Biên soạn: Đức Uy -
- --
Lúc đêm khuya, ngoại vi Độc Lập Châu, một nơi yên tĩnh nào đó.
Lão giả mặc một bộ đồ đen, như u linh trong đêm tối, tốc độ cực nhanh, phảng phất như đang lướt đi trên đất bằng.
Rất nhanh, thân hình của lão giả hơi ngừng lại, ánh mắt hướng về nữ nhân ở xa xa quan sát.
Tam trưởng lão nhìn Nhiếp Linh Lung chằm chằm, trên khắp khuôn mặt là thần sắc lạnh lẽo băng giá.
Quả thực ông cảm thấy rất kỳ quái, vì sao minh chủ lại để cho ông theo dõi một nữ nhân như vậy? Thậm chí... nữ nhân này sẽ uy hiếp được sự an toàn của mình? Căn bản chính là nằm mơ giữa ban ngày, không thực tế!
"Tập trung một chút, giữ khoảng cách, không nên để cho mục tiêu phát hiện."
Lúc này, Tam trưởng lão mở miệng nói, bên mép là bộ đàm.
"Tam trưởng lão, nữ nhân này đi ra khỏi phạm vi của Độc Lập Châu rồi, còn phải tiếp tục theo sao?"
Rất nhanh, trong bộ đàm truyền tới tiếng người.
Nghe câu hỏi này, Tam trưởng lão yên lặng một lát, sau đó chậm rãi nói: "Mục tiêu có phát hiện các ngươi không?"
"Tuyệt đối không có!"
"Được, vậy thì tiếp tục theo dõi." Tam trưởng lão lạnh lùng nói.
"Nhưng mà... Tam trưởng lão, phía trước là khu vực bên ngoài Độc Lập Châu. Nếu như phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, người của chúng ta căn bản đuổi không kịp! Có nên trước tiên báo lại cho minh chủ một tiếng, nghe xem ý tứ của minh chủ là gì!?"
"Chê cười." Tam trưởng lão lạnh lùng nói: "Chút chuyện nhỏ này, còn cần đi làm phiền minh chủ nghỉ ngơi sao?"
"Được rồi, nghe Tam trưởng lão."
Nói xong, thân hình của mấy người này, trong nháy mắt biến mất. Tam trưởng lão cũng tăng tốc độ đuổi theo.
Ước chừng nửa giờ sau.
...
"Tới rồi?"
Một người đàn ông mang khăn che mặt xuất hiện ở chỗ này.
"Đại nhân, Nhiếp gia có khả năng đã không cách nào khống chế được. Bất quá cũng còn đỡ, con hàng giả đó bị tên ngu xuẩn Nhiếp Vô Danh kia tung một chưởng vỗ chết. Nếu không, rất có thể tôi sẽ bại lộ. Nhưng mà... coi như là vậy, Nhiếp gia chủ và chủ mẫu, hiện tại hẳn là cũng đang hoài nghi tôi. Ngày sau, có thể sẽ cẩn trọng đề phòng." Nhiếp Linh Lung nhìn người đàn ông thần bí, lên tiếng nói.
"Ha..."
Người đàn ông quấn khăn che mặt cười khẽ một tiếng: "Nhiếp gia bên kia, thất bại thì thất bại, căn bản cũng không sao. Bây giờ, Nhiếp Vô Ưu ở tại Nhiếp gia, mà trên người của cô ta, có một cặp nhẫn. Nhiệm vụ của cô bây giờ, chính là phải đoạt cặp nhẫn đó mang về."
"Vâng, tôi hiểu rồi!" Nhiếp Linh Lung khẽ vuốt cằm.
"Đúng rồi... Nhiếp Vô Danh có chút vướng chân vướng tay. Đại nhân, hay là chúng ta đem Nhiếp Vô Danh trừ khử đi! Nhiếp gia không đủ nhân thủ, có thể tùy tiện chiếm cứ." Nhiếp Linh Lung lại nói.
Nghe Nhiếp Linh Lung đề xuất, người đàn ông thần bí nọ lâm vào trong trầm mặc: "Được, nếu như có cơ hội, liền diệt trừ Nhiếp Vô Danh. Nhưng phải nhớ, không nên trực tiếp động thủ với hắn. Loại người như vậy, biện pháp giết chết hắn, có rất nhiều."
"Hiểu rồi!"
Nhiếp Linh Lung nói xong, xoay người liền định rời đi.
"Chậm đã!"
Bỗng nhiên, người đàn ông che mặt thần bí lên tiếng.
"Đại nhân?"
Nhiếp Linh Lung nhìn về phía hắn ta.
"Linh Lung, cô bị người khác theo dõi lâu như vậy, cũng không phát hiện sao?"
Người che mặt thần bí nói.
Khóe miệng Nhiếp Linh Lung khẽ nhếch lên: "Đã sớm phát hiện, chẳng qua chỉ là mấy con ruồi mà thôi. Vốn tôi dự định ra mắt đại nhân xong, sau đó mới xử lý."
"Ừm, cẩn thận một chút!"
Người đàn ông thần bí nói xong, xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm đen kịt.
Vào giờ phút này, chỉ còn lại một mình Nhiếp Linh Lung.
Nhiếp Linh Lung mặt không cảm xúc hướng về chung quanh quan sát: "Sao vậy, Nhiếp Vô Ưu phái các ngươi tới chịu chết sao?"
Nhiếp Linh Lung vừa dứt tiếng, hàn quang trong mắt Tam trưởng lão liền lóe lên.
Nữ nhân này, vậy mà có thể đã sớm phát hiện ra bọn họ! Thậm chí không chút tị hiềm nào, ngược lại thật đúng là tự tin!
"Tam trưởng lão, chúng ta bại lộ rồi, hiện tại như thế nào?"