Biên soạn: Đức Uy -
- ---
(vẫn đang trong hồi ức)
Đứa bé bên người Bắc Đẩu, vô cùng xấu hổ, hướng về Bắc Đẩu quan sát mấy lần, chợt gật đầu một cái: "Cảm ơn..."
"Phi, ngươi đây là đang làm nhục ta, có cái gì mà cần cảm ơn? Chúng ta là anh em, huynh đệ tốt, phải có nghĩa khí nha, ha ha ha!"
Bắc Đẩu cười to không dứt.
"Bắc Đẩu, cha ngươi đâu?"
Đứa bé rụt rè yên lặng rất lâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Vừa dứt tiếng, Bắc Đẩu một thân nhem nhuốc, lại rơi vào trong trầm mặc.
Hồi lâu sau, lúc này Bắc Đẩu mới lên tiếng nói: "Mẹ ta nói, cha ta đã đi đến một nơi rất xa, phải cực kỳ lâu mới có thể trở về."
"Vậy... Ước chừng tới lúc nào?" Bé trai rụt rè hỏi.
"Ước chừng vào mùa đông." Bắc Đẩu cười nói.
Bé trai rụt rè: "..."
"Ha ha, ngươi ngốc sao? Cũng chỉ là lời lừa bịp gạt người mà thôi, cha ta hoặc là bỏ mẹ chạy theo tiểu tam, hoặc là tèo rồi. Nhất định là mẹ ta không muốn khiến cho ta thương tâm mới nói như vậy." Âm thanh Bắc Đẩu, pha lẫn chút cô đơn.
"Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ngươi so với ta còn thảm hơn mà! Ta ít nhất còn có mẹ đấy, cha mẹ ngươi đều chết hết cả rồi, hic." Bắc Đẩu nhìn chằm chằm đứa bé rụt rè kia.
"Ừ..." Đứa bé rụt rè thấp giọng nói.
"Thôi đừng nói những chuyện nhàm chán kia nữa, chúng ta tới nhìn một chút, xem nữ nhân ngu ngốc kia có bao nhiêu tiền!"
Bắc Đẩu mặt đầy kích động, dùng bàn tay nhỏ nhem nhuốc lấy ra một cái ví tiền.
"Mẹ nó!"
Hai người nhìn chằm chằm những chồng tiền giấy căng phồng trong ví, cặp mắt sáng lên.
"Cho ngươi này!"
Bắc Đẩu lấy ra hơn phân nửa, đưa cho đứa bé còn lại.
"Không được... Cái này là của ngươi, ta không thể nhận!" Đứa bé rụt rè lắc đầu một cái.
"Làm sao lại chơi trò đẩy đẩy đưa đưa khách sáo với ta? Cho ngươi ngươi cứ cầm, còn lại những thứ này, ta phải mua chút thuốc cho mẹ ta. Mẹ ta gần đây luôn ho khan, ta mua rất nhiều thuốc cảm nhưng cũng thấy không đỡ hơn bao nhiêu." Bắc Đẩu nói.
"Hay là để dành cho dì chữa bệnh đi." Đứa bé rụt rè nói.
"Không có việc gì, ta lại đi trộm là được. Kỹ thuật này ta là trùm, ngươi còn non lắm, ngươi lấy thêm một chút đi." Bắc Đẩu cười nói.
Đứa bé rụt rè do dự rất lâu, cuối cùng hướng về Bắc Đẩu nói một tiếng cám ơn, nhưng cũng chỉ rút mấy tờ, còn lại, nói cái gì mà cũng không cần lấy thêm.
"Cảm ơn..." Đứa bé rụt rè nhìn chằm chằm Bắc Đẩu.
"Cám ơn cái rắm! Đợi sau này ngươi có tiền, nếu như ta không có tiền, cùng lắm ngươi cho ta mượn lại một chút. Mặc dù ta sẽ không bảo đảm có trả hay không..." Bắc Đẩu suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
"Bắc Đẩu, cha ngươi họ gì...?" Bỗng nhiên, đứa bé rụt rè mở miệng hỏi.
Nghe câu hỏi này, Bắc Đẩu sững sờ cả người: "Ta họ Bắc, cha ta chẳng lẽ họ ĐSo? Rõ ràng là cha ta cũng họ Bắc chứ còn gì nữa!"
"Ồ... Vậy thì ta nghĩ, có khả năng không phải cha ngươi bỏ đi theo tiểu tam rồi. Nếu không, hẳn là ngươi sẽ có cùng họ với mẹ ngươi." Đứa bé rụt rè phân tích.
"Ừm, ngươi nói có đạo lý!" Bắc Đẩu gật đầu liên tục: "Vậy cha ta ông ấy..."
"...đoán chừng là chết rồi!" Đứa bé rụt rè dùng một ngữ điệu gần như khẳng định nói.
Giờ phút này, Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức nhìn chằm chằm đứa bé trai rụt rè: "Ta cảm thấy, hay là ngươi đem tiền trả lại cho ta đi!"
"Đồ vật đã cho đi, làm sao lại còn đòi lại chứ!"
Còn không đợi đứa bé rụt rè mở miệng, một thanh âm dễ nghe từ phía sau lưng hai người vang lên.
Cơ hồ theo bản năng, Bắc Đẩu và đứa bé rụt rè đồng thời xoay người lại.
Một người thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, thần sắc lạnh lùng, không biết bắt đầu từ khi nào, đã đứng ở sau lưng hai người.
"Á, nữ nhân ngốc!"
Sau khi nhìn thấy thiếu nữ, Bắc Đẩu sợ hết hồn, lập tức thối lui về phía sau.