Muse nhìn tiểu hoàng đế nhỏ bé, trên mặt không có nửa điểm vui mừng, do dự một chút, rồi chậm rãi nói:
- Xin bệ hạ thứ lỗi, ta sẽ không khiêu vũ.
Ta sẽ không khiêu vũ...
Ta sẽ không khiêu vũ…
Ta sẽ không khiêu vũ…
Tiểu hoàng đế Charlie vừa nghe lời ngày, vẻ mặt bất ngời hạ xuống, không khỏi nhìn chính mình. Ta là ai? Ta là Hoàng đế, ta là chúa tể của chúng nhân, là người trên vạn người .
Nàng can đảm cự tuyệt mình?
Sẽ không khiêu vũ? Nói đùa, với đối với lẽ nghi này các quý tộc đã có một quá trình rèn luyện, có thể nào lại không khiêu vũ?
Giờ phút này, Charlie có chút nộ hỏa.
Áp lực trong thâm tâm có chút không không chế được, không ngừng tràn lên.
Tuy nhiên, dù sao tiểu hoàng đế cũng cực kỳ thông minh, miễn cưỡng nở nụ cười thật sâu, liếc mắt nhìn quanh một cái, Charli biết cách khôn ngoan nhất lúc này là hắn mỉm cười và lắc đầu rời khỏi Muse.
Tại sao nàng cự tuyệt ta?
Nếu ta là hoàng đế chính thức, nàng dám cự tuyệt ta sao? Nàng dám sao?
Dựa theo lễ nghi, Charli vốn có thể chọn lựa bạn nhảy trong số các cô gái xinh đẹp còn lại, xung quanh có vô số cô gái nhiệt tình đưa ánh mắt mời chào. Charlie không chút quan tâm, hắn chết lặng nhìn quanh, cuối cùng cũng đi lại phía muội muội mình.
Chính là muội muội mình.
Karina có chút ngoài ý muốn, vẻ mặt nhìn ca ca mình đi tới, không đợi Charlie đưa tay mời đã đứng lên.
Chung quanh, đồng loạt tiếng thở dài, mỗi người nhớ tới, trước đây Đỗ Duy cũng mời Karina. Tuy nhiên người dạy lúc đó là sư phụ chân chính
- Anh khôngvui à?
Theo tiếng nhạc, Karina vừa nhảy với Charlie vừa ôn nhu hỏi. Muse tiểu thư có lẽ không biết nhảy thật mà.
Charlie trên mặt vẫn giữ nụ cười, ánh mắt có vẻ âm trầm. Thanh âm lạnh lùng:
- Hừ ta thật ra muốn xem nàng, đêm nay có biết nhảy hay không?
Nhiều quý tộc đều lớn tiếng trầm trồ khen hoàng đế bệ hạ nhảy rất điêu luyện.
Đỗ Duy ngồi ở ghế, ngáp một cái, động tác này cố che dấu trong lòng có tia ba động.
Phiền toái... ây za, chuyện này phiền toái đây.
Giờ phút này Nhiếp Chính vương vẫn ngồi yên, bảo trì nụ cười ưu nhã, nhưng nhẹ nhàng ho lên hai tiếng, Đỗ Duy bị thanh âm kinh động nhìn lại, thấy sắc mặt Thần Hoàng tử có vẻ tái nhợt.
Tư thế ngồi của Thần Hoàng tử cũng có chút cứng ngắc, khẽ yêu cầu tùy tùng bên cạnh đưa đến một chén trà tím.
Hai người ngồi khoảng cách không xa, Mũi Đỗ Duy lập tức ngửi ra được mùi vị nhàn nhạt quen thuộc… đích thị là mùi của Băng Tương quả.
Băng tương quả! Chính là băng tương quả. … Không thể nhầm lẫn, vì dù sao hắn là dược tề ma pháp sư.
Sau hai ngụm, thần Hoàng tử còn muốn chống đỡ, thân thể có chút không ổn, hắn vừ ngồi xuống đã muốn đứng lên, cố ý cưới đối với người bên cạnh.
- Phía sau còn có việc, ta cần đi xem xét.
Sau đó Nhiếp Chính Vương cùng tùy tùng lẳng lặng rời đi.
Đỗ Duy cẩn thận quan sát vị nhiếp chính vương sau khi rời đi, dáng đi có vẻ mệt mỏi.
Đáng tiếc, chính lúc Đỗ Duy liếc qua, lập tức có hai Ma pháp sư cung đình che bóng lưng Thần Hoàng tử.
Thần Hoàng tử như vậy rời đi, người khác không chút để ý, tuy nhiên Đỗ Duy trong lòng có chút bất an.
Hắn bệnh, thời điểm nghiêm trọng này hắn lại bị bênh?
Suy nghĩ một lúc, điệu nhảy của huynh muội Hoàng đế hoàn thành, khúc kế tiếp tính ra người chủ trì điệu nhảy phải là Đỗ Duy, tuy nhiên giờ đây Đỗ Duy ngồi xe lăn, với khuôn mặt xanh xao.
Camille Ciro, con rể lão tể tướng, bây giờ là quân vụ đại thần, mặc dù thời gian chưa lâu, tuy nhiên trong hoàn cảnh này hắn tiếp tục chủ trì điệu nhảy tiếp theo là người phù hợp nhất.
Đỗ Duy đang suy tư, từ phía sau, một thái giám đến bên cạnh và thấp giọng thưa:
- Công tước Đại nhân… Nhiếp Chính Vương điện hạ mời ngài ra phía sau nói chuyện.
À… ?
Đỗ Duy sửng sốt hồi lâu rồi gật đầu.
- Tốt, Ta đi.
Bên cạnh Garbi không rõ tình huống, đang muốn đẩy Đỗ Duy đi, thái giám kia đã thấp giọng nói, Nhiếp Chính vương phân phó chỉ một mình ngài đi thôi.
Đỗ Duy cười cười, đối với Garbi bảo: T
- Tốt, ngươi ở chỗ này, chớ chọc vào phiền toái đấy nhé.
Garbi cười, đáp lại:
- Phiền toái! Anh cho em còn là trẻ con sao.
Thái giám đẩy xe lăn cho Đỗ Duy, từ tình huống hiện tại, hắn biết những ánh mắt xung quanh nhìn hắn rời đi, có chút ái ngại, cuối cùng cũng không biết là vì cái gì.
Thân cận của Nhiếp Chính vương, Công tước Hoa Tulip quả thật không tâm thường nha, Nếu muốn đến mình, cũng không có cơ hội đâu nha…
Rời yến hội, cửa chính đóng lại, hết thảy ồn ào náo nhiệt bị ngăn lại.
Giờ phút này, xung quanh được bao bọc bởi một cỗ hàn khí.
Thái giám đẩy Đỗ Duy đi xuyên qua một dãy hành lang, trên hành lang các thị vệ gặp Đỗ Duy đều cúi đầu thi lễ.
Lạnh như thế này, Đỗ Duy chứng kiến thái giám kia quần áo có chút đơn bạc, tự hồ phát run. tùy ý cười nói.
- Thời tiết này, các ngươi cũng khổ nhỉ.
Nói rồi, từ tay móc ra một xấp ngân tệ, giúi vào tay thái giám. Thái giám này có chút kinh ngạc, cuống quýt cảm tạ, thần sắc có chút khẩn trương, hắn cũng biết Đỗ Duy là đại nhân vật, nhưng vẩy tay đã có một xấp ngân tệ như vậy khiến cho người ta kích động không thôi.
- Này, không phải chúng ta đi thư phòng hay sao?
Đỗ Duy nhìn phía trước tự hồ không quen thuộc phương hướng, hỏi thái giám. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Công tước đại nhân, Điện hạ có một số việc, xin mời ngài vào trước sau đó điện hạ sẽ đích thân tiếp kiến ngài.
Thái giám cẩn thận đáp, Đỗ Duy cũng không nhiều lời. Hắn đẩy Đỗ Duy tới một căn phòng tĩnh lặng.
Địa phương này trước đến giờ, dường như Đỗ Duy chưa từng tới, có vẻ hẻo lánh, vắng vẻ. Diện tích không quá lớn, bất quá trang hoàng hết sức hoa lệ, mặt đất trải thảm, tường dát đá xanh, tạo nên cảm giác rất là ấm áp.
Sau khi đưa Đỗ Duy đến đại điện này, tên thái giám kia khom lưng thi lễ rồi lập tức lui ra.
Đại điện này quá mức yên tĩnh, Đỗ Duy ngồi một mình ở trong này khó tránh khỏi cảm thấy có chút buồn bực. Hơn nữa, nhớ tới vừa rồi Nhiếp Chính vương sau khi vì thân thể không được khỏe rời đi lại đột nhiên muốn gặp riêng mình… hắn muốn nói gì với mình?
Hắn muốn nói với mình về chuyện gì?
Vấn đề này rất đáng để nghiền ngẫm thật kỹ!
Đỗ Duy trong lòng âm thầm tính toán. Nếu như… nếu như một lúc nữa… Hoàng tử Thần hắn, hắn liệu có thể trực tiếp nói cho mình biết về bệnh tình của hắn không?
Sẽ không… Hắn sẽ không làm thế! Bí mật lớn như vậy, hắn hẳn là sẽ không nói cho mình. Nhưng là nếu chút nữa hắn nói cho mình… mình nên ứng đối như thế nào?
Nhíu mày suy nghĩ một hồi, mà thời gian trôi so với bình thường dường như chậm hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, vang lên một tiếng nhỏ, cửa của đại điện này bị đẩy ra. Một tên người hầu trong cung bước vào, không phải là kẻ vừa nãy đưa Đỗ Duy đến đây. Tên người hầu này trên tay bưng khay có một tách trà, còn có vài món điểm tâm, hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Đỗ Duy.
Đỗ Duy nhìn lại, trong long âm thầm cảm thấy có cái gì đó quái dị và bất ổn, chỉ là nhất thời không nghĩ ra được là điểm nào.
Tên người hầu này .. phảng phất như là …
Ừm, hình như là hơi cao lớn uy vũ quá mức một chút!
Với thể cách như vậy, nếu như là một thị vệ ngự lâm quân thì ngược lại không có gì đáng kỳ quái. Nhưng đắng này, một người như vậy lại là một người hầu?
Hơn nữa, trong khi người này đặt tách trà lên bàn, Đỗ Duy vô tình nhìn lướt qua tay của hắn … xương bàn tay rất thô.
Trong nháy mắt, trong long Đỗ Duy như có ánh chớp lóe lên, lập tức bừng tỉnh!
Chính là trong một nháy mắt đó!
Tên người hầu kia đặt chén trà xuống rồi, nhưng lại dột nhiên thuận tay luồn xuống dưới, rồi từ dưới bàn rút ra một thanh trủy thủ sang choang. Cổ tay hơi động, thủ pháp vô cùng cao minh. Đã thấy thanh chủy thủ hung hăng đâm về phía ngực Đỗ Duy.
Lúc này khoảng cách giữa hai người quá gần, tên người hầu kia đứng chỉ cách Đỗ Duy không tới nửa bước! Cự ly ngắn như vậy, công kích lại cũng đột nhiên như vậy, nhát đâm này quả thực cực kỳ hung hiểm! Hơn nữa, thanh chủy thủ sang choang kia còn ánh lên một màu lam quỷ dị, hiển nhiên là đã bôi thuốc độc.
Người hầu kia than thủ rất nhanh nhẹn, động tác mang teo một cảm giác vô cùng mạnh mẽ. Mà cũng trong một chớp mắt đó, trên chủy thủ bạo phát ra một đoàn quang mang màu bạc.
Đấu khí! Cao cấp võ sĩ!
Thích khách!
- Phặc!