu thần điện muốn đối phó với ngài thì nhất định sẽ công khai! Bởi vì dù sự việc này không hề liên quan đến việc công khai khai chiến, nhưng lại đem lại cho ngài cực nhiều phiền phức. Thần điện chỉ cần quang minh chính đại yêu cầu ngài giao Hussein ra -- nếu ngài không đồng ý với yêu cầu hợp tình hợp lý này, vậy người trong thiên hạ đều cho rằng phía sai chính là ngài. Vì thế sự việc của công chúa, tuy rằng rất trọng đại, chúng ta lại nắm đằng chuôi, nhưng đáng tiếc cái chuôi này lại chẳng có ích cho lắm. Cho dù chúng ta có muốn công khai việc này, hoàng thất cũng sẽ tìm cách đè nén xuống. Nhưng sự việc của Hussein, thần điện tất nhiên có thể công khai ra. Đến lúc đấy, ngài gặp rắc rối, mà Hussein càng gặp phải rắc rối hơn.
Đỗ Duy thở dài một hơi:
- Cho nên sự việc lần này đúng là bế tắc mà. Không cần biết chúng ta có công khai ra hay không, kết quả cuối cùng vẫn như nhau cả thôi. Mọi người đều không có biện pháp nào với đối phương cả.