Biên soạn: Đức Uy -
- --
"Chê cười!" Diệp Oản Oản nhất thời tức giận: "Đường Đường chính là con trai anh, nó không phải là con của anh, chẳng lẽ là con trai em sao?"
Lời này của Diệp Oản Oản vừa nói ra, mọi người tại đây ngơ ngơ ngác ngác. Gì chứ, chẳng lẽ cái cậu nhóc Đường Đường này, cũng không phải là con trai của Nhiếp Vô Ưu?
"Mẹ..."
Đường Đường kinh ngạc nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản vỗ trán một cái, lập tức nói: "Nói sai rồi... Bị cha của con chọc cho líu lưỡi rồi!"
"Nhiếp Vô Ưu, anh nói một lần chót, nó không phải là con trai anh! Đừng có thách thức anh..."
Tư Dạ Hàn còn chưa kịp nói xong, Diệp Oản Oản lại nhanh chóng tiến lên, đem báo cáo giám định thân nhân từ trong túi xách lấy ra. Ở ngay dưới con mắt mọi người, quẳng thẳng một vào người Tư Dạ Hàn: "Tự nhìn!"
Báo cáo giám định thân nhân chậm rãi rơi trên mặt đất, mà Tư Dạ Hàn cũng không hề có ý tứ đi nhặt lên, ngược lại là để cho Khương Viêm ở bên cạnh cúi xuống nhặt.
"Đừng có hòng dùng bất kỳ biện pháp nào đầu độc Tu La Chủ!" Khương Viêm nhìn về phía Diệp Oản Oản, lạnh giọng quát lên.
"Xem ra, là em không muốn đi cùng anh rồi."
Tiếng nói của Tư Dạ Hàn như băng xuyên, tay phải khẽ quơ: "Động thủ!"
Nhưng mà, mệnh lệnh này mới vừa phát ra, một bên Khương Viêm, nhìn chăm chú tờ báo cáo giám định thân nhân trong tay, mặt đầy mộng bức.
Cơ hồ theo bản năng, Khương Viêm lập tức kéo Tư Dạ Hàn lại: "Chủ thượng... Đừng đừng đừng...!! Trước xin hãy khoan động thủ đã..."
Chuyện này...con mịa nó!! Trên trán Khương Viêm rỉ ra một giọt mồ hôi lạnh. Xong rồi... Lần này toàn bộ đều xong rồi, chủ thượng cũng xong rồi... Hiểu lầm to!
Khương Viêm tuyệt đối không thể ngờ rằng, chủ thượng của mình, lại có thể cùng cái cô nàng Nhiếp Vô Ưu này, có một đứa con. Chính là cái cậu nhóc Đường Đường thiếu gia của Nhiếp gia này!
Hơn nữa, tờ báo cáo kết quả giám định thân nhân này, không thể nào là giả... Là do cơ quan IMN uy tín chứng nhận đấy!
Một giây kế tiếp, ánh mắt lạnh lẽo của Tư Dạ Hàn, rơi vào trên người Khương Viêm.
Nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Tư Dạ Hàn, Khương Viêm rùng mình một cái, nhưng cũng không dám buông tay, vội vàng nói: "Chủ thượng, ngài trước tiên đừng có gấp. Tôi cảm thấy ngài... trước tiên hãy xem cái này đã vẫn là hơn."
Nhưng mà, Tư Dạ Hàn cũng không hề nhận lấy tờ báo cáo từ trong tay của Khương Viêm, từ trong miệng phun ra đúng một chữ: "Đọc!"
"Chuyện này... Thật giống như có chút không tiện, hay là..." Khương Viêm nhìn chung quanh.
"Đừng để cho ta nói lần thứ hai." Tư Dạ Hàn nói.
Bất đắc dĩ, Khương Viêm thở dài: "Qua quá trình giám định, ADN của Nhiếp Đường Tiêu và ngài, có độ tương đồng đạt đến 99,3%. Từ mặt sinh học mà nói... Nhiếp Đường Tiêu là... là con trai ruột của ngài."
Khương Viêm vừa dứt tiếng, mọi người tại đây nhất thời toàn bộ mắt hoa mày choáng.
Bốn vị Tứ Đại Tu La mặt đầy mộng bức. Bọn họ không ngốc, tự nhiên biết điều Khương Viêm nói là có ý gì.
Mà mọi người Nhiếp gia càng là vạn phần kinh ngạc. Đường Đường là con trai của Tu La Chủ?
Tu La Chủ... Chính là gã dã nam nhân đó?
Nhiếp chủ mẫu và Nhiếp gia chủ hai mắt nhìn nhau một cái, từ trong mắt của nhau nhìn thấy vẻ khó tin pha lẫn khiếp sợ.
Sắc mặt Tư Dạ Hàn nhất thời biến đổi, trong nháy mắt đoạt lấy tờ báo cáo giám định thân nhân.
Chỉ chốc lát sau, Tư Dạ Hàn đem tờ giám định thu vào trong ngực, cả người đứng đực ra tại chỗ. Đầu tiên là hướng về Nhiếp Vô Danh nhìn mấy lần, chợt hướng về Nhiếp gia chủ mẫu và gia chủ nhìn mấy lần. Cuối cùng, ánh mắt anh rơi vào trên người Diệp Oản Oản và Đường Đường.
Trên khuôn mặt của Tư Dạ Hàn không hề có chút biến hóa nào, thế nhưng trong đôi mắt, lại sớm đã tràn đầy chấn động.
"Em... Làm sao lại có tế bào của anh?"
Tư Dạ Hàn hướng về Diệp Oản Oản hỏi.
"Cho nên, anh cho rằng em cần tóc anh, còn đòi hai sợi, vậy một sợi khác để làm cái gì?" Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn chằm chằm, lạnh giọng mở miệng hỏi ngược lại.
Tư Dạ Hàn: "..."