Biên soạn: Đức Uy -
- --
Mặc dù vẫn luôn không quá ưa thích người đàn ông này, nhưng mà, lần này đúng là cậu ta đã bảo vệ được Oản Oản, còn ngăn cản một trận đại chiến.
Chẳng qua là, thật không ngờ tới, Ân Duyệt Dung lại sẽ là mẹ của cậu ta...
Hơn nữa người phụ nữ kia lại còn có thái độ như vậy với con gái mình!
Coi như là muốn phản đối cửa hôn sự này, với cái danh tiếng hết sức tệ hại kia của Ân Duyệt Dung, bên phản đối cũng nên là bọn họ trước mới đúng?
Lúc này, cách đó không xa, một chiếc xe gia đình MVP màu đen lái tới.
Lâm Khuyết xuống xe, sau đó kéo cửa xe ra, chỉ thấy bên trong xe bố trí tương đối thoải mái, thức uống nước trà điểm tâm, đầy đủ mọi thứ.
Tư Dạ Hàn hướng về hai vợ chồng Nhiếp gia và ông ngoại, mở lời, "Ông ngoại trọng thương chưa lành không thể đứng lâu, mọi người lên xe trước đi."
Lúc này Nhiếp gia chủ và Nhiếp phu nhân mới hồi phục lại tinh thần, hai người vội vàng đi qua đỡ.
Nhiếp Hoài Lễ nhìn về phía Tư Dạ Hàn, ngữ khí khách khí lễ độ: "Sợ là làm phiền Tư tiên sinh rồi."
Ngay sau đó, vội vàng nhìn về phía cha vợ nhà mình nói, "Cha, là chúng con sơ xuất rồi, cha chờ một chút, con lập tức phái xe qua!"
Ông cụ trải qua sinh tử, mặc dù đã coi nhẹ rất nhiều chuyện, nhưng đối với người con rể này, đến cuối cùng vẫn có chút không thích ứng được, "Không cần đâu!"
Nhiếp Hoài Lễ nghe vậy có chút lúng túng đứng ở nơi đó, Nhiếp phu nhân cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Ông lão hướng về Tư Dạ Hàn nhìn lại, ánh mắt ung dung thản nhiên quan sát anh mấy lần, sắc mặt dường như khá hơn một chút, mở miệng nói, "Đi thôi."
Nhiếp Hoài Lễ thấy cha vợ chào đón Tư Dạ Hàn như vậy, không khỏi có chút cảm giác khó chịu trong lòng, nhưng cũng không tiện nói gì.
Tư Dạ Hàn vội vàng đi tới cẩn thận đỡ lấy ông lão: "Ông ngoại, ngài cẩn thận dưới chân."
Diệp Oản Oản thấy vậy cũng vội vàng tiến lên đỡ lấy ông, "Ông ngoại chậm một chút."
Nhìn chiếc xe gia đình MVP kia, Diệp Oản Oản quả thật là ngoài ý liệu. Từ lúc nào Tư Dạ Hàn đã chuẩn bị sẵn xe cộ phương tiện rời đi rồi vậy hả?
Lấy được cái gật đầu đồng ý và thừa nhận của ông ngoại... Đây là tìm một ngọn núi lớn để dựa vào à nha...
...
Diệp Oản Oản để cho Nhiếp Vô Danh trước tiên đi theo Du Thiệu tìm Lăng Miểu, còn chính mình chiếu cố ông ngoại bên này.
Mặc dù ông ngoại nói nhẹ nhàng, nhưng phương pháp đặc thù đó khẳng định là hung hiểm vô cùng, sợ là có tổn thương rất lớn đối với thân thể.
Diệp Oản Oản không yên tâm, đuổi theo Băng Sơn Nam hỏi thật lâu. Chỉ tiếc, tên kia chỉ có gật đầu lắc đầu, cũng không hỏi được cái gì, khiến Diệp Oản Oản gấp đến độ thiếu chút nữa không nhịn được cạy miệng của hắn ra.
"Ông ngoại, anh ta bị câm sao?" Diệp Oản Oản cau mày.
Ông ngoại tức giận nhìn cô nàng một cái: "Chẳng qua là Cảnh Mộ không thích nói chuyện. Con đừng đuổi theo hỏi cậu ta nữa, phương pháp kia mặc dù có chút hung hiểm, nhưng cũng may là hữu kinh vô hiểm, ta không sao."
Diệp Oản Oản nhìn gương mặt quen thuộc của ông lão, sống sờ sờ ngồi ở trước mặt mình, nói với nàng những lời này, nước mắt không cách nào kìm nén, chảy xuôi xuống.
Diệp Oản Oản chậm rãi quỳ xuống ở trước mặt ông ngoại: "Ông ngoại, con thật có lỗi..."
Ông lão đỡ cô gái dậy, thần sắc thẫn thờ, "Không trách con, ban đầu cũng là ông ngoại quá mức kích động."
Ông ta đem tất cả kỳ vọng đều gửi gắm ở trên người con gái, con gái lại gả cho con trai của đối thủ một mất một còn. Nhiều năm qua, ông ta vẫn luôn âu sầu trong thất bại, tâm tính thật ra thì cũng đã sớm xảy ra vấn đề.
Ông biết rõ, chuyện của Vô Ưu năm đó, bất quá chỉ là một mồi lửa mà thôi.
Ông lão nhìn về phía Tư Dạ Hàn ở bên cạnh, "Cậu tên là gì?"
Tư Dạ Hàn vội đáp: "Tư Dạ Hàn, ông ngoại có thể gọi con là A Cửu."
Ông lão trầm ngâm hỏi, "Ban đầu, người khiến Vô Ưu lừa gạt ta len lén lui tới, chính là cậu?"
Thần sắc Tư Dạ Hàn hơi có chút khẩn trương, "Vâng."
Sắc mặt của ông lão ngưng trọng hơn một chút, "Cậu và Vô Ưu còn có một đứa con trai?"
Lần này, ngay cả sắc mặt của Diệp Oản Oản cũng thay đổi, hốt hoảng nuốt nước miếng, "Ực, ông ngoại, không phải lỗi của anh ấy..."
Ngay tại thời điểm hai người Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn khẩn trương đối mặt với câu hỏi của ông ngoại, cửa phòng "két" một tiếng bị đẩy ra, một thân ảnh nho nhỏ đi vào.
Đường Đường bảo bối đứng ở cửa, mềm mại nhỏ nhẹ kêu một tiếng, "Mẹ?"
- ----------
Lời tác giả: Các bảo bảo, đại chiến rốt cuộc viết xong rồi, trên căn bản các tình tiết tôi viết trước khi lấp hố đều là làm nền và đầu mối, mặc dù chẳng qua có chút sơ lược, nhưng nhất định sẽ lấp hố. Nếu có phần nào không cẩn thận chú ý tới, lỡ lướt mắt nhìn qua mà bỏ sót, có thể sẽ có chỗ xem không hiểu lắm ~
Sau đại chiến còn có một chút kết thúc và phiên ngoại, sẽ viết về mẹ của nhân vật nam chính, sư phụ của nhân vật nữ chính cũng sẽ giao phó, vai diễn của một nhà ba người sẽ nhiều hơn một chút.
Oa oa oa, viết xong đại chiến quả thật là cảm giác thân thể bị móc sạch, nội dung phía sau và phiên ngoại có thể tôi sẽ vừa viết vừa nghỉ ngơi, ra chương sẽ không quá nhanh, nhưng tình tiết tương đối nhẹ nhàng, sẽ không hại não như thế nữa, mọi người cũng sẽ không cần phải chờ đợi đến nôn nóng ~
Liên quan tới mẹ của nhân vật nam chính, quả thật là tương đối khó xử, bất quá mọi người cũng không cần lo lắng, còn có Đường Đường bảo bối vuốt lông còn lợi hại hơn so với Oản Oản đây!