Biên soạn: Đức Uy -
---
"Như thế nào? Khoản làm ăn này không thua thiệt đúng không?!" Trong lòng có dự tính sẵn, Thẩm Thiên Trần mở miệng nói.
"Ha..." Con ngươi Kỷ Tu Nhiễm rũ xuống, trong con người hiền hòa thoáng qua một ý cười.
Thẩm Thiên Trần nháy mắt một cái, "Kỷ Hoàng cười cái gì?"
Kỷ Tu Nhiễm: "Thẩm thiếu gia làm sao biết, Kỷ mỗ thích kiểu mẫu người nào?"
"Đương nhiên là kiểu khuê nữ danh môn, cao quý ưu nhã lại thùy mị rồi! Chẳng... Chẳng lẽ không đúng sao?" Thẩm Thiên Trần mặt đầy hoài nghi.
Kỷ Tu Nhiễm vẫn như cũ là nét mỉm cười, nhưng ngữ khí lại không có chút ý tứ đùa giỡn nào: "Không phải!"
Thẩm Thiên Trần: "...???"
Cái đồ chơi gì?
"Anh... Anh không phải là muốn nói cho tôi biết... anh... anh thích loại người như Bạch Phong đấy chứ? Chuyện này không khoa học!" Thẩm Thiên Trần chấn kinh tại chỗ.
Hắn không nghĩ tới có người lại cũng có khẩu vị nặng giống như hắn! Mà cái người này lại còn là một công tử luôn ôn nhuận nhẹ nhàng như Kỷ Tu Nhiễm.
Nhưng giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm cũng không nói lời nào, cũng không hề phủ nhận.
Sẽ không phải là âm thầm chấp nhận đấy chứ?
Không có việc gì, không có việc gì, phải tỉnh táo!
Còn có một người nữa cơ mà!
Thẩm Thiên Trần thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng nhìn về phía Tu La Chủ, "Vậy... Vậy ý của Tu La Chủ anh thế nào?"
Tu La Chủ: "Xin lỗi, khoản làm ăn này, tại hạ sợ rằng không có cách nào đáp ứng."
"Cái gì? Anh cũng không đáp ứng, tại sao chứ?" Thẩm Thiên Trần mặt đầy ngơ ngác.
Tu La Chủ: "Ý trên mặt chữ."
Nam nhân nói xong, ánh mắt chạm nhau nảy lửa trên không trung với Kỷ Tu Nhiễm. Trong ánh mắt hai người đều là lãnh ý.
"Ta phi! Ý trên mặt chữ lại là có ý gì hả!" Thẩm Thiên Trần quả thật là muốn qua đời cho xong.
Không phải là cái ý mà hắn đang nghĩ tới đấy chứ!
Hai vị đại lão này chẳng lẽ đều... Ôi, cái thế giới này có phải là điên rồi hay không?
Bên kia, Diệp Oản Oản đang cố gắng muốn nghe lén Thẩm Thiên Trần rốt cục kéo lấy Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ định nói cái gì, nhưng bất đắc dĩ, khoảng cách hơi xa, hoàn toàn không nghe rõ.
Ngay vào lúc này, phía trước đột nhiên truyền tới một trận âm thanh huyên náo.
Ngay sau đó, tất cả đám người chen lấn cơ hồ đều tứ tán ra xung quanh, nhường ra một lối đi.
Theo sát đó là một đám hộ vệ trên áo có thêu gia huy Nhiếp gia, cuồn cuộn tràn về hướng nàng. Cùng đi với bọn chúng là gã quản gia trước đó đã ngăn bọn họ, cùng với Nhiếp phu nhân, Nhiếp Linh Lung, Nhiếp Vô Ưu.
Nhiếp Vô Danh cũng có mặt, bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên thần sắc trang nghiêm, nhìn qua chắc là Nhiếp gia chủ.
Toàn bộ Nhiếp gia cơ hồ đã dốc hết toàn lực.
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, biết phiền phức của mình đã tới rồi...
"Đường Đường ——!!"
“Nhiếp Vô Ưu” một mình một ngựa xông tới trước mặt, chạy thật nhanh đến trước mặt Đường Đường, ôm lấy cậu bé.
Cậu bé bị kéo ra khỏi người của Diệp Oản Oản, chân mày nhất thời nhíu chặt lại.
Khí lực của cô ta quá lớn, ôm nhóc rất đau.
"Nhanh! Người đâu! Đem ác đồ này trói lại cho ta!" Nhiếp Vô Ưu nghiêm nghị trách mắng, ra mệnh lệnh.
Trong phút chốc, Diệp Oản Oản bị một đám hộ vệ Nhiếp gia bao vây chung quanh.
Gã quản gia tay bó bột lập tức nhảy ra, lòng đầy căm phẫn mà chạy đến trước mặt của Nhiếp phu nhân cùng Nhiếp gia chủ, chỉ vào Diệp Oản Oản mở miệng tố cáo, "Gia chủ, phu nhân, chính là nữ nhân này, giương oai trước cửa Nhiếp gia chúng ta, bạo lực đả thương tôi, trói tiểu thiếu gia mang đi!"
"Bạch Phong! Tâm tư ngươi thật độc ác! Ta biết ngay mà, ngươi tiếp cận anh ta, tiếp cận Đường Đường không có ý tốt! Đáng thương cho anh ta tín nhiệm ngươi như thế, ngươi lại làm ra loại chuyện mất lý tính này! Ngay cả một đứa bé mà cũng không buông tha!" Nhiếp Vô Ưu vừa ôm lấy Đường Đường lúc này đã bị siết đến rơm rớm nước mắt, vừa tức giận mở miệng, hoàn toàn tỏ vẻ ra một người “mẹ hiền” đầy bi phẫn.
Về phần Nhiếp Linh Lung, chẳng qua chỉ bày ra vẻ mặt thản nhiên mà đứng ở bên cạnh Nhiếp phu nhân, lạnh lùng nhìn Diệp Oản Oản bị vây lại bằng nửa con mắt.