Biên soạn: Đức Uy -
- --
Nhiếp Vô Ưu chậm rãi đi về khu vực trống trải phía trước, nhìn chằm chằm Nhiếp Linh Lung. Sự phẫn hận vốn có cũng biến thành lạnh lùng đến lạ thường.
"Chỉ bằng ngươi sao?"
Nhiếp Linh Lung lau đi vết máu trên mặt bị Diệp Oản Oản dùng dao găm gây thương tích, nhìn Diệp Oản Oản trừng trừng, lạnh lùng nói.
"Vút"!!
Tiếng nói của Nhiếp Linh Lung mới vừa cất lên, chỉ thấy tay phải Diệp Oản Oản khẽ nhấc, hai ngón tay lắc một cái, nhẹ nhàng phóng nửa đoạn dao găm, trong nháy mắt bay ra ngoài, nhanh như cuồng phong điện chớp.
Một giây kế tiếp, má phải Nhiếp Linh Lung bị nửa đoạn dao găm rạch nát, máu tươi phun ra như suối.
"Nhiếp Linh Lung... Ngươi là đứa con nuôi ta đã từng nhận vào Nhiếp gia. Ta thấy ngươi đáng thương... nhưng ngươi lại không cảm tạ ân đức, lòng muông dạ thú, vọng tưởng ngự trị ở trên đầu của ta." Diệp Oản Oản nhìn Nhiếp Linh Lung, lạnh nhạt mở miệng nói.
"Con nuôi..."
Nghe lời nói này, Nhiếp Linh Lung lại bỗng nhiên cười lạnh: "Ngươi coi như là cái thá gì... Ngươi vì Nhiếp gia làm cái gì? Hai ông bà già đáng chết kia, nhiều năm như vậy, vẫn luôn bịn rịn nhớ nhung ngươi. Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi chẳng qua chỉ là đồ phế vật, mà ta... đã định trước sẽ đứng ở đỉnh cao! Các ngươi, đều phải bị ta giẫm ở dưới chân."
"Phải không?"
Hàn quang trong mắt Diệp Oản Oản lóe lên, trong lúc nói chuyện, cả thân người nàng thoắt ẩn thoắt hiện.
"Ta muốn ngươi chết!"
Nhiếp Linh Lung lạnh giọng quát lên, thân hình nhanh chóng nhào tới Diệp Oản Oản.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản đứng tại chỗ, lạnh nhạt liếc nhìn Nhiếp Linh Lung một cái: "Ta là Nhiếp Vô Ưu... Mà ngươi, vĩnh viễn chẳng qua là được ta bố thí cho một chút thương hại, đem ngươi về Nhiếp gia, cũng ban cho ngươi cái tên Nhiếp Linh Lung. Mà bắt đầu từ giờ phút này, ta thu hồi lại danh hiệu Nhiếp Linh Lung. Ngươi, không xứng gọi là Nhiếp Linh Lung."
Diệp Oản Oản dứt tiếng, cùi chỏ tung ra, hung hăng đập thẳng vào bụng Nhiếp Linh Lung vừa mới tiếp cận.
"Ầm"!
Một tiếng vang thật lớn, Nhiếp Linh Lung bị cùi chỏ Diệp Oản Oản đầy tàn bạo đánh ngã sóng xoài trên mặt đất.
"Chiêu thức của Nhiếp Vô Danh..."
Nhiếp Linh Lung lau vết máu trên mép, một lần nữa đứng dậy.
"Liền dùng chiêu thức mà đại ca đã từng dạy cho ta, kết thúc cuộc đời ngươi! Đây là vinh hạnh của ngươi!" Diệp Oản Oản mặt không chút thay đổi nói.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Oản Oản tung một cước đá thẳng vào bụng Nhiếp Linh Lung.
"Ngươi quá chậm!"
Nhiếp Linh Lung cười lạnh, thân hình hơi nghiêng.
Nhưng mà, một cước này của Diệp Oản Oản, lại đột nhiên biến đổi ở giữa đường, dùng một góc độ cực kỳ xảo quyệt, hung hăng lắc một cái đập vào cằm Nhiếp Linh Lung.
Lại là một tiếng vang thật lớn, Nhiếp Linh Lung lần nữa bị Diệp Oản Oản đánh ngã xuống đất.
"Còn chậm không?" Diệp Oản Oản nhìn Nhiếp Linh Lung, lạnh nhạt hỏi.
"Năm đó... hết thảy đều là ngươi dạy ta... Không có khả năng! Ta đã sớm trò giỏi hơn thầy, ngươi không có khả năng là đối thủ của ta!" Nhiếp Linh Lung nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, lạnh giọng quát lên.
Nghe câu này, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên: "Hổ dạy cho một con chó kỹ năng săn mồi. Chó có học tốt hơn nữa, vĩnh viễn đều chỉ có thể là một con chó. Mà hổ, vĩnh viễn vẫn luôn là hổ."
"Ngươi năm đó... Có chút giấu giếm!"
Nhiếp Linh Lung cắn răng nghiến lợi. Nhiếp Vô Ưu, không hề dạy cho chính mình hết thảy mọi thứ của cô ta!
Tiếng nói Nhiếp Linh Lung mới vừa dứt, Diệp Oản Oản đã có hành động.
Chỉ thấy Diệp Oản Oản tung một chưởng vỗ vào Nhiếp Linh Lung, mà Nhiếp Linh Lung thì lập tức phòng thủ, giơ hai cánh tay lên đưa về phía trước.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản lại bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ ở giữa đường, trong nháy mắt đã vòng ra sau lưng Nhiếp Linh Lung, túm lấy mái tóc dài của cô ta.
"Cuối cùng, lại dạy cho ngươi một chút! Lúc đánh nhau, nhớ cột mái tóc lại."
Diệp Oản Oản nói xong, hai tay quật về phía trước, Nhiếp Linh Lung mất thăng bằng, té ngã trên mặt đất.
"Một đôi tay này của ngươi, dính đầy bao nhiêu tội ác."
Hàn quang trong mắt Diệp Oản Oản lấp lóe, tung một cước giẫm ở trên cánh tay của Nhiếp Linh Lung.
Một giây kế tiếp, tiếng xương nứt vang lên, Nhiếp Linh Lung đầu đầy mồ hôi, cũng không còn sức để hét thảm thành tiếng.