Biên soạn: Đức Uy -
- --
Nàng biết, hết thảy chuyện này đều đã đi qua. Bây giờ tâm tình của Tư Dạ Hàn đã sớm sẽ không vì chuyện như vậy mà có chút chập chờn. Từ thái độ lãnh đạm của anh đối với mẹ liền biết ngay.
Nhưng mà, làm sao nàng có thể để những người này làm vẩn đục tâm tình bình lặng trong lòng người nàng trân trọng nhất trên đời này được?
...
Đúng lúc này, không biết là ai đột nhiên nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, bỗng phát ra một tiếng bật thốt lên thật khẽ—— "Ôi...!! Thật là đẹp..."
Dần dần, tiếng kinh hô càng ngày càng nhiều, những người khác cũng đầy hoài nghi mà nhìn về phía cánh cửa.
Chỉ thấy phía cuối hội trường hào hoa rực rỡ, một người thiếu nữ mặc bộ váy dạ hội phong cách phục cổ, được thiết kế đầy gọn gàng mà tinh tế, cũng có những chi tiết lại hết sức xa hoa.
Màu sắc và kiểu dáng của bộ lễ phục này cực kỳ kén người mặc, khảm nạm trân châu và kim cương được đính hoàn toàn thủ công, tản ra ánh sáng rạng ngời dưới ánh đèn pha lê. Một bộ lễ phục xa hoa rạng rỡ đến vậy, vốn đáng lẽ sẽ “giọng khách át giọng chủ”, mặc ở trên người nàng, lại sẽ không đoạt đi được chút ánh hào quang nào của người thiếu nữ nọ, dù cho là một phần nhỏ nhất.
Toàn thân cô gái như một khối ngọc tự nhiên hoàn mỹ nhất, đôi môi rạng ngời như ánh ban mai, tóc đen như mực. Nhất là một đôi con ngươi như có hỏa diễm rực cháy kia, thật giống như đang phản chiếu cả bầu trời mênh mông.
Cho dù nàng cũng không hề làm gì, chỉ đứng ở nơi đó, cũng đã như vầng thái dương rực rỡ mà chói mắt giữa ngày hè ấm áp, đẹp đến mê say lòng người.
Nếu như so sánh, một tiểu thư khuê các như Tần Hi Viện, hay các vị danh viện khác, trong nháy mắt bỗng trở nên nhạt nhòa, không hề có chút cảm giác tồn tại nào.
Tần Hi Viện đương nhiên cũng đã chú ý tới cánh cửa, nhưng sau khi thấy rõ người đứng ở nơi đấy là ai, sắc mặt khẽ biến.
"Cô gái kia là..."
Ngay từ đầu, phản ứng của Tần Hi Viện chẳng qua là sự ghen tỵ theo bản năng với tướng mạo của cô gái này mà thôi.
Trước đó, Tần Hi Viện chỉ thấy được Diệp Oản Oản thông qua hình ảnh, chưa từng gặp qua người thật. Giờ phút này, bởi vì Diệp Oản Oản có chênh lệch quá lớn đối với trong hình, lại nhất thời không hề nhận ra.
Vẫn nhờ có ả hầu gái tâm phúc ở bên cạnh cô nhắc nhở, "Tiểu thư, cô gái này không phải là Nhiếp Vô Ưu sao? Làm sao cô ta sẽ tới nơi này?"
Tần Hi Viện sững sờ, lúc này mới giật mình nhận ra, "Nhiếp Vô Ưu?"
Trong hình, đa phần là những ảnh chụp lén sinh hoạt thường ngày của Nhiếp Vô Ưu, phần lớn đều là lôi thôi lếch thếch! Vô luận như thế nào, cô cũng không thể đem người trong những bức hình, và người thiếu nữ trước mắt này, liên hệ lại với nhau.
Những người khác tới tham dự dạ tiệc ngày hôm nay, cơ bản là đều không nhận biết Diệp Oản Oản. Vào lúc này, tất cả đều đã bị cô gái xa lạ này hấp dẫn sự chú ý.
"Trời ơi! Đây là tiểu thư nhà nào?"
"Không biết nữa, chưa từng thấy!"
"Trời đất! Đây là sắc đẹp thần thánh gì vậy! Thậm chí ngay cả Tần tiểu thư đều bị đè xuống..." Có người thấp giọng bình luận.
Một người khác cũng nhỏ giọng phụ họa, "Nào chỉ là bị đè xuống, quả thật chính là ảm đạm phai mờ rồi!"
Không chỉ là người chung quanh, ngay cả Ân Hành cũng nhìn chằm chằm nơi cánh cửa, nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Nghe những lời bàn tán của người chung quanh, ánh mắt Tần Hi Viện rơi vào trên người cô gái kia. Sau một hồi quan sát, trong mắt hiện ra một vẻ khinh thường và giễu nhại không hề che giấu chút nào.
Nói chung cũng thật đúng là thú vị! Ở trên đời này, a miêu a cẩu quá nhiều! Nhưng mà, những thứ mèo mèo chó chó này lại không hề tự nhận thức được bản thân mình chút nào. Có một số chỗ, chỉ có nắm giữ thân phận và quyền lực tuyệt đối mới có thể đặt chân. Loại người giống như Nhiếp Vô Ưu, mà lại có dũng khí đi đến yến hội ở cấp bậc này! Bày ra trò “ngàn dặm tìm chồng” ư? Tần Nhược Hi cô cũng rất muốn nhìn xem, cái con hề nhảy nhót này diễn được màn kịch đặc sắc gì?
Ân Duyệt Dung nhíu chặt chân mày, ánh mắt khóa chặt vào cô gái ở nơi cửa, "Nhiếp Vô Ưu...?"
Nói xong, lại lắc đầu, thần sắc hơi có chút nghi ngờ. Mặc dù tướng mạo cực kỳ tương tự, nhưng khí chất lại tưởng như hai người. Khí chất của cô bé này, không giống với người phàm.