Biên soạn: Đức Uy -
---
Cung Húc nhìn chằm chằm chiếc áo khoác dạ quang lòe loẹt trên người Bắc Đẩu.
Diệp Oản Oản: "..."
"A ha ha ha, huynh đệ thật là tinh mắt! Tôi cũng cảm thấy tôi đẹp mắt nữa là! Đến đây! Tôi mặc cho anh!" Bắc Đẩu nhất thời tỏ vẻ như tìm được tri kỷ vậy, đầy hào phóng cởi áo khoác của mình ra đưa cho Cung Húc.
Diệp Oản Oản: "..."
"Diệp ca, cô... cô làm sao lại tới đây?" Cung Húc đầy hài lòng mặc áo khoác vào, sau đó hơi nhíu mày, mở miệng hỏi.
Diệp Oản Oản lườm hắn, "Nếu như tôi không đến, các người còn định lừa gạt tôi tới khi nào?"
Cung Húc hướng về Diêu Giai Văn và đám côn đồ bên cạnh ả ta nhìn lướt qua, "Diệp ca, không phải là chúng tôi muốn gạt cô, mà là... Tóm lại, thật ra thì cũng không có chuyện gì, cô không cần phải để ý đến, thật mà!"
Cung Húc nhìn Diệp Oản Oản chỉ mang theo hai người tới, nhất thời con tim đã nhảy lên tới cổ rồi.
Lúc này, Diêu Giai Văn đã thoáng bình tĩnh lại, không nhanh không chậm đi tới chỗ Diệp Oản Oản, ánh mắt đầy khinh thường, mở miệng nói: "A, Tổng thanh tra Diệp, đã lâu không gặp!"
Coi như là Diệp Oản Oản trở lại thì đã thế nào?
Cô ta cho rằng mình còn là người đại diện kim bài quyền cao chức trọng năm đó sao?
Loại địa phương như giới giải trí này thay đổi trong nháy mắt, thời gian 3 tháng ngắn ngủi là quá đủ để cải hoán triều đại rồi!
Bây giờ, đã sớm không còn là thời đại của Diệp Bạch, của cô ta nữa!
Diệp Oản Oản nhìn nữ nhân trước mặt cứ như đang nhìn một người xa lạ, mặt không đổi sắc, "Quả thật là đã lâu không gặp, sĩ biệt tam nhật (chia tay ba ngày), Diêu Tổng cơ hồ đã khiến tôi không còn nhận ra được."
"Tổng thanh tra Diệp, ai cũng phải trưởng thành." Diêu Giai Văn thấy nữ nhân trước mặt vẫn là bộ dáng bình tĩnh lãnh đạm, khí tràng cường đại như thường, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác u buồn.
Tại sao, nữ nhân này rơi vào loại kết cục này, nhưng vẫn là bộ dáng đầy phách lối đó?
Không phải là cố gắng tỏ vẻ sao?
"Không biết Diệp Tổng đột nhiên viếng thăm là có chuyện gì?" Diêu Giai Văn ngồi về lại chiếc ghế thuộc da của chính mình, bưng ly cà phê lên nhấp một miếng, nói với một vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Ngay trong nháy mắt khi Diêu Giai Văn ngồi xuống, "oạch" một tiếng, đột nhiên cả người bị Bắc Đẩu xách lên, ném thẳng xuống đất.
Bắc Đẩu trợn mắt nhìn Diêu Giai Văn, một bộ dáng y như thổ phỉ, đầy lớn lối chửi, "Đệt mịa ngươi! Diệp ca của ta đang nói chuyện với ngươi, mà ngươi lại còn dám ngồi! Tìm chết đúng hay không?"
Bắc Đẩu đã biết lắng nghe, học theo bọn Cung Húc mà cùng gọi Diệp Oản Oản là "Diệp ca".
Bất quá, hai chữ “Diệp ca” trong miệng Bắc Đẩu kêu lên, không hiểu sao lại mang theo một ý tứ như đang gọi một vị bề trên đầy đáng kính trong giới giang hồ vậy.
Diêu Giai Văn bị ném trên mặt đất lăn tròn một vòng, trang phục đắt tiền dính đầy bụi bẩn, quả thật là không cách nào tin tưởng nổi, "Ngươi... Ngươi làm gì thế! Ngươi điên rồi!!!"
Nhân viên đoàn làm phim sửng sốt mất mấy giây, sau đó mới phản ứng lại được, vội vàng ba chân bốn cẳng ùa đến đỡ Diêu Giai Văn dậy.
Ngay cả Cung Húc cũng nhìn đến ngu người luôn rồi! Không thể nghĩ tới một gã Bắc Đẩu nhìn dáng dấp cứ như tiểu thịt tươi dựa vào khuôn mặt kiếm cơm của giới giải trí, nhưng lại làm nên một chuyện không hề phù hợp với hình tượng của cậu ta. Nếu như nói nhìn giống như là thổ phỉ cường đạo, cũng không hề sai.
Bắc Đẩu cũng không hề quan tâm đến những người đó, lon ta lon ton chạy đến phủi sạch chiếc ghế, "Diệp ca, xin mời ngồi!"
Thất Tinh không thèm để đám người kia vào mắt, đi rót cho Diệp Oản Oản một ly cà phê.
Sau đó, Diệp Oản Oản cứ như vậy dưới ánh mắt trợn tròn của mọi người, lại “đại ca” như vậy, đỉnh đạc ngồi xuống.
Quả thật là... Không cách nào tin nổi!!
"Ta phi! Cô nàng Diệp Bạch này! Có phải là do trong nhà xảy ra chuyện mà gặp đả kích quá lớn, não bị hỏng rồi hay không?"
"Đúng vậy! Thế này cũng có phần quá kiêu ngạo chứ? Quả thật là không khác gì bị điên rồi!"
"Tìm chết sao!? Sau lưng Diêu Giai Văn chính là Hoàng Thiên Giải Trí! Người nào lại không biết sau lưng Hoàng Thiên Giải Trí là..."