"Người này mặc dù có thể dùng nhưng vẫn phải cẩn thận đề phòng. Hắn muốn đối phó Đệ Ngũ Khinh Nhu là điều chắc chắn, không cần phải nghi ngờ gì cả, nhưng lý do hắn đưa ra lại quá mơ hồ. Điều kỳ quái nhất là ta không hề tìm thấy khát vọng đối với quyền lực trong mắt hắn. Đây mới là điều làm cho ta ngạc nhiên không thôi." Thiết Long Thành trầm tư.
"Có phải hay không là về phương diện kia...?"
"Ý ngươi nói là... thí luyện? Ừ, cũng có khả năng. Nhưng nếu như vậy thì thân phận của ngươi càng không thể bại lộ."
"Biết đâu... Đã thật lâu không có truyền thuyết như vậy rồi."
"Ngươi tính toán lại thời gian, đồng thời phái thám báo đi các nơi thăm dò tin tức, xem trong khoảng thời gian gần đây có những cường giả trẻ tuổi nào đột nhiên xuất hiện hay không?" Thiết Long Thành thản nhiên nói: "Nếu là có, hơn nữa không chỉ là một người, như vậy liền có thể khẳng định phán đoán của chúng ta là đúng."
" Um, nhưng chúng ta vẫn phải giữ khoảng cách với những người kia một chút."
"Điều đó là dĩ nhiên. Bọn hắn có thể dùng, nhưng không thể bị khống chế!"
"Tên Sở Dương này quả thật là bị Thiên Ngoại Lâu đuổi khỏi môn hộ." Thiếu nữ lâm vào trầm tư, thật lâu sau nàng mới chậm rãi nói ra một câu.
"Bị Thiên Ngoại Lâu tống cổ sao? Không thể nào như vậy? Lẽ nào Ô Vân Lương cam lòng vứt bỏ một nhân tài như thế?"
"Ta cũng cảm thấy kỳ quái. Hơn nữa, ta cảm thấy người bên cạnh hắn mới đúng là đến từ nơi đó."
"Người bên cạnh hắn ư?"
"Người thanh niên bên cạnh hắn cũng rất đáng sợ. Hơn nữa lai lịch của hắn so với Sở Dương lại càng thêm thần bí. Hắn tựa hồ xuất hiện một cách quá đột ngột."
"Bất kể như thế nào, chỉ cần hắn nghe lời Sở Dương là được. Cho nên chúng ta chỉ việc theo dõi hành động của Sở Dương là đủ. Uhm, mặt khác ngươi nghĩ biện pháp cho ta cùng Ô Vân Lương của Thiên Ngoại Lâu gặp mặt một chút, ta muốn hỏi thăm hắn vài chuyện."
"Được!"
"Thông báo cho bên Hình bộ, bản án của Thông Thiên Đạo Tặc không cần tiếp tục tra xét nữa." Thiết Long Thành cười hắc hắc: "Nếu cứ tra tới tra lui, một khi lỡ tra ra được thì ta và ngươi lại phải tốn công đi chùi mông cho hắn à?"
"Thì ra nhị thúc cũng đã nghĩ đến việc đó rồi." Thiếu nữ đỏ mặt nói. Hiển nhiên da mặt nàng vẫn còn có chút mỏng đối với từ "Chùi mông" này của nhị thúc.
"Mọi người đều muốn chùi mông cho hắn thì đúng hơn!" Thiết Long Thành cười ha ha.
Hắn nói ra một câu này lại làm thiếu nữ lâm vào trầm tư một chút, rồi sau đó đôi mắt chợt trở nên sáng ngời. Những lời này tuy thô tục, nhưng lại tựa hồ ẩn chứa một ngụ ý gì cao thâm đấy?
Ngay tại một ngã ba đường, thiếu nữ cùng Thiết Long Thành chia tay, mỗi người đi một ngả. Thiếu nữ phất phất tay áo, uyển chuyển dời bước, sau khi vòng vo mấy vòng liền đã biến mất không thấy bóng dáng.
Thiết Long Thành dõi mắt nhìn theo bóng lưng của thiếu nữ đang dần dần khuất xa, ánh mắt của hắn thoáng hiện lên vẻ thương tiếc, sâu kín thở dài và lẩm bẩm nói: "Thiết Vân đã trở thành một gánh nặng khó chống đỡ a…"
"Mặc kệ là gánh nặng như thế nào, chỉ cần nguyên soái ngài còn thì Thiết Vân vĩnh viễn tồn tại!" Vị Phó tướng bên cạnh hắn tràn đầy kính ý nói, tựa hồ như có lòng tin tuyệt đối vào Thiết Long Thành.
"Ta chỉ là nguyên soái, lại không phải là..." Thiết Long Thành lắc đầu, không có nói xong câu đó mà quát lớn: "Trở về thôi."
Nói xong liền dẫn đầu đoàn người bước đi. Phía trước không xa chính là Thiên Uy phủ, và cũng chính là chỗ ở của Thiết Long Thành.
Thiết Long Thành tại Thiết Vân quốc được phong hào là Thiên Uy vương gia!
"Ta già rồi, cũng nên vì đám thanh niên nhiệt huyết mà nhường lại con đường này thôi." Thiết Long Thành yên lặng suy nghĩ, rồi hạ lệnh: "Về sau, sự tình trong quân đội vô luận là nhỏ hay lớn, ngay khi thông báo cho ta thì đồng thời cũng phải thông báo cho Thái tử điện hạ! Chỉ cần không phải là đại chiến thì cũng không cần hỏi ý kiến bản thân ta. Lão phu... cũng cần phải nghỉ ngơi vài năm rồi."
"Cái này..." Tất cả thuộc hạ bên cạnh hắn đều hoảng sợ.
"Thái tử có thể giải quyết được." Thiết Long Thành thản nhiên nói: "Hắn nếu làm không được thì cái quốc gia này cũng không cần phải tồn tại nữa rồi."
Những lời này, hắn nói giọng điệu đầy ý vị thâm tường.
*******
Thiết Long Thành tuy đi rồi, nhưng cấm lệnh lại không hề hủy bỏ. Cửa hàng của Sở Dương vẫn có rất nhiều người đến bàn tán chỉ trỏ, nhưng lại không một ai dám đi vào.
Chỉ có điều hai người trong cửa hàng lại tuyệt đối không sốt ruột. Tới gần giữa trưa, Cố Độc Hành còn cầm theo rất nhiều bạc đi ra ngoài vung tay một phen, sau khi trở về thì rượu và thức ăn lập tức đầy bàn, hai người cứ thế mà thả cửa chén thù chén tạc.
Sau khi rót đầy chén rượu, Cố Độc Hành đầu tiên là bưng bát rượu lên nói: "Sở Dương, ta mời ngươi một chén!"
"Tốt, cạn!"
"Oài…, bát rượu này kỳ thật là ta không muốn uống."
"Ah? Vì sao?"
"Uống bát rượu này xong, Cố Độc Hành ta lại không bao giờ còn... độc hành nữa, không tương xứng với tên ta tí nào."
"Vậy ngươi có thể sửa danh tự, gọi là… Cố Song Phi đi… Ngươi cảm thấy như thế nào?"
"Vậy cũng được, nhưng là... Ngươi song phi ta hay là ta song phi ngươi?"
"Cút mợ ngươi đi! Ngươi có mà song phi với bọn đầu trư thì có!"
"Ha ha ha..."
Rượu qua tam tuần, trên mặt đất đã nằm chỏng chơ hai cái vò rượu không, đồng thời hai vò rượu trên bàn cũng đã trống một nửa. Nghe thì có vẻ ít nhưng đây chính là bình rượu năm cân a, hơn nữa lại chính là loại rượu mạnh nhất nữa chứ.
Cố Độc Hành đã có chút chếnh choáng say, lớn tiếng nói: "Sở Dương, ta giờ mới biết ngươi ngon lành đến thế! Tuy nhiên ta nghĩ mãi vẫn không đoán được ngươi rốt cuộc là đi ra từ gia tộc nào? Thật là không có đạo lý a, trong thiên hạ này làm gì có người trẻ tuổi nào đáng để cho Cố Độc Hành ta bội phục chứ? Vô lý quá..."
"Ta không có gia tộc." Sở Dương thoáng lặng im một chút, rồi mạnh mẽ bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch.
"Không có gia tộc?"
"Ta là cô nhi, nghiêm khắc mà nói là một cô nhi bị vứt bỏ." Sở Dương hắc hắc cười, hắn cười ra nước mắt: "Ta ngay cả mình họ gì tên gì cũng không biết, danh tự hiện tại chính là sư phụ ta ban cho đấy."
Bầu không khí chợt lâm vào một hồi trầm mặc.
"Cũng còn tốt chán, ít nhất thì ngươi vẫn còn có hi vọng gặp lại họ, chỉ là không biết họ ở đâu thôi." Cố Độc Hành thở dài nói: "Ta có cha mẹ, cũng biết họ là ai, nhưng cha mẹ của ta đều bị người giết hại. Ta vĩnh viễn không được thấy bọn họ nữa rồi..."
"Móa…! Không nói nữa! Uống rượu, uống rượu đi..."
"Đúng, uống rượu! Không nói cái này nữa."
...
"Sở Dương, trước khi gặp được ngươi, ta không có huynh đệ…, hắc hắc…, nhưng hiện tại đã có rồi... he he…"
"Đã có sao? Hắn ở nơi nào? Sao ta không được gặp hắn?"
"Ngươi không gặp cũng không sao. Ta gặp là được rồi, ha ha ha..."
"Huynh đệ... Cái gì là huynh đệ?"
"Huynh đệ…, ha ha.. Ta nói cho ngươi biết… Huynh đệ chính là… huynh đệ, không phải là cái gì cả!"
Cố Độc Hành cười to: "Nếu như trước mặt huynh đệ của ta là núi đao, ta sẵn sàng vì tình huynh đệ mà bước qua núi đao ấy một cách cam tâm tình nguyện! Cái này mới chính là huynh đệ! Mặc dù huynh đệ của ta không xem ta như huynh đệ, nhưng chỉ cần ta xem hắn là huynh đệ thì hắn đã chính là huynh đệ của ta rồi!"
Cố Độc Hành rốt cục cũng uống say, hắn lung la lung lay đứng dậy, đột nhiên đấm một quyền lên ngực của mình và ngửa mặt lên trời thét dài: "Vài chục năm rồi, ta chưa bao giờ cao hứng như vậy! Ha ha ha... Thống khoái…!"
Nói xong câu đó, hắn đột nhiên ngã đánh ầm xuống bàn, miệng ngáy khò khò…
Sở Dương ánh mắt có chút mông lung, tay vẫn bưng chén rượu uống cạn. Nuốt xong chén rượu, hắn đột nhiên ngẩn ngơ một hồi, miệng thì thào lặp lại: "Nếu như trước mặt huynh đệ của ta là núi đao, ta sẵn sàng vì tình huynh đệ mà bước qua núi đao ấy một cách cam tâm tình nguyện! Cái này mới chính gọi là huynh đệ! Cái này mới chính là huynh đệ! Mặc dù huynh đệ của ta không xem ta như huynh đệ, nhưng chỉ cần ta xem hắn là huynh đệ thì hắn đã chính là huynh đệ của ta rồi!"
Hắn hết gật gật đầu rồi lại lắc đầu, mỉm cười lẩm bẩm: "Ngươi nếu đã đối đãi với huynh đệ của mình như thế, vậy huynh đệ của ngươi tự nhiên cũng sẽ đối đãi với ngươi như vậy. Huynh đệ là hai bên cùng đối đãi lẫn nhau, trước có huynh sau có đệ, là hai người vì nhau chứ không còn là một người đơn độc nữa."
Ánh mắt của hắn lơ đãng nhìn vào hư không, trầm trầm nói: "Nếu là huynh đệ của ta thì càng sẽ không đơn độc!"
Những lời này tuy thanh âm rất thấp nhưng lại vô cùng khí phách. Đôi mắt hắn lúc này đột nhiên trở nên mơ màng, hắn đang nhớ tới Đàm Đàm, nhớ tới người cả đời chỉ lấy được một kiện trân bảo duy nhất lại muốn tặng cho huynh đệ của mình!
Đó cũng là huynh đệ!
Sau đó hắn liền trực tiếp bưng vò rượu lên mà uống ừng ực…
Rượu văng tung tóe khắp nơi!
...
Hậu quả của việc uống rượu thả cửa chính là Thiên Binh Các phải đóng cửa buôn bán. Hai người nằm trong đại sảnh mà ngáy pho pho… Ngoài cửa người đến người đi như nước chảy, nhưng trong cửa lại truyền ra từng trận tiếng ngáy, mùi thơm của rượu thịt xông vào mũi lượn lờ khắp nơi... Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hai người khó lắm mới được phóng túng chính mình một lần. Cả hai cũng biết từ nay về sau sẽ hiếm mà có được một thời khắc buông lỏng như hôm nay.
Thẳng đến xế chiều hai người mới tỉnh lại, quần áo dính đầy rượu cũng đã khô. Cả hai nhìn nhau rồi đột nhiên cùng cười to.
Đúng lúc này thì bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa: "Xin hỏi, nơi này là của Sở Dương phải không?"
Thanh âm là của một thiếu nữ.
Sở Dương khẽ giật mình, thanh âm này hắn đương nhiên rất quen thuộc, chính là thanh âm của Ô Thiến Thiến!