"Trung Châu thành sôi sục lên rồi." Sở Dương đứng trên đỉnh khách sạn lớn nhất Trung Châu, nhìn bóng người bốn phương tám hướng di chuyển không ngừng, nghe thanh âm náo loạn bốn phương tám hương, thật là có chút đã nghiền.
"Đổng Vô Thương đánh thật khoan khoái." Cố Độc Hành có chút hâm mộ. Tính cách của Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương không khác nhau nhiều lắm, đều là cuồng nhân chiến tranh nội liễm bên trong, khát vọng chiến đấu, khát vọng giết chóc. Đương nhiên cũng hi vọng mình có thể giống như Đổng Vô Thương, đánh tới sảng khoái đầm đìa.
Bất đồng duy nhất chính là, Cố Độc Hành là loại bình tĩnh chiến đấu, còn Đổng Vô Thương lại là càng đánh càng cuồng nhiệt.
"Loạn như vậy, còn chưa đủ." Sở Dương trầm ngâm nói: "Đây chỉ là loạn ở mặt ngoài, một khi đám đệ tử thí luyện của các đại gia tộc tới, là sẽ bị bình định nhanh chóng."
"Dù sao, bọn họ cũng đều biết, tám ngàn năm trước, không hề có Vấn Thiên võ thánh và Hoàng Tuyền đao thánh!" Sở Dương thở dài nói: "Chuyện này, phải làm thế nào mới có thể khuấy thêm cho loạn?"
"Vị tất!" Cố Độc Hành mỉm cười nói: "Cái mưu ma chước quỷ này, là của Kỷ Mặc rồi. Nếu nghĩ ra được kế hoạch như vậy, hơn nữa rõ ràng lại có bốn người bọn hắn cẩn thận cân nhắc, tất là có dụng ý. Tuyệt không thể đơn giản như vậy."
"Dụng ý?" Sở Dương ngẩn người.
"Khi Kỷ Mặc cầm đao đi, không phải đã từng bảo ngươi khắc lên thân đao một cái ký hiệu sao?" Cố Độc Hành trầm giọng nói: "Mặc dù ta lớn lên ở Cố gia, nhưng dù sao cũng không phải con cháu trực hệ, cho nên... một số điển tịch thế gia trân quý, ta cũng không có cơ hội chạm tới."
Cố Độc Hành trầm giọng: "Nhưng Kỷ Mặc lại là con cháu dòng chính của Kỷ thị gia tộc! Tuy ta không biết ký hiệu kia của Kỷ Mặc có ý nghĩa gì, nhưng lại biết nhất định có thâm ý bên trong."
"Theo ta suy đoán... Chỉ chờ đến khi ký hiệu kia bị người ta phát hiện, hơn nữa vạch trần cái âm mưu Vấn Thiên võ thánh này, nhất định sẽ gây ra chấn động cực lớn!"Cố Độc Hành thở dài một tiếng, nói: "Hiện giờ ta chỉ lo lắng, hắn không nên làm chuyện này náo loạn quá lớn, nếu không, vạn nhất các đại gia tộc Trung Tam Thiên cũng tham dự cướp đoạt, thì đó mới chính thức là một đại tai nạn."
Sở Dương nhíu mày, cẩn thận tính toán, sau một hồi lâu mới lưỡng lự nói: "Không thể nào?"
"Ha ha...." Trên khuôn mặt lãnh khốc của Cố Độc Hành chợt lộ ra một nụ cười ấm áp, nói: "Có thể chính ngươi cũng không nhận ra. Sáu huynh đệ chúng ta, ngay từ thời điểm gặp nhau, đã bắt đầu nội đấu rồi. Hoàn toàn không phục lẫn nhau. Nhưng ngươi lại có thể áp chế tất cả nội đấu ở trong phạm vi mọi người có thể thừa nhận. Vỡi vũ lực thấp hơn xa bọn hắn lúc đó, lại có thể khống chế toàn bộ tình thế, thậm chí tâm tình mỗi người cũng phát sinh biến hóa. Điều này đã khiến bọn họ khuất phục."
"Sau đó, dưới sự trợ giúp của ngươi, mỗi người đều thu được lợi ích cực lớn, cũng đã xác định được địa vị lão đại không thể thay đổi của ngươi. Cái này đối với bất cứ một vị đệ tử thế gia nào của Trung Tam thiên, đồng thời thu phục nhiều nhị công tử như vậy, đều là khó hơn lên trời. Nhưng ngươi lại làm được điều này. Điều này đương nhiên là bởi vì ngươi không thuộc bất cứ một gia tộc của Trung Tam Thiên, nhưng năng lực bản thân ngươi cũng không thể nghi ngờ."
Cố Độc Hành trầm giọng nói: "Càng về sau, mọi người luận bàn với ngươi, ngươi hầu như đều bị hành hạ, nhưng lại không hề tức giận chút nào, thậm chí còn cam chịu như vậy. Chính điều này đã xúc tiến hình thành nên hai chữ huynh đệ. Giữa huynh đệ không có gì là không thể nhận, lão đại cũng không phải là người lãnh đạo cao cao tại thượng, mà chính là một thanh viên bên trong. Như vậy mới khiến mỗi người thoải mái trong lòng, cảm thấy được sự ấm áp."
Sở Dương trầm tư, không nói gì.
"Cho nên, tới một tháng trước, chúng ta đã không thể phân cách." Ánh mắt Cố Độc Hành lộ ra ý cười: "Ngươi đột nhiên nói muốn đối phó Mạc Thiên Vân, năm người chúng ta đều cảm thấy bất ngờ. Lúc ấy đã phân tích một lần, say đó ngươi lại giống như thay đổi chủ ý, không đề cập tới chuyện đó nữa. Nhưng bọn Kỷ Mặc lại biết, ngươi không đề cập tới, cũng không phải là không muốn làm, mà là không muốn thương lượng với bọn họ."
"Ngươi đề nghị đối phó Mạc Thiên Vân, là vì Tiểu Vũ, lúc ấy có thể có chút xúc động, sau lại cân nhắc tới gia tộc của các huynh đệ, cho nên không đề cập tới. Nhưng ngươi không đề cập tới, cũng không có nghĩa là bọn họ không nghĩ tới."
"Ngươi muốn khiến Đại Triệu nội loạn, Trung Châu phong vân, chỉ là vì vương triều tranh bá, nhưng bọn Kỷ Mặc làm chuyện này, là muốn khuấy lên phong ba thí luyện gia tộc Trung Tam thiên."
Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ. Nguồn truyện:
"Như vậy, nếu ngươi muốn đối phó Mạc Thiên Vân, lại dễ dàng hơn rất nhiều. Hơn nữa, trong thời điểm đại loạn, cho dù Mạc Thiên Vân có chết thật, thì cũng chẳng có ai hoài nghi tới ngươi cả... Dù sao, Sở diêm vương hiện giờ vẫn còn đang ở Thiết Vân."
"Đây là chuyện cuối cùng các huyenh đệ muốn làm cho ngươi trước khi đi." Cố Độc Hành lẳng lặng nói: "Tuy trước đó bọn họ không nói gì, nhưng chỉ cần làm, thì sẽ làm điều tốt nhất cho ngươi! nếu không, bọn họ sẽ không an tâm rời đi."
"Sở Dương, kể tử ngày sáu người chúng ta thật sư coi nhau là huynh đệ, chúng ta đã có được tài phú trân quý nhất.... Đó chính là thế lực đại gia tộc gần như có thể tương đương với một nửa Trung Tam thiên! Điểm này, có thể bọn họ đã nghĩ tới, cũng có thể là chưa ý thức được, nhưng đợi đến nhiều năm sau...huy hoàng đã nằm trong tầm tay!"
"Cho nên ta đoán, Vấn Thiên kiếm cùng Hoàng Tuyền đao, mới chỉ là bắt đầu!"
Cố Độc Hành khẽ nói.
Sở Dương trong lòng ấm áp vô cùng. Những lời của Cố Độc Hành đã dậy lên sóng to gió lớn trong lòng hắn. Hắn từ từ đi đến phía trước cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài, thật lâu sau, mới khẽ thở ra một hơi thật dài: "Huynh đệ như vậy, tình cảm như vậy....Làm sao quên được! Quân không phụ ta, ta không phụ quân. Độc Hành,huynh đệ chúng ta tương lai không chỉ là ở Trung Tam Thiên."
Cố Độc Hành mỉm cười nhàn nhạt, hắn tựa hồ có thể cảm nhận được tâm cảnh Sở Dương, nói: "Sở Dương, làm bất cứ chuyện gì cũng không được nóng vội. Đối phó Đệ Ngũ Khinh Nhu, ngươi gần như tính toán không sai sót.Nhưng đối với chuyện Mạc Thiên Vân, ngươi lại có chút nóng vội rôì."
"Ừm." Sở Dương làm sao không biết? Nhưng trong lòng vừa nghĩ tới tình cảnh của Mạc Khinh Vũ, thì cái gì cũng không thể nhịn nổi!
"Còn nữa, lần này tới Đại Triệu, chúng ta cần một thân phận." Cố Độc Hành đi tới bên cạnh Sở Dương, cùng hắn nhìn ra tuyết trắng ánh lên trong bóng đêm nói: "Vụ hỗn loạn này, chúng ta phải tham dự vào mới được!"
"Yên tâm, đã sớm chuẩn bị từ trước rồi...." Sở Dương khẽ cười, nói: "Chúng ta bây giờ chỉ cần chém giết tranh đoạt, Tham dự cuộc tranh đoạt cây đao và thanh kiếm này!"
"Hay lắm!" Hai mắt Cố Độc Hành sáng lên.
Chỉ cần hai người tham gia cướp đoạt, hơn nữa tạo ra danh tiếng, thì không có thân phận cũng sẽ trở thành có thân phận. Như vậy không chỉ có thể khuấy vũng nước càng đục hơn, mà tuyệt đối còn khiến người không thể hoài nghi tới Sở diêm vương.
Bởi vì toàn bộ chuyện này chính là âm mưu của Sở diêm vương, ai có thể ngờ tới, Sở diêm vương lại đích thân tham gia tranh cướp?"
"Đi!" Sở Dương dưới chân phát lực, xuyên qua cửa sổ mà ra. Thân hình Cố Độc Hành phiêu thốt như gió, theo sát bên cạnh hắn, hai đạo hắc ảnh, cùng hòa mình vào trong bóng đêm.
Đổng Vô Thương cầm Vấn Thiên kiếm trong tay đại sát tứ phương. Sử kiếm chiến đấu trong thời gian dài, Đổng Vô Thương lúc đầu cũng cảm thấy không quen, nhưng bây giờ lại đắc tâm ứng thủ rồi, rất nhiều cảm ngộ cũng dần dần dâng lên trong lòng.
Mà võ kỹ của bản thân hắn, trong đoạn thời gian chiến đấu tôi luyện này, cũng càng ngày càng thuần thục. Ẩn ước, không ngờ lại có xu thế đột phá đao tông cửu phẩm!
Điều này khiến Đổng Vô Thương rất kinh ngạc. Trong khoảng thời gian này mình vẫn một mực dùng kiếm, đao đạo như thế nào lại tiến bộ nhanh như vậy?
Nhưng nghi hoặc cũng chỉ là nghu hoặc, hắn không thể buông tha loại cảm ngộ này một khắc nào!
Tâm tư lóe lên như thiểm điện, hai tay huy vũ không ngừng, điên cuồng gào thét một tiếng: "Chỉ bằng vào mấy người các ngươi, cũng muốn tranh đoạt Vấn Thiên kiếm của ta?! Các ngươi xứng?"
Kiếm thế đột nhiên triển khai, một đạo kinh hồng đột nhiên lóe sáng trong đêm tối, tiếng loảng xoảng liên tiếp vang lên như châu rơi khay ngọc, tất cả binh khí bốn phía công tới, đều bị chém đứt, bảy tám người cùng kinh hãi lui về phía sau, mọi người xung quanh trong mắt cũng lộ ra thần sắc nóng rực!
Vấn Thiên kiếm! Quả nhiên là thần binh danh truyền thiên cổ!
Sắc bén tới mức độ này, một kiếm chặt đứt hơn mười thanh binh khí, thân kiếm không ngờ không hề hư hại chút nào. nếu như lại mở ra ấn ký võ thánh thì....
Mọi người điên cuồng gào rống: "Lưu kiếm lại!"
Cả đám lại hưng phấn gần như muốn hoa tay múa chân, bổ nhào tới, cuồng oanh loạn tạc.
Sắc mặt Đổng Vô Thương lãnh khốc, trường kiếm rung lên, đột nhiên vẽ lên một đóa kiếm hoa thật lớn, không tránh không né, chính diện nghênh đón.
Tiếng loảng xoảng không ngừng vang lên, Đổng Vô Thương thét dài một tiếng: "Gia gia không bồi tiếp các ngươi nữa!" Không ngờ lại kiêu ngạo như vậy, mạnh mẽ đánh ra một con đường trong đám đông, thân hình lóe lên một cái, mang theo máu tươi đầm đìa nhảy lên mái nhà, một đường chạy như bay.
Mọi người vừa tức vừa nóng nảy, gầm rống đuổi theo.
Đổng Vô Thương giống như một vận động viên ma ra tông, cuốn theo gió bụi, huênh hoang chạy khắp thành, hơn nữa còn cố ý để lộ ra cây kiếm chiêu bài, trên đường đi không ngừng có người phát hiện ra hắn.
"Hả? Đây chẳng phải là Vấn Thiên kiếm sao?"
"Đuổi theo!"
"Một đường chạy như điên, lòng vòng luẩn quẩn, từ hơn mười người đuổi theo ban đầu, hiện giờ đã biến thành mấy rtăm người. Nhưng Đổng nhị thiếu gia lại càng lúc càng hứng trí, chỉ cảm thấy chiến ý trong lòng càng lúc càng dâng cao, đao khí trong lòng cũng đang bành trướng, đàng kích phát! Đang đột phát!
"Ngao...." Đổng Vô Thương ngửa mặt lên trời thét dài, đột nhiên tung người lên cao, hưng phấn cực độ, không ngờ đạp không mà lên, lần này mạnh mẽ bước lên trời cao hơn mười trượng!
Cánh tay uy mãnh giơ lên, một thanh kiếm thẳng tắp đâm lên trời cao! Nguyên khí như thuỷ triều tràn vào thân kiếm, chiếu rọi thiên không tinh quang nhật nguyệt, giống như một vầng tiểu thái dương chói mắt!
Cái này, không nói tới người truy tung phía dưới, mà ngay cả phạm vi hơn mười dặm cũng có thể thấy được. Lập tức, tiếng kinh hô kinh hỉ liên tiếp vang lên, từng đám từng dám người ồ ạt đổ về phía này.
Nhưng mọi người vừa mới động thân thì khiếp sợ dừng bước!
Bởi vì Đổng Vô Thương giữa không trung chợt gầm lên một tiếng điên cuồng, đột nhiên, một cỗ khí tức cường hoành bùng nổ! Thân thể trong nháy mắt cũng ngưng lại trên không trung!
Võ tôn cửu phẩm, đột phá!
Không tại thời khắc này, hắn lại đột phá!
Đổng Vô Thương đột nhiên gầm lên một tiếng điên cuồng, ở giữa không trung rống lên như khoe khoang: "Gia gia lại đột phá! Oa ha ha ha ha... Vấn Thiên kiếm quả nhiên là thần vật thiên hạ!"
Mấy ngàn nhân sĩ giang hồ thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt nhất thời đỏ lừ lên, hâm mộ và ghen tị vô cùng... Lực lượng của Vấn Thiên kiếm a! Không ngờ lại có thể đột phá trong chém giết...
Cái này khủng bố đến thế nào chứ.
Đám người phía dưới lại càng thêm điên cuồng!