Biên soạn: Đức Uy -
---
Làm cho nam nhân lộ vẻ xúc động, không chỉ là bài hát này, không chỉ là âm thanh của cô gái, mà còn là vì sau khi hát xong câu "Dựa vào vai của em, anh sẽ không mất ngủ", nàng khẽ mỉm cười, đáy mắt chợt lóe lên nỗi cô đơn...
Dưới đài, Thất Tinh nhìn thấy tình hình càng ngày càng mất khống chế, thần sắc lãnh túc hướng về phía Bắc Đẩu đang hú hét ầm ĩ, lườm cho một cái: "Náo đủ rồi?"
Bắc Đẩu lúc này mới phản ứng được mình là tới canh chừng Phong tỷ, để tránh nàng gây chuyện, ngượng ngùng nói, "Tôi chỉ xem một chút thôi!"
Dù sao cảnh tượng như vậy, chính là trăm năm khó gặp đó nha!
Thất Tinh nghe vậy, không nói hai lời, trực tiếp xách cổ áo Bắc Đẩu, đuổi theo hướng của Diệp Oản Oản.
Ngoài cửa quầy rượu.
Ngăn cách với ánh đèn lóa mắt và thanh âm huyên náo, thế giới khôi phục lại sự yên bình.
Giờ phút này, đầu óc của Diệp Oản Oản có chút choáng váng.
"Không thể nào! Mình chẳng qua chỉ uống vài ngụm mà thôi, làm sao lại say rồi? Chẳng lẽ là rượu không say, người tự say, bị mỹ sắc làm cho say rồi...??" Diệp Oản Oản mơ mơ màng màng lẩm bẩm.
Khương Viêm: "..." Nữ nhân này, có thể có một câu nói không chiếm tiện nghi của ông chủ sao?
Vì hắn, ông chủ quả thật là đã hy sinh quá lớn!
Dưới ánh trăng, Diệp Oản Oản đứng ở dưới mái hiên, nhìn nam nhân trước mắt, cánh tay khoác lên bả vai của nam nhân, "Tu La Chủ đại nhân, còn cần tôi thổ lộ rõ ràng hơn một chút sao?"
"Không hiểu ý tứ của Bạch Minh chủ…" Nam nhân mặt không đổi sắc mở miệng.
Diệp Oản Oản cười một tiếng, "Vòng vo lâu như vậy rồi, anh và tôi trong lòng đều biết rõ, không cần phải lại tiếp tục diễn như vậy chứ?"
Nam nhân nhìn chằm chằm nụ cười của cô gái, trong đầu vẫn là tiếng hát mới vừa rồi của cô, thần sắc khẽ run lên, tựa hồ có chút thất thần.
Diệp Oản Oản thấy vậy, vừa nói, cánh tay đang khoác bả vai chàng trai bỗng ung dung thản nhiên, lặng lẽ vuốt mái tóc của anh…
Không sai! Đây mới là một trong những mục đích lớn nhất lần này của nàng...
Thời điểm mới vừa biết thân phận thật của mình, thứ nàng muốn biết đến nhất, chính là cha đẻ của Đường Đường là ai...
Một chút! Chỉ thiếu chút xíu nữa thôi…
Đệt! Mái tóc của người này làm sao lại tốt như vậy, một cọng tóc rối cũng không có?
Mới vừa rồi nàng vẫn luôn không tìm được cơ hội, chỉ có thể nhân dịp lúc này anh ta đang thất thần thử vận khí một chút.
Diệp Oản Oản không dám cứng rắn bứt ra, nhất định sẽ bị phát hiện, vì vậy lặng lẽ sờ sờ soạng soạng một hồi. Kết quả, một cọng tóc cũng không lấy được.
Không chỉ như thế, chàng trai tựa hồ đã phát giác ra động tác nhỏ của nàng. Thời điểm nàng lần thứ hai chuẩn bị động thủ, “kịch” một cái giữ lại cổ tay của nàng, nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ là đang phán đoán thử ý đồ của nàng là gì?
"Khục khục... Ha ha! Tóc của Tu La Chủ ngài thật tốt! Tôi chỉ là muốn vuốt một chút mà thôi! Quả nhiên rất mềm mại nhaaa...!" Diệp Oản Oản mặt không đỏ, tim không đập nói bừa.
Khương Viêm rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Yêu nữ! Ngươi đã đủ chưa! Ngươi muốn hẹn với chủ thượng, chủ thượng đã làm được rồi! Nếu ngươi lại càn rỡ đối với chủ thượng, đừng trách ta không khách khí!"
Diệp Oản Oản nghe vậy, đáy mắt xẹt qua một vệt ánh sáng lạnh lẽo khác hẳn với bình thường, "A, không khách khí? Được nha, ngươi có thể thử xem!"
Vừa dứt lời, sau lưng truyền tới một tiếng cười hô hô: "Hô hô hô, không khách khí đối với ai vậy? Dám đụng đến một cọng tóc gáy của Phong tỷ, Không Sợ Minh chúng ta liền bẻ gãy xương cốt của ngươi!"
Bắc Đẩu mới vừa nói xong, liền bị Thất Tinh trừng mắt một cái.
Bắc Đẩu lúc này mới phát hiện có gì đó không đúng! Đúng vậy, hắn rõ ràng là tới khuyên Phong tỷ, làm sao lại biến thành cảnh “tiếp tay cho kẻ ác, cưỡng đoạt nam nhân lương thiện trói về” rồi vậy hả?
Ặc! Không đúng... Đối phương nào phải là nam nhân lương thiện... Đây chính là đại ma đầu đấy!
Làm bậy rồi, Phong tỷ à, chuyện này càng ngày càng lố rồi! Nếu không phải là Tu La Chủ trúng Tình Cổ, không thể giết Phong tỷ, nói không chừng hiện tại Không Sợ Minh đã sớm gặp nạn rồi.