Biên soạn: Đức Uy -
---
Trương Hạ nhìn về phía Diệp Thiệu Đình, tiếp tục mở miệng nói: "Theo tôi được biết, tất cả camera theo dõi của Diệp gia, toàn bộ đều là do Diệp Thiệu Đình phụ trách lắp đặt. Mỗi một vị trí có lắp theo dõi, Diệp Thiệu Đình đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Nếu như Diệp Thiệu Đình muốn giết người, hơn nữa còn có mưu đồ cùng con trai của mình Diệp Mộ Phàm hành hung từ rất lâu, làm sao có thể sẽ ngu đến mức để mình bại lộ mấy lần trước camera theo dõi? Đây là một chuyện không hề hợp lý hay có chút logic nào!"
Giờ phút này, vị trí nguyên cáo, Diệp Mộ Phàm kinh ngạc nhìn Trương Hạ. Con mịa nó...! Vị này không hổ là luật sư nổi danh nhất Hoa quốc mà Oản Oản dùng số tiền lớn mời tới! Quả thật là tuyệt vời!
"Cho nên, kết hợp với việc dấu vân tay hoàn chỉnh... Rất hiển nhiên, chuyện này là một âm mưu lên kế hoạch giết người rồi giá họa. Lời của tôi nói xong rồi." Trương Hạ cười nói.
Chân mày Hoàng Minh Khôn nhăn lại, nhìn luật sư bên phía bọn hắn há hốc mồm, nghẹn họng, gấp đến dậm chân. Này, nói cái gì đi chứ!!
Luật sư bên nguyên cáo mặt đầy vẻ bất đắc dĩ. Hắn còn có thể nói gì nữa chứ?
Loại vật như vân tay này, ngâm dưới nước 10 giờ, không thể nào còn hoàn chỉnh. Nhưng... vân tay trên thanh hung khí kia lại vô cùng hoàn chỉnh, đã đủ để chứng minh là vừa được ngụy tạo sau này. Chỉ vẻn vẹn một điểm này là đã đủ rồi...
Hơn nữa, tất cả lập luận của Trương Hạ, căn bản là không có chút sơ hở nào để tấn công, căn bản không tìm được bất kỳ điểm phản bác nào. Huống chi bọn họ còn có video và ghi âm làm bằng chứng…
Ước chừng sau nửa giờ, thanh âm kết luận hai người Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình là vô tội vang lên. Trên sân khấu của Tinh Thần Khánh Điển, Diệp Oản Oản lúc này mới lộ ra một nụ cười đầy châm biếm.
Tuy nói, ghi âm không cách nào có thể coi như là chứng cứ trực tiếp, nhưng lại có thể coi là tài liệu tham khảo. Nếu Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình đã được kết luận là vô tội, như thế, vụ án này sẽ còn tiếp tục được điều tra. Hiển nhiên nghi phạm chính sẽ là Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên. Để xem bọn chúng rốt cục có thể chống đỡ được bao lâu!
Không lâu sau, Diệp Oản Oản để cho người đóng màn hình máy chiếu lại, kết thúc buổi phát sóng trực tiếp của vụ án.
"Cho nên... Còn cần nói gì nữa sao... Diệp lão gia tử, còn có Diệp Y Y, Diệp tổng?"
Diệp Oản Oản nhìn về phía mấy người, khóe miệng treo lên một nụ cười khó hiểu.
Giờ phút này, Diệp Hồng Duy mặt đầy vẻ kinh ngạc, khóe miệng hơi co giật, một câu cũng đều không nói được. Diệp Y Y vặn ngón tay, mặt đã hoàn toàn không còn chút máu.
Cố Việt Trạch thì lại nhăn mặt nhăn mày... Diệp Y Y lại là một đứa con hoang? Là con gái riêng của một gã quản gia?
Theo kết quả tòa án tuyên bố, hội trường của phòng yến hội Tinh Thần Chu Niên Khánh xôn xao hẳn lên.
Ai cũng không ngờ tới, thì ra chân tướng của câu chuyện lại là như vậy!
Thật đúng là một vở kịch nóng hổi mới ra lò nha!
Đại tiểu thư Diệp Y Y của Hoàng Thiên Giải Trí lại là một đứa con hoang, đương thời chủ mẫu của tập đoàn Diệp thị lại vụng trộm cùng với quản gia, cấu kết cùng nhau hãm hại gia chủ và thiếu gia. Thậm chí hai người rất có khả năng chính là hung thủ sát hại Diệp Thiệu An!
Chân tướng này, quả thật là làm cho người ta rợn cả tóc gáy!
Trong phút chốc, xung quanh Diệp Y Y tách rời ra một khoảng trống, tất cả mọi người đều theo bản năng mà cách xa cô ta ra một chút.
Nhìn biểu cảm của Diệp Y Y liền biết, cô ta nhất định là đã sớm biết được thân thế của mình. Nữ nhân này độc ác đến mức nào, mới có thể yên tâm thoải mái chiếm đoạt vị trí Diệp gia đại tiểu thư này lâu như vậy?
Hai mẹ con này, là lũ lòng dạ rắn rết sao?
Cùng lúc đó, mọi người tự nhiên lại nghĩ tới ban đầu Cố Việt Trạch giải trừ hôn ước với Diệp Oản Oản, quả thật là không khác nào ném đi trái dưa hấu Diệp Oản Oản này, lại nhặt lên một đống cứt chó!
Cố Việt Trạch đương nhiên cũng phát giác ra ánh mắt khác thường và lời xì xào bàn tán xung quanh, sắc mặt trong nháy mắt đen sạm lại.
Vị hôn thê của Cố Việt Trạch hắn, lại là một đứa con hoang của quản gia!
Đời này, hắn còn chưa từng phải chịu loại khuất nhục như vậy!