Biên soạn: Đức Uy -
---
Mà Diệp Oản Oản lại rõ ràng không hề có ý thu tay, tiếp tục nói, "Tu La Chủ đại nhân, ngài nói có đúng không?"
Một bên, Thất Tinh hạ thấp giọng nhắc nhở, "Phong tỷ, không thể..."
Bắc Đẩu thấy Minh chủ nhà mình lại có thể ở đây trêu đùa Tu La Chủ, cũng sợ đến toát mồ hôi, vội vàng nhắc nhở, "Phong tỷ đừng manh động nha..."
Nếu là ở thời điểm kiểu này mạo phạm Tu La Chủ, có thể không đỡ nổi đâu!
Diệp Oản Oản không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn hai người, ngay sau đó hờ hững mở miệng nói, "Nhiều người như vậy, nói chuyện cũng không tiện. Tu La Chủ đại nhân, không bằng chúng ta đơn độc trò chuyện một chút?"
Thất Tinh và Bắc Đẩu hai người nghe xong, nhất thời nhảy dựng cả lên.
Mịa nó! Lại còn đơn độc trò chuyện một chút?
Loại thời điểm này, để cho bọn họ đơn độc ở chung một chỗ được sao?
Một bên, trưởng lão Viên gia cả giận nói, "Yêu nữ, ngươi lại muốn bày ra trò quỷ gì!"
Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng, đang định mở miệng, trong cơ thể lại đột nhiên toát lên một trận đau đớn kịch liệt, dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, lớp ngụy trang của Diệp Oản Oản chợt tan vỡ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Cũng còn may chẳng qua chỉ là mấy giây, A Tu La và đám người Viên gia bên kia cũng không hề phát hiện.
Đúng lúc này, bên trong phòng khách truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông: "Tất cả lui ra!"
Khương Viêm nghe vậy đầy nóng nảy: "Chủ thượng, không thể... Vạn nhất cô ta gây bất lợi cho ngài…"
Lâm Khuyết dịch dung thành thị vệ, lúc này mở miệng nói: "Khương Viêm, càn rỡ! Ngay cả mệnh lệnh của chủ thượng cậu cũng dám cãi lại sao? Cậu đang hoài nghi năng lực của Tu La Chủ sao? Cảm thấy chủ thượng không tốt sao? Còn không lui xuống!"
Lâm Khuyết vừa nói xong, vừa âm thầm than hỏng bét trong lòng. Hic, hắn biết ngay là sẽ như vậy mà!
Mới vừa rồi nha đầu kia chẳng qua chỉ biểu hiện không thoải mái một chút, Cửu ca ngay lập tức sẽ liền không hề để tâm tới nguyên tắc nguyên tẹo gì nữa cả!!
Cuối cùng, Khương Viêm không còn cách nào, chỉ có thể cắn răng lui ra. Trưởng lão Viên gia cũng nối đuôi rời đi.
Tu La Chủ là người nào, hắn cũng không tin nữ nhân này còn có thể trêu ghẹo đùa bỡn.
Đám người A Tu La bên kia rất nhanh lĩnh mệnh lui ra.
Thấy Thất Tinh cùng Bắc Đẩu còn đứng ở nơi đó, Diệp Oản Oản lườm hai người một cái, ung dung mở miệng, "Còn ngớ ra đó làm cái gì? Cảm giác mình không đủ sáng?"
Thất Tinh: "..."
Bắc Đẩu: "..."
Bóng đèn bị ghét bỏ vì làm kỳ đà cản mũi, oa oa oa...
Con ngươi Bắc Đẩu chuyển động, không biết nghĩ tới điều gì, tiến tới bên tai Diệp Oản Oản, "Phong tỷ, tỷ có thể tới đây một chút không? Đệ có lời muốn nói với tỷ!"
Diệp Oản Oản đi theo Bắc Đẩu sang một bên, Bắc Đẩu hạ thấp giọng ghé miệng vào tai nàng nói, "Phong tỷ, có cần đệ giúp tỷ một tay hay không!? Đệ có một ý kiến hay!"
Diệp Oản Oản nhìn hắn một cái, "Cậu muốn giúp thế nào?"
Bắc Đẩu đầy ám muội nói, "Như vầy... Đệ phái người bỏ chút thuốc mê ở trong nước trà của Tu La Chủ. Như vậy hắn ta còn không phải là liền để cho tỷ muốn làm gì thì làm sao? Phong tỷ, đệ có phải là rất cơ trí hay không?"
Diệp Oản Oản thản nhiên mà đảo mắt nhìn hắn một cái, hai con ngươi nheo lại đầy nguy hiểm, "Cậu cho rằng... Một gã đàn ông mà tôi muốn ngủ cùng, còn cần phải bỏ thuốc cho hắn ta, thật sao?"
Bắc Đẩu nhất thời sợ đến lau mồ hôi, "Không phải, không phải, không phải...!! Đệ không phải là có ý này. Phong tỷ của đệ chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. Nếu như là vừa ý một người đàn ông nào, nào cần ai giúp gì, đều có thể thu vào tay…"
Bắc Đẩu cũng không nói ra rằng, nhưng người tỷ hết lần này tới lần khác coi trọng, chính là Tu La Chủ đấy!
Tu La Chủ chính là loại đại ma vương hung tàn chí cực, làm sao có thể đặt vào trong phạm trù của đàn ông bình thường.
Cuối cùng, Thất Tinh cùng Bắc Đẩu cũng không có cách nào, chỉ có thể đều bị Diệp Oản Oản đuổi ra ngoài.
Hiện tại thời gian cấp bách.
Coi như là mạo hiểm, cũng chỉ có thể để cho Phong tỷ thử một lần.
"Phong tỷ thật là quá đáng, thấy trai đẹp liền quên mất huynh đệ! Lại có thể đuổi tôi ra ngoài!"
Thất Tinh ê đầu, hướng về Bắc Đẩu nhìn một cái, chuyện này là trọng điểm sao?
"Thu Thủy bên kia không biết có tìm ra được biện pháp hay không?" Thất Tinh trầm ngâm.
"Cô ta có thể nghĩ được biện pháp gì chứ?" Bắc Đẩu vừa nói vừa lặng lẽ rón rén chạy tới cửa, lén lén lút lút, không biết đang làm gì.
Thất Tinh đi tới, cau mày hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Bắc Đẩu vừa khóa của lại vừa lên tiếng nói: "Hí hí, tôi đem cửa hàn kín lại! Bảo đảm Phong tỷ nhất định có thể thuận lợi làm xong chuyện!"
Thất Tinh: "..."