Biên soạn: Đức Uy -
---
Chuyện này tới đâu còn chưa biết được! Nếu như Tu La Chủ có thể nể mặt ông ta, vậy thì không sao…
Cung trưởng lão đang đầy bao che mà giúp tiểu đồ đệ của mình cầu xin, một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản vội mở miệng nói, "Ông không tin sao? Tôi nói thật đó nha! Vị mỹ nhân này quả thật là nhìn rất quen mắt! Hơn nữa trong số mệnh của anh ta đúng là thiếu..."
"Nghịch đồ, còn không câm miệng lại cho ta!" Cung trưởng lão giận đến mặt mũi đen sạm lại rồi. Cái con khỉ con này, không muốn sống nữa sao?
Trưởng lão Lôi Hạ không nghĩ tới, con nha đầu Diệp Oản Oản chết tiệt này lại có thể tự đi tìm chết, nhất thời nhìn có chút hả hê, lên tiếng, "Cung trưởng lão, ngươi dạy dỗ đệ tử như vậy sao? Lôi mỗ hôm nay thật đúng là mở rộng tầm mắt!"
Hôm nay nha đầu này lại dám ở ngay trước mặt mọi người bất kính đối với Tu La Chủ. Coi như là toàn bộ học viện lính đánh thuê cũng không giữ được mạng cho cô ta. Đừng nói chi chỉ là một Cung trưởng lão!
Nghĩ tới đây, tâm tình Lôi Hạ trở nên khoan khoái, nhất thời thừa cơ châm thêm dầu vào lửa, "Tu La Chủ, giáo có giáo quy, nha đầu này cả gan làm loạn, hôm nay gây họa, tất cả lỗi lầm đều do cô ta tự mình gánh chịu, mặc cho ngài xử trí. Học viện lính đánh thuê Xích Diễm chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao che!"
Cung trưởng lão nghe vậy nhất thời biến sắc, muốn mở miệng, lại không tìm được cách nào phản bác.
Tai họa lớn như vậy, coi như là học viện cũng không đỡ giúp được…
"Tu La Chủ đại nhân... Tiểu đồ nhi không hiểu chuyện, cũng không phải là có ý định mạo phạm... Xin ngài chớ so đo..."
Cung trưởng lão cũng không biết tại sao, lần đầu nhìn thấy tiểu nha đầu này, liền cảm thấy rất thân thiết. Mắt thấy cô bé gây ra đại họa khó giữ được tánh mạng, đột nhiên lại càng lo lắng nhiều hơn. Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, vội vàng giúp nàng cầu tình.
Nhưng mà, còn chưa kịp nói xong, bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng cười khẽ của người đàn ông nào đó, nghe ấm áp như gió xuân.
"A..." Chỉ thấy, Kỷ Tu Nhiễm thả nắp chén trà trong tay xuống, khẽ cười một tiếng, nhìn về phía cô gái.
Lỗ tai Diệp Oản Oản khẽ nhúc nhích, bị tiếng cười đầy ôn nhu này hấp dẫn.
Sau khi nhìn thấy rõ người đàn ông vừa mới nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Oản Oản rõ ràng trở nên ngẩn ngơ.
Nhìn thấy tiểu nha đầu ngơ ngơ ngác ngác nhìn ngắm khuôn mặt của mình, thần sắc Kỷ Tu Nhiễm không thay đổi, nhẹ nhàng cười nói, "Cô chỉ cảm thấy Tu La Chủ nhìn quen mắt?"
Diệp Oản Oản còn đang ngẩn người.
Kỷ Tu Nhiễm tiếp tục mở miệng, "Còn tôi thì sao?"
Con ngươi của Diệp Oản Oản nhất thời sáng lên một cái, nhìn chằm chằm gương mặt ấm áp như thảo nguyên giữa trưa hè của chàng trai, theo bản năng gật đầu một cái, "Đúng... Đúng vậy! Cũng nhìn quen mắt..."
Tu La Chủ: "..."
Trưởng lão Lôi Hạ: "..."
Cung trưởng lão: "..."
Biểu cảm của tất cả mọi người: "..."
Không một ai chú ý tới, sắc mặt Tu La Chủ ở bên cạnh, cơ hồ là trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo âm trầm xuống.
Kỷ Tu Nhiễm chớp con ngươi, lần nữa cười tươi, trên mặt không có chút vẻ bị mạo phạm không vui nào, nhìn về phía Lôi Hạ mở miệng nói, "Chẳng qua chỉ là học viên uống nhiều rồi thuận miệng đùa giỡn mấy câu, không cần coi là thật!"
Giọng nói của Kỷ Tu Nhiễm ung dung, nhưng trong ánh mắt lại là khí thế áp bách ra lệnh không chút nghi ngờ gì.
Một bên, Cung trưởng lão thấy Kỷ Hoàng tới giải vây, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Ông suýt chút nữa đã quên bẵng đi, đứa nhỏ này là do Kỷ Hoàng đề cử gia nhập, tự nhiên có chút giao tình cùng với Kỷ Hoàng. Thật may!
Nhiếp Linh Lung mới vừa thơ ơ lạnh nhạt, thời điểm nhìn thấy Kỷ Tu Nhiễm tới giúp Diệp Oản Oản giải vây, ánh mắt khẽ biến.
Kỷ Tu Nhiễm và nữ nhân này thân cận như thế, lại còn nhiều lần giúp cô ta giải vây, chẳng lẽ là đã biết thân phận của cô ta?
Nhưng mà, không phải là Kỷ Tu Nhiễm chán ghét Nhiếp Vô Ưu, thậm chí không tiếc thoái hôn hay sao?
Trưởng lão Lôi Hạ làm sao có thể bỏ qua, nhất thời nhìn về phía Tu La Chủ, hy vọng Tu La Chủ có thể ra mặt.