Người tiếp theo đến, là Đổng Vô Thương. hơn nữa, Đổng nhị gia tới còn chấn động hơn.
Đổng nhị gia mang theo đại đội nhân mã tới. Đổng thị gia tộc lần này xuất chinh đi Thương Lan chiến khu, tổng cộng có hai ngàn bốn trăm người, ai nấy đều là cao thủ.
Đổng Vô Thương cưỡi trên một con thiên lý ngưu hình thể cực lớn, lắc la lắc lư.
Hắn cũng muốn cưỡi ngựa, dù sao cưỡi ngựa so với cưỡi trâu thì nhìn thuận mắt hơn nhiều. Cho dù con trâu này là linh thú, thì trâu vẫn là trâu! Không thể nào ưu nhã, đẹp mắt hơn ngựa được.
Nhưng bất đắc dĩ là ở chỗ, đao của Đổng Vô Thương quá nặng. Hơn nữa, cộng cả nhuyễn giáp và những thứ thượng vàng hạ cám khác, khuyến mãi thêm cái thân thể khôi ngô của Đổng nhị gia nữa, một ngàn cân chắc cũng phải có dư. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Ngựa nào lại cõng được sức nặng như thế?
Cho nên, hai ngàn bốn trăm người của Đổng thị gia tộc đều cưỡi ngựa lớn, chỉ có mình Đổng nhị gia là cưỡi đại ngưu chậm rãi đi đầu.
Đổng thị gia tộc ở phía đông Mạc thị gia tộc, hai nhà cách nhau hơn một ngàn dặm, đi tới Thương Lan chiến khu, lại vừa vặn tiện đường. Đương nhiên, tiện đường cũng không tiện tới tận đại môn của Mạc thị gia tộc được. là Đổng nhị gia mãnh liệt yêu cầu, đại đội nhân mã mới đổi lại hướng, chậm rãi tới đây.
Đổng Vô Lệ cầm đầu kỳ thật cũng không muốn đổi hướng, bởi vì thay đổi như vậy, ít nhất cũng phải dài thêm hai ba ngày lộ trình! Cái này cũng quá hao tài tốn của rồi! Nhưng mà đành chịu thôi, Đổng đại thiếu hắn giờ đã đánh chẳng lại Đổng Vô Thương nữa rồi...
Đổng Vô Thương uy hiếp trắng trợn đại ca mình: Nếu ngươi muốn muốn mất mặ trước hai ngàn bốn trăm người, bị ta đánh cho tơi bời hoa lá, thì mau chóng thay đổi tuyến đường đi.
Đổng đại thiếu sau khi chửi rủa cả nửa ngày trời, mới nghiến răng nghiến lợi sửa tới chỗ này.
Xe lộc cộc, ngựa hí vang, nhìn chẳng khác nào đang đi trả thù. Hai ngàn bốn trăm người của Đổng thị gia tộc dưới sự suất lĩnh của Đổng nhị thiếu gia, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, tiến vào trong địa bàn Mạc thị gia tộc, dọc đường ầm ĩ khắp nơi!
Tới trước đại môn Mạc thị gia tộc rồi, Đổng nhị gia khiêng đao, nhảy phắt xuống ngựa, rướn cổ hét lớn một tiếng: "Đi! Thông báo, nói Đổng thị gia tộc nhị công tử Đổng Vô Thương tới bái phỏng Mạc Khinh Vũ Mạc tiểu thư!"
Thủ vệ ở cửa của Mạc thị gia tộc sớm đã choáng váng, hai bắp chân gần như sợ tới mức run rẩy: Ta fuk, cứ trợn trừng mắt như vậy, không phải là cừu gia sao? Vừa nghe được lời Đổng Vô Thương liền như vớ được đại xá, xoay người vội vàng chạy vào bẩm báo.
Gia chủ Mạc Tinh Thần thật sự buồn bực rồi.
Lần này là thật sự buồn bực rồi!
Vẫn chưa hết sao? Cứ lần lượt kéo nhau tới? Hơn nữa còn vấn an tiểu nữ đã thành phế nhân của gia tộc chúng ta?
Từ trước tới nay, tuy Đổng thị gia tộc và Mạc thị gia tộc nước sông không phạm nước giếng, nhưng luận tới thực lực, vẫn mạnh hơn Mạc thị gia tộc hơn một bậc. Nhất là tình cảm hai huynh đệ Đổng thị gia tộc vô cùng tốt, không giống như hai huynh đệ Mạc thị gia tộc, người sống ta chết. Từ điểm này mà nói, tương lai Đổng thị gia tộc sẽ nhất định ép Mạc thị gia tộc một đầu.
Cho nên, Mạc Tinh Thần cũng chẳng còn cách nào, đành phải đích thân ra nghênh đón. Vừa đi ra khỏi cửa, liền lập tức hoảng sợ. Ta fuk, nhiều người như vậy tới bái phỏng Tiểu Vũ nhà chúng ta?!
Con mẹ nó, thuần thúy tới thị uy thì có.
"Vị này chính là Mạc gia chủ rồi?" Đổng Vô Thương chắp tay, cung kính nói: "Đổng Vô Thương được người nhờ vả, đến thăm Tiểu Vũ. Ừm, vừa vặn tiện đường xuất chính đi Thương Lan chiến khu, tới lỗ mãng, mong Mạc gia chủ không lấy làm phiền lòng."
"Đổng thế chất làm sao lại nói như vậy. Mau mau mời vào, ngươi có thể tới đây, lão phu đã rất cao hứng rồi." Tuy Mạc Tinh Thần không biết rốt cuộc Đổng Vô Thương tới đây là có ý đồ gì? Thật sự tới thăm Tiểu Vũ hay không? Nhưng thể diện bên ngoài vẫn phải có.
"Trong khoảng thời gian này, Tiểu Vũ có khỏe không?" Đổng Vô Thương cười cười, đi vào đại môn. Hắn rõ ràng biết còn cố hỏi. Tam âm mạch bị phế, hủy bỏ tư cách bồi dưỡng trọng điểm, chẳng khác nào rơi từ thiên đường xuống địa ngục... Còn có thể tốt được sao?
Hơn nữa, chuyện này hiện giờ ở Trung Tam Thiên cũng không phải là bí mật gì...
Mạc Tinh Thần trong lòng thầm trợn trừng mắt, nhưng bề ngoài vẫn thở dài, nói: "Nhờ phúc."
"Ngài nói vậy là sai rồi, không thể nhờ phúc của ta được!" Đổng Vô Thương trừng mắt nói: "Đổng Vô Thương nào có phúc khí lớn như vậy?"
Mạc Tinh Thần lập tức tức đến nổ phổi. Ta fuk, thằng nhãi ranh này nói chuyện cũng quá khó nghe đi. Ta biết ngươi là nhị công tử Đổng gia,nhưng lão phu đích thân ra nghênh đón, đã là cho ngươi mặt mũi lớn lắm rồi, vậy mà ngươi vẫn còn giở cái giọng âm dương quái khí đó?
Đều nói Đổng gia hai vị công tử ổn trọng, như thế nào vị này hôm nay vừa thấy lại giống như bổng lão nhị?
Hắn nào có biết, khi Đổng Vô Thương còn ở Thiên Binh các, tuy trầm mặc ít nói không thích nói chuyện, nhưng cũng hơi thích Mạc Khinh Vũ. Hơn nữa Mạc Khinh Vũ cũng thường xuyên tìm hắn, cùng hắn nói chuyện, khiến cho vị Đổng nhị thiếu gia xưa nay có chút chất phác bớt được không ít buồn khổ, tăng thêm không ít lạc thú. Bởi vậy mới rất thích tiểu cô nương nhu thuận này.
Lần này, nghe nói Mạc Khinh Vũ bởi vì tam âm mạch bị phế, về gia tộc lại chịu ủy khuất, Đổng Vô Thương sớm đã tức đầy một bụng rồi. Lần này tới đây thăm Mạc Khinh Vũ không phải giả, nhưng mượn cơ hội này để xả giận thay Mạc Khinh Vũ, mới là mục đích chân chính của hắn.
Cho nên mới cố ý bày ra bộ dáng khiến người ta ghê tởm thế này.
Hơn nữa, hắn ở chung với hai tên lưu manh thổ phỉ La Khắc Địch và Kỷ Mặc lâu như vậy, loại chuyện vặt vãnh như giả bộ lưu manh thế này cũng chẳng cần làm bộ, cứ há miệng ra là được.
"Không biết Đổng nhị thiếu gia và tiểu nữ quen biết thế nào." Mạc Tinh Thần đè nén cơn giận. Không nén không được, vạn nhất đắc tội hắn, với lực lượng hiện giờ của Mạc thị gia tộc, cũng không phải là đối thủ của hai ngàn bốn trăm người trước mặt.
Mấy ngày trước, Chiến lực của Mạc thị gia tộc đã bị Mạc Thiên Vân suất lĩnh đi Thương Lan chiến khu rồi....
Vạn nhất để tên gia hỏa thoạt nhìn tính tình không tốt này nổi bão, quét sạch cả Mạc thị gia tộc thì.... mất sạch cả mặt mũi rồi...
"Cũng là cơ duyên xảo hợp thôi. Ừm, ta với Tiểu Vũ cô nương, phi thường phi thường hợp ý! Phi thường phi thường yêu thích!" Đổng Vô Thương cười cười: "Hơn nữa, lão đại ta cũng rất thích! Quả thực là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt."
"Lão đại ngươi?" Mạc Tinh Thần có chút ngây người. Lão đại... hai chữ này cũng không phải chuyện đùa. Hơn nữa, nếu xưng hô như vậy, thì tuyệt đối không phải là đại ca hắn rồi. Chỉ là không biết, vị Đổng nhị thiếu gia này từ lúc nào đã có thêm một vị lão đại?
Vị lão đại này...Chẳng lẽ lại mà một nhân vật kinh thiên động địa?
"Đúng! Lão đại ta!" Đổng Vô Thương nhếch miệng cười cười, nói: "Cũng chính là lão đại chung của Kỷ Mặc, Cố Độc Hành, La Khắc Địch mấy người chúng ta. Hắn phi thường thích Tiểu Vũ! Hơn nữa, cũng tặng cho Tiểu Vũ một thanh bảo đao mà hắn trân quý giữ gìn nhiều năm. Đó là đồ gia truyền của lão đại chúng ta đó. Năm đó gia tộc lão đại, lịch đại mấy vị đao quân, đều dựa vào cây đao đó để ron ruổi Cửu Trọng Thiên...."
Mạc Tinh Thần chỉ cảm thấy trong đầu nổ đùng một cái, choáng váng, thân hình không nhịn được lảo đảo một cái, trước mắt lấp léo vô số ánh sao.
Đao quân?
Đồ gia truyền?
Lão đại chung của Kỷ Mặc, La Khắc Địch, Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương?!
Ta ngất! Đây là người thế nào chứ....
Nếu như vị lão đại thần bí này biết, đao hắn đưa cho Mạc Khinh Vũ bị đoạt... không biết sẽ có phản ứng gì? Có thể nổi giận xông tới Mạc thị gia tộc hay không?
Đổng Vô Thương cụp mí mắt xuống, lén đánh giá sắc mặt vị Mạc gia chủ này một chút, trong lòng không khỏi cười đắc ý.
Đây chính là biện pháp mà hắn thương lượng với Kỷ Mặc, La Khắc Địch, Nhuế Bất Thông để tạo thế cho Mạc Khinh Vũ!
Đó chính là... Thổi! Thổi thật mạnh! Tận tình thổi! Không sợ thổi quá lớn! Chỉ sợ không dám thổi!
Hơn nữa, nếu như là Kỷ Mặc và La Khắc Địch nói ra, tính uy hiếp lại không lớn. Chỉ có Đổng Vô Thương, có gia tộc, có thực lực, hơn nữa, gần như được nhận định là trầm mặc ít lời, một mảnh tâm si với đao....
Người như vậy lên tiếng, căn bản không thể nào là nói dối! Nhưng một khi nói láo gạt người, thì chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay!
"À, Đổng thế chất, vị lão đại này của ngươi là?" Lúc này, Mạc Tinh Thần nói chuyện đã có chút cẩn thận. Lúc trước, hắn xưng hô là Đổng thế chất, nhưng khẩu khí Đổng Vô Thương rất khó nghe, nên hắn tức giận, đổi thành Đổng nhị thiếu gia. Nhưng lúc này trong lòng hcấn động, nhịn không được lại đổi lại các xưng hô ban đầu, lại thành Đổng thế chất.
"Cái này ta cũng không thể nói cho ngươi. Quy củ lão đại rất lớn. Nếu như hắn biết ta tiết lộ ra tin tức, ta cũng chịu không nổi tính tình của hắn." Đổng Vô Thương cười hắc hắc, nói: "Bất quá, Mạc gia các ngươi cũng thực là có phúc khí. có Tiểu Vũ cô nương thì nhất định trường thịnh không suy rồi.
Lại nói tiếp, đây cũng thật là duyên phận a. Lão đại đang du lịch Cửu Trọng Thiên, trong lúc vô tình cứu được Tiểu Vũ... Khụ khụ, thật sự là duyên phận a."
Đổng nhị gia bịa đi bịa lại, cũng có chút thiếu từ, chỉ có thể ráng sức cảm thán duyên phận. Dù sao hắn cũng không phải là loại võ mồm đê tiện như La Khắc Địch và Kỷ Mặc.
Nhưng như vậy, ngược lại càng khiến người ta không thể nghi ngờ.
Đang du lịch Cửu Trọng Thiên... Nhưng lời này khiến cho Mạc Tinh Thần mơ màng vô hạn. Chẳng lẽ là người của siêu cấp thế gia Thượng Tam Thiên? Đúng rồi, có thể khiến thiên tài bốn đại gia tộc tin phục như thế, cùng nhận làm lão đại, tiện tay tặng quà cũng là bảo đao có một không hai thiên hạ. Nhân vật như vậy, chỉ sợ chỉ Thượng Tam Thiên mới có.
Hơn nữa, còn là một siêu cấp đại thế gia!
"A a, thì ra là thế, Đổng thế chất, mời vào." Mạc Tinh Thần vội vàng đưa tay mời khách. Phát hiện đến bây giờ vẫn chặn khách nhân ngoài cửa, đây thật sự là thất lễ lớn rồi.
"Ờ, nhất định phải vào rồi. Bất quá, ta thăm Tiểu Vũ xong rồi đi luôn. Còn phải đi Thương Lan chiến khu chơi đùa một chút." Đổng Vô Thương híp mắt nói: "Mạc thế thúc, ngày phải chiếu cố thật tốt cho Tiểu Vũ đó. Lão đại ta đang phối dược cho Tiểu Vũ, nhất thời nửa khắc sợ không tới được, nhưng phỏng chừng cũng không mất bao nhiêu lâu thời gian, sẽ tới chữa bệnh cho Tiểu Vũ...."
Lại cười cười với vẻ đầy thâm ý, nói: "Lão đại ta có khả năng thông thiên triệt địa...."
"Ồ?" Mạc Tinh Thần vui vẻ, nửa tin nửa ngờ, nói: "Nhưng không biết chuyện này... có mấy thành nắm chắc?"
"Cái này, ta cũng không biết rõ." Đổng Vô Thương nhíu mày.
"Vị lão đại kia của ngươi... thật sự có thủ đoạn như thế?"
"Mạc thế thúc...." Đổng Vô Thương đứng lại, nhìn hắn, đột nhiên lấy cây đao trên vai xuống: "Ngươi xem cây đao này của ta thế nào?"
"Đao?" Mạc Tinh Thần có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ, lối suy nghĩ của vị Đổng nhị thiếu gia này thật sự là không bình thường nha. Ta hỏi bổn sự của lão đại ngươi thế nào, ngươi đột nhiên lại đưa đao cho ta xem, hơn nữa còn cố chấp như vậy...