Biên soạn: Đức Uy -
---
"Viện trưởng!"
Bỗng nhiên, trưởng lão Lôi Hạ đi tới bên cạnh viện trưởng Xích Diễm, đem ngọn nguồn báo cáo lại.
Sau khi nghe trưởng lão Lôi Hạ nói như vậy, sắc mặt viện trưởng Xích Diễm khẽ đổi.
Một học viên lính đánh thuê, cố ý giết chết một học viên cấp S...
Tuy nói, ở trong tỷ thí luận bàn võ đạo của học viện Xích Diễm, quy tắc là đến điểm thì ngừng. Nhưng những trường hợp ngoài ý muốn cũng thường xuyên phát sinh. Nhưng cố ý giết người và lỡ tay giết người, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
"Đệ tử của Cung lão, cố ý giết chết Mạnh Thiên, hơn ngàn con mắt nhìn thấy. Viện trưởng, tôi chỉ sợ là Cung lão dùng việc công để báo thù riêng, cố ý để cho đệ tử hạ sát thủ!" Trưởng lão Lôi Hạ nhìn về phía Cung lão.
Nghe tiếng, Cung lão trợn mắt lên, nhìn ngược về phía trưởng lão Lôi Hạ, lạnh lùng nói: "Lôi Hạ, ta cho rằng, có thể là ngươi cố ý để cho đệ tử chết ở trong tay đồ nhi của ta, từ đó vu oan giá họa cho ta và đồ nhi của ta!"
"Ngươi đang thả rắm à?" Hàn quang trong mắt trưởng lão Lôi Hạ lóe lên.
"Rắm không phải là ngươi thả trước à?" Cung lão lườm trưởng lão Lôi Hạ.
Còn không đợi trưởng lão Lôi Hạ tiếp tục mở miệng, viện trưởng Xích Diễm trừng cảnh cáo hai người một cái.
Thấy vậy, Lôi Hạ và Cung lão không nói thêm gì nữa.
"Người trên lôi đài kia là hung thủ hả?" Lúc này, viện trưởng Xích Diễm nhìn về phía trên lôi đài.
"Chính là Diệp Oản Oản!"
Một vị cao tầng trong đám gật đầu: "Trong khi Diệp Oản Oản đang so đấu đã uống rượu, hiện tại ngủ thiếp đi, xin viện trưởng hạ lệnh, trước tiên bắt cô ta lại."
"Quả là thú vị!" Viện trưởng Xích Diễm xua xua tay: "Không cần, chờ Diệp Oản Oản tỉnh rượu lại rồi hẵng nói, trước tiên cứ để cho cô ta ngủ đi."
Nghe học viện Xích Diễm nói vậy, đám người trưởng lão Lôi Hạ xoắn hết cả đầu lông mày lại. Để cho Diệp Oản Oản tỉnh ngủ rồi hẵng nói?
Từ sau khi viện trưởng Xích Diễm ra lệnh, quả nhiên không một ai tiếp tục quấy rầy Diệp Oản Oản đang ngủ say ở trên lôi đài.
Mà theo thời gian trôi qua, từ lúc xế chiều, mọi người đã chờ tới chạng vạng tối.
Phía trên võ đài, Diệp Oản Oản chậm rãi mở hai mắt ra, đầu đau như búa bổ.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản mơ mơ màng màng, nhìn về bốn phương tám hướng chung quanh.
Đông đảo học viên lính đánh thuê Xích Diễm vẫn chưa rời đi, bao gồm cả đám người Tu La Chủ và Kỷ Tu Nhiễm ở khu khách quý cũng vậy.
Diệp Oản Oản nhíu mày, dùng sức day day huyệt thái dương, đầu óc cực kỳ hỗn loạn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản ngồi dậy, nghiêng đầu dựa vào một góc đài. Đón lấy ánh mắt quỷ dị của mọi người ở bên dưới, Diệp Oản Oản không khỏi có chút chột dạ, bắt đầu cố hết sức hồi tưởng lại trong khoảng thời gian này, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ nhớ rõ, chính mình tham gia Đại hội tỷ thí luận bàn võ đạo, sau đó... mình gặp trúng đệ tử Mạnh Khả của trưởng lão Lôi Hạ, hơn nữa còn đồng thời khiêu chiến Nhị đệ tử của trưởng lão Lôi Hạ, Mạnh Thiên...
Sau đó, chính mình đã uống rượu Cocktail nồng độ cao đã chuẩn bị sẵn. Mà rốt cục phía sau đó đã xảy ra chuyện gì, Diệp Oản Oản lại hoàn toàn mất đi ký ức...
"Lại say bét nhè rồi! Tửu lượng của mình kém cỏi như vậy sao...?" Diệp Oản Oản lẩm bẩm trong miệng.
"Trận đấu kết thúc rồi sao?"
Đột nhiên, Diệp Oản Oản đứng dậy, đảo qua toàn trường một vòng, mở miệng hỏi.
Nhưng mà, toàn trường yên lặng như tờ, hơn ngàn đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, nhưng lại không có một ai mở miệng nói chuyện.
Thấy vậy, chân mày Diệp Oản Oản nhíu chặt lại, đây là có ý gì? Tại sao ai cũng nhìn mình như vậy? Chẳng lẽ nói, sau khi mình uống say xong, đã làm cái gì…
"Trọng tài... Trọng tài đâu?"
Diệp Oản Oản đứng ở trên sàn đấu, nhìn về phía bên dưới.
Thấy ánh mắt Diệp Oản Oản rơi vào trên người mình, trọng tài theo bản năng che lấy “chỗ đó”.
"Trọng tài, ngại quá, trước đó tôi uống say, kết quả tỷ thí thế nào, tôi thắng hay là thua vậy hả?" Diệp Oản Oản hướng về trọng tài hỏi.