Biên soạn: Tiểu Gia Bối
Beta: Đức Uy -
---
Gần như trong tích tắc, trong đầu Diệp Oản Oản loé lên vô số ý tưởng, nhưng đều bị nàng bác bỏ.
Vốn Diệp Oản Oản muốn báo cho Tư Dạ Hàn biết. Nhưng nghĩ lại, nếu làm thế, không khác nào chính mình kéo A Tu La cùng xuống nước cả. Coi như Không Sợ Minh và A Tu La hợp lại, cũng không có khả năng là đối thủ của Võ Đạo Liên Minh Công Hội.
“Võ Đạo Liên Minh Công Hội tới rồi à?” Diệp Oản Oản cau mày nhìn về phía Thất Tinh và Bắc Đẩu hỏi
“ Không có.” Thất Tinh lắc đầu một cái.
Diệp Oản Oản bình tĩnh ngồi trên ghế salon. Không cần nghĩ nhiều, Võ Đạo Liên Minh Công Hội nhất định là quay về tập hợp nhân lực, để đến lúc đó dễ bề tiêu diệt Không Sợ Minh.
Cùng Võ Đạo Liên Minh Công Hội khai chiến, hiển nhiên là không thực tế! Trong giờ phút quan trọng này, chính mình phải suy nghĩ lý do hợp lý, khiến cho việc cướp tài nguyên, bắt cóc trưởng lão đều không có chút liên quan nào đến Không Sợ Minh bọn họ mới được!
“Kim trưởng lão được bọn họ cứu về rồi sao?” Diệp Oản Oản tiếp tục hỏi.
“Phong tỷ, không có! Kim trưởng lão chết rồi!” Bắc Đẩu nhanh chóng đáp.
“Chết?” Trong mắt Diệp Oản Oản tức thì hiện ra vẻ mừng như điên. Nếu chết thì quả thật là quá tốt rồi! Chết vào lúc này cũng có ý nghĩa không khác nào giúp người đang gặp nạn cả!
Chỉ cần Kim trưởng lão chết đi, không bằng không chứng, ai có thể nói chỗ kia là cứ điểm của Không Sợ Minh?
Không Sợ Minh biết Kim trưởng lão bị bắt cóc, vì lo lắng cho sự an toàn của ông ta, nên đã điều động phần lớn nhân lực đi tìm tung tích của Kim trưởng lão. Nhưng mới vừa tìm được Kim trưởng lão, lại vô tình gặp được người của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, chẳng lẽ không được sao?
Chỉ cần mình và Không Sợ Minh có chết cũng không thừa nhận có liên quan đến chuyện này, thân là thế lực cầm quyền tại Độc Lập Châu, Võ Đạo Liên Minh Công Hội dưới tình huống không có chứng cứ xác thật, dám khai chiến với Không Sợ Minh sao?
“Chết có chút thảm!” Bắc Đẩu thở dài.
“Là ai đánh chết Kim trưởng lão?” Diệp Oản Oản mặt đầy hiếu kỳ. Loại nhân tài này, nhất định phải bồi dưỡng thật tốt.
“Phong tỷ, đệ có nói tỷ cũng không tin, mà đệ cũng không biết diễn đạt thế nào. Hay là để đệ diễn lại cho tỷ xem nhé!”
Bắc Đẩu xoay người nói với Thất Tinh: “Bây giờ tôi là người của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, cậu là Kim trưởng lão, chúng ta tái dựng lại hiện trường”.
Thất Tinh: “...”
“Phong tỷ, sau khi Võ Đạo Liên Minh Công Hội tìm tới cứ điểm, liền hỏi tình hình Kim trưởng lão. Lão ta nói Phong tỷ hỏi hắn là ai muốn giết Nhiếp Vô Ưu. Sau đó, Kim trưởng lão còn cam đoan mình không hề tiết lộ chút nào, kết quả là bị người của Võ Đạo Liên Minh Công Hội tung một chưởng đánh chết.” Thất Tinh có sao nói vậy.
Thất Tinh vừa dứt lời, Diệp Oản Oản sững sờ tại chỗ, mặt đầy mộng bức.
Đây là tình tiết kiểu gì vậy?
Kim trưởng lão bị người của Võ Đạo Liên Minh Công Hội đánh chết?
“Người đánh chết Kim trưởng lão, là gián điệp của Không Sợ Minh chúng ta?” Diệp Oản Oản nghi ngờ hỏi.
Diệp Oản Oản hoài nghi, nếu không phải người của Không Sợ Minh, thì cũng là người của A Tu La!
“Phong tỷ, là Phó hội trưởng của Võ Đạo Liên Minh Công Hội.” Thất Tinh mở miệng nói.
Diệp Oản Oản: “...”
Quang minh chính đại mà đánh chết Kim trưởng lão, loại chuyện này tuyệt đối không thể là gián điệp làm. Hơn nữa người làm còn là Phó hội trưởng, lại càng không thể nào.
Nhưng... tại sao Võ Đạo Liên Minh Công Hội lại phải giết chết Kim trưởng lão?
Trong đầu Diệp Oản Oản hiện lên cả ngàn giả thiết. Chuyện này hoàn toàn vô lý!
“Người của chúng ta thế nào rồi?” Diệp Oản Oản tiếp tục hỏi.
“Mấy vị đường chủ bỏ chạy, cũng không có gì đáng ngại.” Thất Tinh trả lời.
Diệp Oản Oản suy tư một lát, sau đó hạ lệnh: “ Lập tức đi đến khu vực phụ cận Võ Đạo Liên Minh Công Hội, giám sát nhất cử nhất động của bọn họ! Chỉ cần có chút động tĩnh nào, lập tức báo cáo lại cho tôi!”
Nghe lệnh, Bắc Đẩu và Thất Tinh lập tức xoay người rời đi.