Biên soạn: Đức Uy -
---
Phim trường quay bộ phim 《 Xuân Phong Nhất Độ 》, giờ phút này, không khí nơi đây đầy khẩn trương, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Trong tay Cung Húc là chiếc ghế bị hắn lật ngã, miểng ly bể rơi đầy đất: "Diêu Giai Văn! Khi đó cô dụ tôi ký bộ phim này cũng không phải là nói như vậy! Cô dùng loại chiêu trò rẻ tiền này để tuyên truyền, tôi đã nhịn cô rồi! Bây giờ cô lại thật đúng là bắt tôi cởi sạch để đóng loại phim nay, để đi tranh một giải phim 18+ vớ va vớ vẩn ở ngoài nước! Cô nghĩ cô là ai?"
Nhân vật nữ chính bộ phim này là tình nhân một gã đại lão nào đó của Hồng Hưng Hội, vốn là một tiểu nghệ sĩ bất nhập lưu. Bây giờ được ký hợp đồng gia nhập Chư Thần Thời Đại, do Diêu Giai Văn tự mình dẫn dắt.
Nếu như là đặt vào lúc trước, Cung Húc căn bản cũng không quan tâm diễn loại phim này.
Nhưng còn bây giờ, Diệp ca hao tốn tinh lực lớn như vậy, đem hắn đẩy lên được vị trí vinh quang kia, giúp hắn chuyển đổi hình tượng. Hắn làm sao có thể dễ dàng buông xuôi như vậy, vì một bộ phim chất lượng thấp kém mà phá hủy hết thảy mọi cố gắng của bọn họ bấy lâu nay?
Trên chiếc ghế salon thuộc da, trong tay Diêu Giai Văn bưng một ly cà phê ngồi ở chỗ đó, đối mặt với sự giận dữ của Cung Húc, lộ ra vẻ cực kỳ xem thường, "Cung Húc, cậu quá ngây thơ rồi! Những người kiếm nhiều tiền trong giới này, ai mà không làm như vậy?
Tiêu tốn thời gian và tinh lực lớn như vậy, đi quay một bộ phim không có người xem, coi như là lấy được một giải Ảnh Đế thì đã thế nào? Lợi nhuận mà nó đem lại, còn kém xa việc cậu cởi một bộ quần áo, lộ ra nhiều da thịt một chút!
Cái loại phương thức tự cho mình là thanh cao này của Diệp Bạch, mù quáng theo đuổi sự chuyên nghiệp và kỹ thuật diễn xuất, căn bản cũng không thích hợp với cái nghề này, đã sớm nên bị loại bỏ rồi!"
Bất quá chỉ thời gian mấy tháng trôi qua mà thôi, trên người của Diêu Giai Văn đã hoàn toàn không nhìn ra cái bóng của sự giản dị túng quẫn ban đầu.
Một thân trang phục và đạo cụ đắt tiền không thua gì minh tinh nghệ sĩ, trên cổ tay mang châu báu xa xỉ, mặc một bộ trang phục Chanel thiết kế riêng, bên cạnh là một tiểu trợ lý đi theo, hoàn toàn là bộ dáng người đại diện kim bài, tràn đầy tự tin.
Bên cạnh, đạo diễn và nhà sản xuất phim nghe vậy, tất cả đều liên tục phụ họa, vuốt mông ngựa: "Diêu tổng thật là cao kiến!"
"Lời này của Diêu tổng thật là thấu tình đạt lý! Cung Húc à, chúng ta vào nghề này không phải là vì kiếm tiền hay sao? Cần gì phải gây khó dễ? Diêu tổng hoàn toàn là vì tốt cho cậu!"
Diêu Giai Văn nghe mấy vị đạo diễn và nhà sản xuất phim cũng đua nhau lấy lòng mình, trong lòng cảm thấy thỏa mãn cực kỳ. Trước đây cô nào có tư cách mà đứng gần mấy người này chứ!
Nếu như nói, nguyên bản đầu nhập vào Diệp Y Y, cô còn có chút chột dạ, nhưng hiện tại, sau mấy tháng lấy được thân phận người đại diện kim bài và Tổng giám đốc công ty, một chút áy náy và chột dạ kia đã hoàn toàn bị dẫm ở dưới chân.
Cô giống như Diệp Oản Oản, cũng là người đại diện, dựa vào cái gì Diệp Oản Oản có thể lăn lộn trong giới đến mức trở tay tạo mây, phất tay làm mưa, mà cô lại chỉ có thể làm một ả người hầu?
Ở trong giới này, muốn trở thành người trên người, vốn là phải không chừa thủ đoạn nào, không thể trách cô được!
Cô tuyệt đối không muốn trở lại kiếp sống khom lưng khuỵu gối trước đây nữa…
Coi như là loại ngang ngược càn rỡ như Cung Húc, bây giờ còn không phải là để mặc cho cô định đoạt sao!
Cung Húc nhìn chăm chú ả đàn bà trước mặt mình, liên tục cười lạnh, "Diêu Giai Văn! Cô bớt ở chỗ này làm ô nhiễm lỗ tai bổn thiếu gia! Cô con mịa nó cho rằng mình là ai vậy, thật coi mình là người đại diện của tiểu gia đây rồi hả? Chỉ bằng cô, xứng để so sánh được với Diệp ca của tôi sao?"
Nghe được câu này, chiếc mặt nạ lãnh đạm - bình tĩnh - ưu nhã của Diêu Giai Văn nhất thời bể tan tành, đáy mắt tràn đầy âm vụ.
Sau khi tiếp quản công ty, điều cô kiêng kỵ nhất, chính là bị người khác đem ra so sánh cùng với Diệp Oản Oản!
Ghét nhất, chính là những người luôn mồm luôn miệng đều nhớ kỹ Diệp Bạch này!
Rõ ràng hiện tại Chư Thần Thời Đại đã là của cô rồi! Rõ ràng hiện tại cô mới là người đại diện của bọn họ!