Biên soạn: Đức Uy -
- --
Vừa thấy được nàng, Khương Viêm liền tiến vào trạng thái chiến đấu bảo vệ trinh tiết của ông chủ, "Yêu nữ! Ngươi lại tới làm gì!"
Diệp Oản Oản: "..." Thật đúng là vạn năm không đổi lời thoại mà!
"Thông báo giúp ta một chút, ta có chuyện muốn bàn cùng với chủ thượng của các người!" Diệp Oản Oản vốn là muốn đợi đến tối len lén đột nhập vào, nhưng thật sự là nàng không đợi được.
Chuyện này nhất định phải ngay lập tức nói rõ ràng mới được.
"Chủ thượng chúng ta không có mặt! Ngươi đã sớm có hôn phu, thậm chí ngay cả con trai đều đã có, lại vẫn dây dưa không ngớt đối với chủ thượng! Quả thật là không biết xấu hổ! Ta khuyên ngươi vẫn là nên sớm bỏ ý nghĩ này đi!" Khương Viêm mặt đầy tức giận, cứ như thể người bị đội nón xanh là hắn vậy.
Sắc mặt Diệp Oản Oản tối sầm lại. Làm bậy rồi, quả nhiên đã truyền đi khắp nơi, mọi người đều biết cả rồi!
Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười, "Ngươi quản ta! Chủ thượng nhà ngươi chính là thích ta không biết xấu hổ như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"
Khương Viêm: "Yêu nữ! Ngươi... Ngươi... Ngươi..."
So sánh với Lưu Ảnh, vốn từ ngữ của Khương Viêm ít đến đáng thương, ngay cả mắng chửi người cũng không biết, cứ đứng đó “ngươi...ngươi...” cả nửa ngày cũng không nói tiếp được. Không thể nhịn được nữa, lúc này hắn mới trực tiếp lao thẳng tới Diệp Oản Oản, tấn công.
"Yêu nữ! Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!"
Diệp Oản Oản lắc mình tránh một cái, khẽ nhíu mày nói, "Ôi chao, tiểu tử ngươi rất có dũng khí à nha! Ngươi có biết bây giờ ngươi đang đánh ai chăng? Ngươi đang đánh phu nhân bảo bối của chủ thương nhà ngươi đấy!"
"Yêu nữ! Nhận lấy cái chết!" Khương Viêm bị tức đến nghẹn họng, ngay cả chiêu thức đều rối loạn.
Diệp Oản Oản đang quần thảo với Khương Viêm, lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Là Thất Tinh bên kia gọi tới.
Thất Tinh: "Phong tỷ, lão viện trưởng đã trở về rồi."
Nhất thời sắc mặt Diệp Oản Oản đầy vui mừng: "Cái gì? Quá tốt rồi! Cậu đem chiếc nhẫn và cả ‘cục cưng’ của tôi chuẩn bị cho cho tốt, tôi sẽ lập tức đi đến học viện Xích Diễm!"
Thất Tinh: "Cục cưng?"
Diệp Oản Oản: "Giáo bia, giáo bia đó!"
Thất Tinh: "Vâng..."
Nghe nói lão viện trưởng đã trở về rồi, Diệp Oản Oản nhất thời không thèm chơi đùa cùng với Khương Viêm nữa, "Tính toán một chút, nếu như chủ thượng nhà ngươi không có mặt, ta liền không chơi với ngươi nữa, bái bai! Đợi lần tới khi ta quay trở lại, ngươi tuyệt đối phải ngoan ngoãn kêu ta một tiếng Tu La phu nhân!"
Khương Viêm: "Ngươi!!!"
Diệp Oản Oản nói xong, liền chạy biến đi không còn thấy bóng.
Nàng vội vã chạy tới Không Sợ Minh, hóa trang một phen, sau đó mang theo nhẫn của Kỷ Hoàng và giáo bia Xích Diễm, lập tức hướng về học viện lính đánh thuê Xích Diễm mà chạy nhanh tới.
Nàng đã nghĩ kỹ rồi, hiện tại nàng có đi tìm Tư Dạ Hàn, sợ rằng vẫn sẽ rất khó nói rõ. Bây giờ tốt nhất chính là khôi phục lại ký ức, chứng minh ban đầu tình cảm của mình đối với anh là thật tâm, sau đó sẽ dẫn theo “kết tinh tình yêu” của bọn họ, Đường Đường, cùng đi tìm anh, nói cho rõ ràng.
Rất tốt, hoàn mỹ!
...
Diệp Oản Oản lấy thời gian nhanh nhất chạy tới học viện lính đánh thuê Xích Diễm, sau đó trả toàn bộ 2 nhiệm vụ đã làm.
Thời điểm Diệp Oản Oản giao chiếc nhẫn thiếp thân của Kỷ Hoàng, các học viên vây xem mặt đã đầy kinh ngạc. Đợi đến khi nàng vén tấm lụa đỏ lên, vậy mà lại có thể đoạt giáo bia của học viện lính đánh thuê Xích Diễm trở về rồi, tất cả mọi người đều đã trợn tròn mắt.
Lần này, không có một ai dám âm dương quái khí nói ra lời châm chọc.
Từ trong tay Giang Ly Hận đoạt lại giáo bia của học viện Xích Diễm, đây là khái niệm gì?
Đây chính là chuyện toàn bộ Độc Lập Châu đều không một ai có thể làm được!
Huống chi giáo bia đại biểu cho học viện lính đánh thuê Xích Diễm! Diệp Oản Oản thông qua nhiệm vụ này, lấy được không chỉ là điểm cống hiến vinh dự, mà còn là “vinh dự” hàng thật giá thật!
"Mịa nó, quả thật là quá đỉnh!"
"Giang Ly Hận vì muốn làm nhục viện trưởng, trông coi khối giáo bia này cực kỳ cẩn mật, rốt cuộc là làm sao cô ấy làm được?"
"Lần này coi như là tôi phục thật rồi!"
"Nữ nhân này, quả thực là ma quỷ!"