Biên soạn: Đức Uy -
---
Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, Thần Hư đạo nhân và Nhiếp Vô Danh hai người đã hoàn toàn mộng bức, còn có loại thao tác này sao?
"Tôi cũng không mua đứt của các người, tôi chia cho các người mấy thành, để cho các người gia nhập như cổ đông, đến lúc đó, tài sản sẽ liên tục tăng không ngừng...
Cái gì mà Thẩm gia phú khả địch quốc, hết thảy cũng phải đứng sang một bên. Tới lúc đó, các người so với Thẩm gia còn giàu hơn!" Diệp Oản Oản vừa lừa vừa dụ nói.
"Đội trưởng, chúng ta sắp phát tài!" Thần Hư đạo nhân nghe mà mơ mơ hồ hồ, nhưng mặt lại đầy kích động. Cái Thẩm gia kia hoàn toàn là dựa vào tài lực hùng hậu mới xâm nhập được vào tứ đại thế gia! Nếu như bọn họ so với Thẩm gia còn giàu có hơn...
"Im miệng!" Nhiếp Vô Danh hung ác trợn mắt lườm Thần Hư đạo nhân, chợt nhìn về phía Diệp Oản Oản, trên khuôn mặt mộng bức lại treo thêm một nụ cười đầy nịnh nọt: "Vậy... Hữu Danh lão bản, cô xem nếu như mua đứt cái này thì được bao nhiêu? Còn nữa, nếu như chia phần thì chia thế nào?"
"Với quan hệ của chúng ta, chắc chắn sẽ không bạc đãi anh! Con người của tôi chưa bao giờ quá keo kiệt... Chia 2:8." Diệp Oản Oản cười nói.
Nghe vậy, Nhiếp Vô Danh sắc mặt vui mừng, còn không đợi hắn ta mở miệng, Diệp Oản Oản lại nói: "Tôi 8, anh 2."
"Tôi 2?" Nhiếp Vô Danh sửng sốt một chút.
"Đúng vậy! Anh 2." Diệp Oản Oản cực kỳ khẳng định gật đầu một cái.
"Đội trưởng, chúng ta 2 đó..." Thần Hư đạo nhân như có chút không hài lòng lắm.
Nhưng mà, Nhiếp Vô Danh trầm tư chốc lát, cuối cùng gật đầu nói: "Chỉ cần có tiền, tôi 2 thì 2! Phương thức kiếm tiền như vậy có hợp pháp không?"
"Nào chỉ là hợp pháp, quả thật chính là chuẩn quốc tế lận đấy! Chờ Tử Vong Hoa Hồng trở thành bản quyền lớn chân chính, toàn thế giới đều sẽ biết đến Nhiếp Vô Danh anh là tác giả." Diệp Oản Oản gật đầu liên tục.
Còn không đợi Nhiếp Vô Danh tiếp tục mở miệng, Diệp Oản Oản từ trong túi lấy ra 5 tờ giấy bạc 100 tệ, nhẹ nhàng đặt vào trong tay của Nhiếp Vô Danh: "Đây coi như là phí chuyển nhượng ban đầu, anh cầm trước."
"Mới có 500..." Nhiếp Vô Danh vô cùng bất mãn.
"Chờ sau này kiếm được tiền, anh còn đi quan tâm chút này sao, tầm nhìn phải xa hơn một chút! Tin tưởng tôi đi, không sai đâu!"
Diệp Oản Oản thành khẩn nói.
"Đội trưởng, Hữu Danh lão bản tại Hoa quốc chính là người đại diện nổi tiếng, còn đào tạo nên mấy người Ảnh Đế Ảnh Hậu, độ tin cậy cực cao!" Thần Hư đạo nhân mở miệng.
Cuối cùng, cả đám bị Diệp Oản Oản vừa lừa vừa dụ, bản quyền Tử Vong Hoa Hồng, cuối cùng đã rơi vào trong tay Diệp Oản Oản.
Mà từ giờ phút này trở đi, Tử Vong Hoa Hồng của nàng, chính thức trở thành sự thật, không còn là giả mạo mà thành nữa.
...
Một lát sau, Diệp Oản Oản cùng đám người Nhiếp Vô Danh, lần nữa lại xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Nhiếp Vô Danh mặt đầy nghiêm túc nói: "Tôi nói một chút, là như thế này… Trước đó là do chúng tôi nhận nhầm rồi, các người không phải là giả mạo! Đều do tên phế vật này, ngáo ngáo ngơ ngơ nhìn lầm!!"
Thần Hư đạo nhân trong nháy mắt cạn lời. Đội trưởng này quả thật là có bản lĩnh trở mặt đổ thừa người khác.
"Còn không nói xin lỗi với Quả Phụ." Nhiếp Vô Danh nói.
Thần Hư đạo nhân nhìn về phía Diệp Oản Oản, áy náy cười nói: "Quả Phụ, tôi sai rồi! Hết sức xin lỗi, lần sau nhất định nhìn cho rõ hơn, hôm nay đã quấy rầy rồi."
Diệp Oản Oản: "..."
Ngươi con mịa nó mới là Quả Phụ, cả nhà ngươi đều là Quả Phụ...
"Mà thôi, người không biết không có tội! Chuyện hôm nay, chỉ là chút hiểu lầm mà thôi, mọi người cũng không cần khẩn trương." Diệp Oản Oản mặt đầy bình tĩnh nói.
Nghe được lời nói này, các cường giả mới vừa rồi có chút nghi vấn, lại không còn nghi ngờ gì! Ngay cả người của Nhiếp gia cũng đều nói như vậy... Lão đại của bọn họ, tất nhiên là Hắc Quả Phụ không hề sai!
"Hừ, các người cũng quá lỗ mãng rồi! Lần sau hành sự, hy vọng phải nghĩ kỹ rồi hẵng làm." Tưởng Thành quặm mặt lại, rất là không vui.
"Được! Tôi nhớ kỹ rồi, lần sau tôi tất nhiên sẽ nghĩ cho kỹ, không bao giờ nữa ở không đi gây sự nữa!" Thần Hư đạo nhân có chút ủy khuất nói.
Một lát sau, Diệp Oản Oản nói: "Nếu chuyện này đã xong, tôi tiễn hai vị rời đi."
Sau khi giao phó một phen cùng đám người Khương lão cùng Tiểu Loli, Diệp Oản Oản dẫn theo Nhiếp Vô Danh cùng Thần Hư đạo nhân đi ra khỏi trang viên.
"Đường Đường ở nhà... Có khỏe không?"
Đi được nửa đường, Diệp Oản Oản nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, chần chờ mở miệng hỏi.
………
(Hình như là) Lời của converter Vô Vô: Có bạn chắc sẽ nói mấy con hàng này thấy tiền sáng mắt, ở đây mình nói chút chi tiết luôn là do bản chất đặc thù của Độc Lập Châu, thuộc dạng đóng cửa khẩu nên vấn đề kinh tế đặc biệt nghiêm trọng, dân ngoài vào trong kiếm tiền thì dê, nhưng dân trong kiếm tiền thì khó. Bởi vì đi đường toàn gặp cao thủ, mà cao thủ thì không biết làm gì kiếm tiền trừ đánh thuê, tiền ít thì không thể làm vì mất mặt, tiền nhiều thì nhiều con hàng không có cửa làm. Đã thế mấy cha này còn ăn xài còn hơn đại gia. Bởi vậy mới có mấy vụ cống phẩm.
Cho nên nếu so sánh quyền lực và vũ lực thì ngoại quốc thua Độc Lập Châu. Nhưng nếu so về Tài lực thì mèo nào ăn mẻo nào thì chưa biết. Nội cái cảnh mua vé máy bay của năm thanh niên Nhiếp Vô Danh là ta đã thấy được tình trạng tài chính của Độc Lập châu rồi đó.