TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 471: Người chủ trì Vũ Đạo Trà Hội lần tiếp theo

Khỏa Tinh Châu cuối cùng tan vỡ, Sinh Sinh Bất Tức của Diệp Trần chỉ còn lại có một tia lực đạo, trùng kích lên hộ thể chân nguyên của Lý Tiêu Vân.

Hộ thể chân nguyên không vỡ nhưng Lý Tiêu Vân lại bay ngược ra ngoài.

Cầm kiếm mà đứng, Diệp Trần không truy kích Lý Tiêu Vân, mũi kiếm chỉ xéo lên mặt đất thỉnh thoảng lại phụt ra kiếm mang, giống như độc xà thổ tín vậy.

- Diệp Trần, về phương diện kĩ thuật chiến đấu, ta chưa bao giờ phục người khác, giờ xem như ta phục ngươi rồi, bất quá lấy khả năng của ngươi, cũng chưa chắc có thể phá giải Thất Tinh Hoành Độ.

Từ đáy lòng, Lý Tiêu Vân có chút bội phục Diệp Trần, chính vì bội phục đối phương nên hắn rõ, chỉ có sát chiêu chung cực Thất Tinh Hoành Độ mới có thể mang lại uy hiếp cho đối phương, những thứ khác không được.

Thất Tinh Hoành Độ cần rút ra tinh thần lực lượng phong ấn nơi tay phải, mà tinh thần lực lượng không sai biệt lắm có thể thi triển được hai lần, giờ giảm bớt quá trình gỡ bỏ niêm phong, cho nên Lý Tiêu Vân thi triển ra nhanh hơn, bảy khỏa Tinh Châu lập lòe trong hư không

Sau khi Thất Tinh xếp đặt hoàn tất, cùng với Bắc Đấu Thất Tinh trên bầu trời sinh ra mối liên hệ vi diệu, không ngừng hấp thu lượng lượng Bắc Đấu Thất Tinh bổ túc bản thân, theo Tinh Quang sáng chói phát ra từ trên Tinh Châu, một màn kinh người phát sinh, Tinh Châu ở khắp bốn phía trong hư không chẳng biết từ lúc nào trở nên tối lại, phảng phất như ngôi sao trên bầu trời, lập lòe quang huy chỉ có ở Bắc Đấu Thất Tinh.

Oanh!

Thất Tinh quang huy phóng thích đến cực hạn, mang theo khí tức vĩnh hằng từ cổ chí kim đánh về Diệp Trần ở phía đối diện, một khắc này, thời gian giống như đang đảo lưu, Tinh Hà mãnh liệt.

- Sát chiêu nguy hiểm

Sắc mặt Diệp Trần bỗng nhiên biến đổi, Kiếm ý Tông Sư cấp bạo phát ra ngoài, Kiếm Ý quang huy không thể nào phai mờ bỏ qua quy tắc của tinh không, lóe ra quang huy thuộc về mình, chống lại cô tịch hắc ám.

Thấy Lý Tiêu Vân ngay cả Thất Tinh Hoành Độ cũng đều thi triển ra, trong mắt Tĩnh Ngạo Huyên lóe lên tinh quang rồi biến mất. Uy lực của chiều này, nàng hoàn toàn hiểu rõ, trước đó, Lý Tiêu Vân cũng từng dùng nó để đối phó với mình, cũng may nàng là Lôi Linh thể, tu luyện cũng là Lôi hệ chân nguyên, chẳng những có thể kích thích tính linh hoạt của thân thể, lại có thể kích thích giác quan, không bị mất phương hướng bên trong bóng tối, đánh mất đấu chí phản kích của mình. Phải biết rằng, trong tinh không, cũng có tia chớp Lôi Đình, Lôi Đình chưa khi nào lùi bước cả, nàng cũng như thế, ngoại trừ những thứ đó ra, phỏng chừng cũng chỉ có Cương linh thể và Cương Nguyên của Sở Trung Thiên là có thể chính diện chống lại Thất Tinh Hoành Độ, không cần phá giải.

- Bại đi!

Ánh mắt Lý Tiêu Vân sáng quắt nhìn chằm chằm vào Diệp Trần đang bị Thất Tinh thôn phệ.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn liền trở nên trì trệ, trong tầm mắt, Diệp Trần cũng không dễ dàng sụp đổ như tưởng tượng, trên người hắn phát ra quang huy, mang theo Bất Hủ khí tức, Bất Hủ khí tức lượn lờ, thứ sụp đổ ngược lại là Hắc Ám ở bốn phía, tựa hồ ở trước mặt hắn, ngoại trừ hắn ra, bất cứ vật gì cũng phải đi đến cuối cùng, chỉ có hắn, Bất Hủ bất diệt, Thiên Địa vĩnh hằng.

Kiếm Ý mạnh nhất - Bất Hủ Kiếm Ý!

- Phá.

Có Bất Hủ Kiếm Ý hộ thể, ánh mắt Diệp Trần thanh minh, một chiêu Sinh Sinh Bất Tức xuyên qua bốn khỏa trong Thất tinh, sau đó thân hình hắn xoay chuyển, Nghịch thức, Thiên Lôi Thiết chém ngược từ trên xuống, phá hủy ba khỏa còn lại, đến lúc này, Thất Tinh Hoành Độ đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Hô!

Gió nhẹ thổi qua, Diệp Trần xuất hiện lại trong tầm mắt của mọi người, tay phải hắn nắm lấy Thanh Mộc Kiếm dựng thẳng trước ngực, chuôi kiếm ngang với cằm, kiếm thân lóe ra Bất Hủ Kiếm Ý quang huy, bên ngoài cơ thể hắn Bất Hủ khí tức lởn vớn tứ tán, ngay cả ánh sao yếu ớt trên thiên không cũng bị xua tan đi

Thân hình khẽ động, Thanh Mộc Kiếm trong tay Diệp Trần đâm thẳng ra ngoài, vẫn là Sinh Sinh Bất Tức, nhưng Sinh Sinh Bất Tức lần này, ẩn chứa chính là Bất Hủ Kiếm Ý, Sinh Sinh Bất Tức phối hợp thêm với Bất Hủ Kiếm Ý, hai thứ phảng phất như sinh ra phản ứng vi diệu, uy năng lên, đã vượt qua áo nghĩa võ học năm thành hỏa hầu.

- Phong Chi Chướng Ngại!

Lý Tiêu Vân không ngừng rút ra lực lượng phong ấn nơi cánh tay trái, liên tiếp chế tạo ra ba cái phong tường, phong tường lóe ra ánh sáng óng ánh, cứng rắn như Kim Cương.

Một chắn vỡ tan, hai chắn vỡ tan, ba chắn vỡ tan!

Kiếm thế của Diệp Trần bị trừ khử hơn phân nữa.

BOANG...!

Tra Thanh Mộc Kiếm vào vỏ, Diệp Trần nói:

- Ta không thắng được ngươi.

Lúc hắn phá hư phong tường, lực lượng trên cánh tay trái của Lý Tiêu Vân đã khôi phục đến toàn thịnh, tựa hồ nếu so sánh với tay phải thì lực lượng phong ấn nơi cánh tay trái lại càng dễ bổ sung hơn, không có khả năng bị tiêu hao hết.

Lý Tiêu Vân cười khổ một tiếng

- Ngươi là kiếm khách đầu tiên bức ta đến mức chỉ có thể bị động phòng ngự, nếu đúng ra, là ta thua.

Ý của hắn là thua luận bàn, sinh tử quyết chiến lại là một chuyện khác.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi bầu trời, một đêm sắp qua đi

Diệp Trần và Lý Tiêu Vân song song đáp xuống Chỉ Điểm Giang Sơn Đài, Tĩnh Ngạo Huyên và Sở Trung Thiên cũng đứng nơi đó, bốn ngươi riêng mình chiếm lĩnh một khối địa phương, tựa hồ chia Chỉ Điểm Giang Sơn Đài ra thành bốn thế giới, một khối Lôi Đình vô tận, một khối gió tanh mưa máu, một khối lóe ra tinh thần quang huy, một khối kiếm khí tung hoành.

Đại biểu cho bốn người mạnh nhất Nam Phương Vực Quần, mang đến cho mọi người rung động thị giác mãnh liệt.

Tĩnh Ngạo Huyên ngẩng đầu quan sát tinh không, nói:

- Vũ Đạo Trà Hội lần này là do Tĩnh Ngạo Huyên ta chủ trì, theo quá trình thì có lẽ cũng xem như hoàn thành, hiện giờ Vũ Đạo Trà Hội đã sắp xong, ta giờ sẽ tuyên bố người chủ trì Vũ Đạo Trà Hội lần kế tiếp.

- Người chủ trì Vũ Đạo Trà Hội mới, không biết sẽ là ai.

- Thiên Thư Công Tử đã từng chủ trì qua, người được lựa chọn có lẽ sẽ rơi vào Sở Trung Thiên và Diệp Trần, Diệp Trần lại thắng Sở Trung Thiên, theo ta thì hơn phân nửa là Diệp Trần rồi. Nguồn truyện:

- Ân, có lý/

Vũ Đạo Trà Hội là tụ hội của một đời tuổi trẻ, người chủ trì của mỗi một lần đều do người chủ trì trước đó đề cử, ví dụ như Tĩnh Ngạo Huyên có thể đảm nhiệm là người chủ trì Trà Hội lần này chính là do Thiên Thư Công Tử đề cử, hiện giờ đến lượt Tĩnh Ngạo Huyên để cử người khác.

Không ngoài ý liệu của mọi người, người Tĩnh Ngạo Huyên đề cử đúng là Diệp Trần.

- Diệp Trần trước đó tuy rằng không có danh khí gì, không người biết đến, nhưng ta tin rằng, Vũ Đạo Trà Hội lần này qua đi, thanh danh của hắn sẽ truyền khắp Nam Phương Vực Quần, thậm chí còn đến Vực Quần khác, cho nên, danh khí không phải vấn đề gì, về phần thực lực, mọi người rõ như ban ngày, Nam Phương Vực Quần ta đã thật lâu không xuất hiện qua kiếm khách trẻ tuổi lợi hại như thế, Kiếm Ý của hắn lại càng chấn cổ thước kim, mọi người không có ý kiến gì chứ?

- Ha ha, Tĩnh công chúa nói đùa, chúng ta có thể ý kiến gì chứ, thực lực của Diệp Trần người nào không rõ, không ai dám nói hắn không xứng đảm nhiệm vị trí người chủ trì Vũ Đạo Trà Hội lần kế cả.

- Ta ủng hộ Diệp Trần.

- Ta cũng ủng hộ.

Thấy nhiều người ủng hộ Diệp Trần như vậy, Mạc Linh Phong hết sức kích động, nếu như dùng một từ để hình dung Diệp Trần thì đó chính là "sất trá phong vân".

Tư Không Thánh một thân hắc bào phủ kín thân mặt không biểu tình, bàn tay giấu trong tay áo nắm thật chặt, lúc này đây, hắn vẫn thất bại như trước, thậm chí ngay cả giao thủ với đối phương cũng không làm được, hắn không biết lần thứ tư thực lực của đối phương sẽ tiến triển đến mức nào, bất quá hắn sẽ không buông thc, đả kích sẽ chỉ khiến hắn càng thêm dốc sức liều mạng, tiếp theo hắn sẽ dùng thân phận cao cấp hơn để xuất hiện, mục tiêu của hắn chính là Đệ Nhất Dạ.

Đệ Lục Dạ và Đệ Thất Dạ nhìn thoáng qua Tư Không Thánh, âm thầm lắc đầu, có một đối thủ như vậy, là bất hạnh nhưng cũng là may mắn của Tư Không Thánh, có truy cầu, mới có động lực.

- Hừ/

Sở Trung Thiên hừ lạnh một tiếng, hắn không quan tâm đến thân phận người chủ trì Vũ Đạo Trà Hội, bất quá thế không có nghĩa là hắn không quan tâm đến chuyện bại bởi người khác, sỉ nhục hôm nay, ngày khác chắc chắn sẽ trả gấp 10 lần, Vũ Đạo Trà Hội lần tiếp theo, hắn sẽ đánh bại Diệp Trần vốn thân là người chủ trì, tình huống như vậy hẳn sẽ rất mĩ diệu.

Thác Bạt Khổ chú ý tới thần sắc của Sở Trung Thiên, chân mày hơi nhíu lại, người này không thể khinh thường a! Hai năm sau, ai biết được hắn sẽ đạt đến mức nào, phải biết rằng, tu vi cảnh giới của đối phương vẫn còn ở Tinh Cực Cảnh hậu kỳ, thậm chí còn không đạt đến hậu kỳ đỉnh phong. Hắn không biết Cương Nguyên rất khó tu luyện, nhưng một khi có một chút tiến bộ đều thập phần khủng bố, hắn không khỏi bắt đầu lo lắng cho Diệp Trần.

Chợt, Thác Bạt Khổ cười một tiếng.

Mẹ nó, ta lo lắng cho Diệp Trần làm gì, lo lắng cho ai cũng không thể lo lắng cho hắn a! Xem tiến bộ mấy năm nay của hắn, quả thật phải dùng khiến người khác nghe phải kinh sợ để hình dung, không bị hắn bỏ xa đã quý lắm rồi, muốn vượt qua hắn, độ khó không phải chỉ nửa hay một lần.

Trên thế giới này, chí có thể có người Diệp Trần bị vượt qua, còn có chuyện ngược lại sao?

Thác Bạt Khổ buồn cười thầm nghĩ.

Tĩnh Ngạo Huyên thoả mãn gật đầu

- Nếu mọi người đã thập phần ủng hộ Diệp Trần đảm nhiệm người chủ trì Vũ Đạo Trà Hội lần tiếp theo, vậy thì chuyện này liền quyết định thế đi.

Quay đầu, nàng hỏi Diệp Trần:

- Diệp Trần, Vũ Đạo Trà Hội lần tiếp theo được tổ chức ở chỗ nào?

Diệp Trần đã tiếp nhận thân phận mình là người chủ trì Trà Hội lần tiếp theo, trầm ngâm nói:

- Ngay tại Nam Trác Vực Hắc Long đế quốc Huyền Trọng Sơn Mạch a.

Nam Trác Vực không thể so với Lôi Vực, không có Cẩm Tú Viên, không có Chỉ Điểm Giang Sơn Đài được lực lượng cấm chế bao trùm, cho nên hắn thay vì chọn địa điểm của Trà Hội vào nơi đông dân cư, thì không bằng chọn Huyền Trọng Sơn Mạch địa thế rộng lớn, có khôn cùng trọng lực. Trọng lực khôn cùng ở đó, tương đương với lực lượng cấm chế của tự nhiên, càng có thể thể hiện ra năng lực và lực thích ứng của cá nhân hơn.

- Huyền Trọng Sơn Mạch! Ta đã nghe nói qua, không tệ.

Lý Tiêu Vân gật gật đầu.

Sở Trung Thiên đạm mạc nói:

- Ta không có ý kiến.

- Tốt, Vũ Đạo Trà Hội lần tiếp theo được tổ chức ngay tại Nam Trác Vực Hắc Long đế quốc Huyền Trọng Sơn Mạch, phiền các vị trở về vực của mình, quốc gia của mình truyền bá tin tức này ra.

Tĩnh Ngạo Huyên làm hết phận sự của mình.

- Không có vấn đề gì.

- Nghe nói, Huyền Trọng Sơn Mạch tựa hồ cũng không tệ, có ý tứ.

Bất tri bất giác, phía chân trời sáng lên một mảnh ngân bạch sắc.

Tĩnh Ngạo Huyên hít sâu một hơi, nó:

- Vũ Đạo Trà Hội lần này kết thúc mỹ mãn, mọi người nếu không có việc gì gấp thì có thể ở lại Lôi Đô thêm mấy ngày, nói không chừng sẽ có hoạt động khác, hơn nữa mọi người cũng có thể tự mình tổ chức một Trà Hội, để hiểu rõ lẫn nhau thêm một chút.

Nghe vậy, mọi người biết rõ Vũ Đạo Trà Hội đã chính thức kết thúc rồi, ngược lại có chút không bỏ được, Trà Hội ba ngày ba đêm bọn hắn thu được rất nhiều lợi ích, lại có thể chứng kiến chiến đấu đỉnh phong nhất, việc này đối với những người thập phần kiêu ngạo như bọn hắn mà nói thì quả là một sự kiện khó quên.

- Thực hi vọng Vũ Đạo Trà Hội lần tiếp theo có thể đến nhanh một chút.

- Đợi đi! Thời gian hai năm cũng không dài lắm, bế quan một lần cũng hơn mấy tháng rồi.

Mọi người đứng dậy, một bên ly khai Chỉ Điểm Giang Sơn Đài, một bên cùng nhau trò chuyện.

Trên đài.

Lý Tiêu Vân cười nói với Diệp Trần:

- Chúc mừng ngươi trở thành người chủ trì Vũ Đạo Trà Hội lần tiếp theo, hi vọng chúng ta có thể phát triển Vũ Đạo Trà Hội thành một Trà Hội quy mô trên toàn đại lục, lại để cho thanh niên tuấn kiệt trên Chân Linh Đại Lục đều tới tham dự Vũ Đạo Trà Hội do Nam Phương Vực Quần chúng ta khởi xướng.

Thời gian phát triển của Vũ Đạo Trà Hội cũng không dài, nguyện vọng lớn nhất của người sáng lập đời thứ nhất chính là để cho Vũ Đạo Trà Hội truyền khắp đại lục, một một lần qua đi, bọn hắn đều kế thừa lý tưởng của người sáng lập, cũng vì Vũ Đạo Trà Hội mà góp một viên gạch, cống hiến một phần lực lượng của mình.

Diệp Trần có thể cảm nhận được sự chân thành của Lý Tiêu Vân, rất nghiêm túc gật đầu một cái.

- Diệp Trần, ngươi đừng vội rời đi! Bốn người chúng ta có thể giao lưu nhiều một chút.

Người nói chuyện chính là Tĩnh Ngạo Huyên, nàng thập phần kính nể kĩ thuật chiến đấu của Diệp Trần, giữa bốn người, Diệp Trần có thể nói là đại sư về phương diện kĩ thuật chiến đấu, việc trao đổi đối với bản thân mình cũng rất có lợi, đương nhiên, nàng cũng nhìn ra được, Diệp Trần cũng tìm hiểu Lôi Chi Ý Cảnh, mà mình đã sắp tìm hiểu đến Lôi chi áo nghĩa rồi.

Diệp Trần nói:

- Có thể, ta không có việc gì.

| Tải iWin