Editor: Hyna Nguyễn
Beta: Gemini
————————————————–
CMN, anh ta kéo thấp giá trị nhan sắc của người chụp chung sao?
Diệp Mộ Phàm giận dữ nói: “Cậu chính là người kéo thấp chỉ số thông minh của ba người chúng tôi đấy!”
Trong lúc hai người tranh cãi, Diệp Oản Oản vội vàng đem hai người tách ra: “Được rồi được rồi, nhanh vào trong thay quần áo đi!”
Cung Húc lầm bầm, tiến tới trước mặt Diệp Oản Oản: “Diệp ca, hai chúng ta cùng thay đồ đi!”
Diệp Oản Oản không nói gì: “… Cậu là học sinh tiểu học sao?”
Làm gì cũng muốn cùng nhau làm là sao…
Trước khi Diệp Mộ Phàm nổi khùng lần nữa, Diệp Oản Oản vội nói: “Mọi người đi trước đi, tôi có việc muốn cùng tổng biên Sài trao đổi một chút.”
Cô làm sao có thể cùng bọn họ vào trong thay đồ được chứ…
Một lát sau, bốn người cũng lần lượt thay quần áo xong đi ra.
Khi bốn người đồng thời xuất hiện ở trước mắt mọi người, toàn bộ nhân viên làm việc trong phòng chụp ảnh không khỏi lên tiếng thán phục…
Trời ạ! Chuyện này… Ai cũng quá đẹp đi!
Quả nhiên, đàn ông lúc đẹp trai nhất vẫn là khi được ăn mặc chỉnh tề.
Hình tượng của Diệp Bạch và Felix hoàn toàn không thua gì hai người nghệ sĩ, bốn người đứng chung một chỗ khí chất mỗi người đều mang đặc sắc riêng của mình, Cung Húc bướng bỉnh khoe khoang, Lạc Thần trầm ổn nội liễm, Felix phong lưu mê người, Diệp Bạch cao quý lười biếng, bốn người ăn mặc như nhau thỏa đáng đứng chung một chỗ, giống như một bức tranh, quả thật là cảnh đẹp ý vui.
Tiêu Vũ Đồng nhiệt huyết lại dâng lên, cầm máy chụp hình hưng phấn không thôi mở miệng nói: “Như vậy, Diệp tiên sinh, anh ngồi ở chính giữa, Cung Húc cậu đứng ở bên phải, Lạc Thần cậu bên trái, Felix phía sau một chút… Diệp tiên sinh vẻ mặt của anh không cần điều chỉnh, chỉ cần buông lỏng, giữ vẻ mặt hờ hửng này là thích hợp nhất… Đúng đúng đúng… Chính là như vậy… Hoàn mỹ…”
“Xoạt xoạt” “Xoạt xoạt” âm thanh không ngừng vang lên, Tiêu Vũ Đồng hoàn toàn chuyên tâm trong công việc, vốn chỉ là nghĩ thuận tay giúp bọn họ chụp một tấm ảnh công tác giúp tuyên truyền, không nghĩ tới lại mất thời gian chụp như một bộ ảnh thật vậy.
Tiêu Vũ Đồng cầm máy ảnh đến trước mặt tổng biên Sài, hưng phấn nói: “Tổng biên, anh xem, hiệu quả như thế nào?”
Sài Vĩnh Lê nhanh chóng xem ảnh chụp trong máy, trên mặt lộ ra ánh mắt vui mừng, lúc này đi tới trước mặt Diệp Oản Oản, rồi nói: “Diệp tiên sinh, những tấm hình này, chúng tôi có được chọn một chút hay không, để đem nó đặt ở bên trong lần phỏng vấn riêng này?”
Diệp Oản Oản lúc này mở miệng nói: “Dĩ nhiên có thể.”
Lần này xem như tuyên truyền miễn phí cho công ty bọn họ trong tương lai rồi, cớ sao mà không làm.
…………………………….
Sau đó trong khoảng thời gian này, Lạc Thần và Cung Húc đi theo tạp chí “ViVi” bay đi đến thành phố S chụp ngoại cảnh, ảnh bìa lần này chụp hoàn thành vô cùng thuận lợi.
Diệp Oản Oản và Diệp Mộ Phàm đi đăng ký công ty xong xuôi, thuê một ngôi nhà để làm văn phòng làm việc, sau đó bắt đầu ở trên mạng tuyển nhân viên xây dựng đoàn phim.
Cùng lúc đó, Quang Diệu truyền thông dường như muốn sử dụng những giá trị cuối cùng của Cung Húc và Lạc Thần cho nên dùng hết sức lực tiếp tục lợi dụng hai người, dich ngon tinh com đồng thời từ mọi phương diện chèn ép bọn họ, ở trong nghề thả ra tiếng nói, để cho mỗi công ty không muốn hợp tác cùng bọn họ, càng không cho phép nghệ sĩ Hoàn Cầu và bọn họ có bất kỳ qua lại nào.
Dù sao Hoàng Thiên trong giới giải trí nổi danh là công ty đầu rồng, phần lớn mọi người đều mua mặt mũi của nó, vì vậy công ty mới vừa thành lập của bọn họ liền lâm vào tình cảnh cực kỳ gian nan, đến nay không có nhận được công việc nào cả, duy nhất chỉ có một cái … là băng vệ sinh…
Cung Húc vùi ở trên ghế sa lon, run run chân, vẻ mặt không thèm để ý nói: “Làm gì mà mặt mày ủ dột vậy, không phải là có việc làm rồi sao? băng vệ sinh thì sao á…, tôi tiếp! Ai nói chỉ có nữ nghệ sĩ mới có thể đóng băng vệ sinh cơ chứ?!”
Lạc Thần nhìn Cung Húc: “Tôi nhận…”
Cung Húc lập tức trừng cậu ta: “Đi sang một bên, tiểu gia tôi ít nhất là có thể mua giúp bạn gái, còn cậu là một xử nam còn muốn băng vệ sinh! Cậu biết nó có hình dạng gì sao? Cậu đây là đang lừa dối người tiêu dùng đó có biết không?”