Biên soạn: Đức Uy -
---------------------------------------------
Một phen thiếu chút nữa làm hỗn loạn cả Tư gia cùng nền thương nghiệp Hoa quốc, cứ như vậy theo tin tức bệnh nặng của Tư Dạ Hàn chuyển biến tốt, mà lặng lẽ tiêu tan.
Trước đó Tư Minh Lễ một mực cẩn thận dè đặt, khiến cho người khác không bắt được nhược điểm. Nhưng lần này cho rằng Tư Dạ Hàn chắc chắn phải chết, dưới tình huống thả lỏng tinh thần, lộ ra quá nhiều sơ hở.
Phe phái của Tư Minh Lễ triệt để bị thanh trừ khỏi Tư gia, đồng thời cũng moi ra không ít ám nhân hắn sắp xếp. Tư gia lại có thêm một nhóm thế lực bị thanh tẩy.
Đêm khuya.
"A a a …!!! Cha, con đau! Con đau chết luôn rồi! Cha, ngài nhất định phải báo thù cho con! Con muốn bọn họ chết! Con muốn bọn họ chết!" Tư Dật Kiệt ở trên giường không ngừng lăn lộn.
Lần này không chỉ là chiếc chân còn lại của hắn bị cắt đứt, mà còn bị dùng khốc hình, cả người xem như bị tàn phế.
Tư Minh Lễ vào lúc này nào còn tâm trí đi quản đứa con trai này, phiền não rống giận, "Ngươi câm miệng lại cho ta! Còn chê ta chưa đủ phiền não đúng hay không?"
Ngồi trên ghế sa lon đối diện Tư Minh Lễ, là đứa con trai thứ hai vừa mới chạy ở nước ngoài về, Tư Dật Khiêm.
Tư Dật Khiêm sắc mặt hơi trầm xuống, mở miệng, "Cha, lần này ngài quả thật quá sơ suất! Trước đó con đã từng khuyên ngài rất nhiều lần, đối phó Tư Dạ Hàn, tuyệt đối không thể không cảnh giác. Lần này con cũng nhiều lần nhắc nhở ngài không nên khinh cử vọng động, tại sao ngài vẫn làm..."
Tư Minh Lễ nổi dóa: "Dật Khiêm, làm sao có thể trách ta được! Tin tức Tư Dạ Hàn bị bệnh thời kỳ cuối là xác thật, lần này ngay cả bác sĩ cũng đã thông báo chuẩn bị hậu sự, ta làm sao biết hắn lại còn sống cơ chứ!"
Thấy không ai để ý mình, Tư Dật Kiệt ở trên giường giận dữ hô to."Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà ta phải thay thế cha chịu tội! Chỉ bởi vì ta là con trai trưởng sao? Tư Dật Khiêm, ngươi cũng là con trai của phụ thân, dựa vào cái gì không phải là ngươi!?"
Tư Dật Khiêm nghe vậy, chân mày không kiên nhẫn nhíu lên, ánh mắt lạnh lùng hướng về Tư Dật Kiệt trên giường nhìn một cái, mặt lạnh băng nói: "Bởi vì ngươi là một phế vật! Đây là việc duy nhất ngươi có thể làm cho gia tộc!"
"Ngươi! Tư Dật Khiêm ta giết ngươi! A...!!" Vết thương trên người của Tư Dật Kiệt bị động tới, lại là tiếng rên rỉ liên hồi vang lên.
Tư Dật Kiệt điên cuồng trợn mắt nhìn đối phương, giận dữ hét, "Ha ha, Tư Dật Khiêm, ta là phế vật? Vậy ngươi là cái gì!? Ngươi cho rằng ngươi so với ta tốt hơn chỗ nào, ngươi cho rằng ngươi cao quý bao nhiêu? Tần Nhược Hi, nữ nhân kia sẽ nhìn ngươi thêm một cái hay sao?
Hiện tại bệnh của Tư Dạ Hàn bắt đầu chuyển biến tốt, cha còn bị đuổi ra khỏi Tư gia, ngươi chính là cái rắm! Đời này của ngươi chỉ có thể làm một cái vỏ xe phòng hờ!"
Một giây kế tiếp, trong chớp mắt, cổ họng Tư Dật Kiệt đã bị Tư Dật Khiêm dùng sức bóp lại, chỉ cần hơi dùng thêm một phần khí lực, tính mạng hắn liền khó giữ được.
"Ngươi dám nói lại lần nữa?" Tư Dật Khiêm gương mặt nhìn anh tuấn dịu dàng, nhưng lại là biểu tình âm trầm đến cực hạn.
"Dật Khiêm, được rồi, ngươi cùng với hắn so đo làm cái gì..."
Tư Minh Lễ không nhịn được la con trai lớn đang om sòm một cái, sau đó nhìn về phía Tư Dật Khiêm nói, "Tư Dạ Hàn, tên ma bệnh kia! Hắn tự coi mình tại Hoa quốc một tay che trời được! Dật Khiêm, ngươi yên tâm, vô luận là Tư gia, hay là nữ nhân, sẽ là của ngươi, toàn bộ cũng sẽ là của ngươi đấy!"
...
Cùng lúc đó.
Bờ bên kia đại dương, ánh sáng mặt trời sáng sớm vừa mới lên.
Ánh mặt trời ấm áp lẳng lặng chiếu xuống bên trong một trang viên cổ kính.
Chỉ thấy trên vách cửa trang viên, chạm trổ vân văn đầy vẻ cổ xưa thần bí, dùng loại chữ triện của Hoa quốc khắc lên một chữ “Nhiếp” đầy uy nghiêm.
Đột nhiên, bên trong trang viên vang lên một trận tiếng đồ sứ vỡ vụn cùng tiếng rít gào kinh hoàng của người làm nữ, phá vỡ đi sự yên tĩnh của buổi bình minh.
"A! Không... Không xong rồi! Tiểu thiếu gia! Không thấy tiểu thiếu gia!!!"