Giang Nam nhìn về phía Dương La nói:
- Sư huynh, ngươi có thể đối phó một tòa đại trận không?
Dương La run lên, sắc mặt âm lãnh:
- Ta lần này mang đến là cao thủ Dương Di Thần Tộc ta, nghiêng hết tộc ra, chính là muốn báo thù cho vi sư!
Giang Nam gật đầu, hướng mấy người Huyền Ẩn Đạo Nhân nói:
- Mấy vị sư thúc tổ, cộng thêm các đệ tử thánh tông ta, còn có Tứ ca, Lục ca, cùng với trấn giáo chi bảo của hai người bọn họ, cộng thêm Thuần Dương Vô Cực Chung, có thể đối phó một tòa đại trận không?
Cáp Lan Sinh cả giận nói:
- Lão Thất, tại sao không cho ta nhảy qua trực tiếp đi giết thống khoái?
Vô Tướng Thiền Sư lặng lẽ nói:
- Ít nói chuyện, nghe theo Giang thí chủ an bài là được.
Huyền Ẩn Đạo Nhân khom người nói:
- Chưởng giáo yên tâm, ba trấn giáo chi bảo ở chỗ này, chúng ta những lão già khọm này nếu còn không cách nào bắt lại một tòa đại trận, vậy thì thật có thể đi chết.
Giang Nam quay đầu nhìn về phía Lạc Hoa Âm nói:
- Sư tôn có thể một mình chống lại một tòa đại trận chứ?
Lạc Hoa Âm đằng đằng sát khí:
- Không có chút khó khăn nào!
- Sư tôn phá vỡ trận này, liền đi trợ giúp Phó đạo huynh cùng Vân đạo huynh.
Giang Nam bình tĩnh vạn phần nói:
- Một trận phá, trận trận phá, Thái Huyền Thánh Tông diệt vong ở trong nháy mắt.
Phụ Văn Cung trầm giọng nói:
- Chậm, Giang chưởng giáo, ngươi an bài được cực kỳ thỏa đáng, nhưng ngươi còn tính thiếu một tòa đại trận! Thái Huyền Thánh Tông có tất cả tám tòa đại trận, hôm nay ngươi chỉ đối phó bảy, còn có một đại trận, do Cận Đông Lưu tự mình trấn giữ, bên trong cũng là tinh anh trong tinh anh, chỗ đại trận này do ai tới ứng phó? Không phá trận này, chúng ta cũng sẽ bị phá, chết không có chỗ chôn!
Trong lòng mọi người cũng trầm xuống, Thái Huyền Thánh Tông bảy ngọn Thái Huyền đại trận thực lực cũng xê xích không nhiều, có thể dễ dàng đẩy bình một đại phái bình thường, nhưng mà tồn tại cường đại nhất, vẫn còn tụ tập ở bên người Cận Đông Lưu, hơn nữa còn có một vị tuyệt đại cường giả trấn giữ, cộng thêm một Thần đỉnh, ai có thể địch?
Chỗ đại trận này, không có môn phái nào có thể nói có thể ứng phó, cho dù là Lạc Hoa Âm mạnh nhất cộng thêm Thí Thần Cốc Ngũ Ma, kết quả cũng là hôi phi yên diệt!
- Ta tự có sắp xếp.
Giang Nam cười nói:
- Ta còn có một đường viện binh chưa đến, đợi viện quân này đến, mọi người tự nhiên biết.
Đám người Phụ Văn Cung không khỏi âm thầm buồn bực, suy đoán viện quân có thể chống lại tòa đại trận của Cận Đông Lưu này rốt cuộc là người nào, chỉ là bọn hắn lăn qua lộn lại nghĩ tất cả thế lực trên Huyền Minh Nguyên Giới, cũng suy đoán không ra. Có thể được mời, cũng đã ở chỗ này, những thứ khác, không là địch nhân, chính là tính toán làm bàng quang, chờ ngư ông đắc lợi, căn bản không cách nào mời được.
- Thất đệ.
Thạch Cảm Đương trầm mặc một lúc lâu, thấy Giang Nam điểm binh, nhưng thủy chung không có sử dụng ba người bọn họ, không nhịn được nói:
- Ta cùng với lão Ngũ lão Tam còn không có an bài.
- Ba vị huynh trưởng an tâm một chút chớ nóng.
Giang Nam trầm ngâm chốc lát, đứng dậy ngắm nhìn đại trận của Cận Đông Lưu, chỉ hướng lão ẩu cầm trong tay quải trượng kia nói:
- Chư vị đạo hữu, các ngươi có biết lão ẩu kia là ai không?
Mọi người rối rít nhìn lại, từng cái từng cái lắc đầu, đột nhiên trong Thiên Phủ Thập Tẩu có một vị lão giả sắc mặt biến hóa, thấp giọng hô nói:
- Ta biết rồi! Lợi hại, lợi hại! Không nghĩ tới Thái Hoàng Lão Tổ lại có thể làm cho nàng diên thọ đến nay, thủ đoạn thật là thông thiên!
Hắn dừng một chút nói: Truyện được copy tại
- Lão ẩu này là Chúc Nghiên Đình. Năm đó từng là Thái Huyền Thánh Tông Thánh Nữ. Ban đầu ta cũng là một trong những người ngưỡng mộ nàng, trong truyền thuyết đã sớm chết năm trăm năm, hơn nữa từ thọ nguyên của nàng đến xem, thọ nguyên của nàng cũng ngay từ lúc năm trăm năm trước đã hao hết, cho dù tu thành thất trọng Thiên Cung, cũng là một người chết! Nàng có thể sống đến hiện tại, nhất định là dựa vào Thái Hoàng Lão Tổ vì nàng kéo dài mạng!
Hắn vừa nói như thế, tại chỗ có nhiều lão quái vật nhất thời rối rít nhớ lại Chúc Nghiên Đình. Chúc Nghiên Đình năm đó tài mạo có một không hai thiên hạ, tại chỗ nhiều lão quái vật có không ít người ngưỡng mộ nàng, chẳng qua là Chúc Nghiên Đình hiện tại tàn hoa bại liễu, rất khó để cho bọn họ nhắc tới bất cứ hứng thú gì.
Bất quá Chúc Nghiên Đình cường đại, lại làm cho mọi người tim đập nhanh.
- Giang chưởng giáo, Thiên Cung thất trọng đã là tuyệt đại cường giả, nàng một người này, liền tương đương với ba tòa Thái Huyền đại trận, chỉ sợ mạnh hơn một chút! Làm sao đối phó?
Giang Nam nhìn về phía Thạch Cảm Đương, Thiên Cơ Tú Sĩ cùng Lâm Tá Minh, trầm giọng nói:
- Ba vị ca ca có thể đối phó Chúc Nghiên Đình hay không?
Thiên Cơ Tú Sĩ trí mưu nhiều nhất, lắc đầu nói:
- Nàng ở trong đại trận, không đối phó được.
Giang Nam đuổi theo hỏi:
- Ta cho các ngươi cơ hội một mình đấu thì sao?
Thiên Cơ Tú Sĩ như cũ lắc đầu nói:
- Như cũ không đối phó được.
Giang Nam trầm ngâm chốc lát, lấy ra ba tòa Kiếm Môn nói:
- Dùng ba tòa Kiếm Môn này bày Kiếm Môn Tru Thần Trận, có thể bắt lại Chúc Nghiên Đình hay không?
Thiên Cơ Tú Sĩ thấy ba tòa Kiếm Môn này, ánh mắt sáng lên, cười nói:
- Có bảy phần nắm chặc, chẳng qua là giết không được nàng.
Giang Nam gật đầu, gọi Nhạc Ấu Nương, chỉ thấy Nhạc Ấu Nương tay cầm Phong Cấm đại trận tiến lên đây, rất biết điều.
- Ta đem Ấu Nương cùng Phong Cấm đại trận giao cho các ngươi, Ấu Nương làm mắt trận, có thể bắt lại người này chứ?
Giang Nam khẽ vuốt đầu nhỏ của Nhạc Ấu Nương, cười nói.
- Hiện tại liền có hết sức nắm chặc!
Thiên Cơ Tú Sĩ mừng rỡ nói:
- Chúc Nghiên Đình hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Giang Nam thở phào nhẹ nhỏm, đột nhiên nơi xa long uy mênh mông cuồn cuộn, từng chiếc từng chiếc lâu thuyền khổng lồ xa xa lái tới, trong đó có một chiếc lâu thuyền nổi lơ lửng một ngụm đại cổ, rõ ràng là Vạn Long Sào thần minh chi bảo, Quỳ Ngưu cổ!
Đám người Phụ Văn Cung, Phó Duyên Tông sắc mặt kịch biến, dậm chân nói:
- Giang chưởng giáo, ngươi còn không phải là tính toán không bỏ sót, hôm nay tính sót Long Hoàng, muốn cho chúng ta hết thảy chết không có chỗ chôn!
Đối diện Huyền Thiên Thánh Tông, Thái Huyền Thánh Tông nhìn thấy viện thủ đối phương càng ngày càng nhiều, cho dù là Cận Đông Lưu cũng không khỏi sắc mặt ngưng trọng, hắn cũng không phải là người ngu, tự nhiên biết đạo lý bảo toàn thực lực của Thái Huyền Thánh Tông. Giang Nam viện binh càng nhiều, liền ý nghĩa Thái Huyền Thánh Tông tổn thất càng lớn.
Bất quá hắn phái ra các đạo nhân mã đi mời những môn phái khác, nhưng thủy chung không có thấy một viện binh đến đây tương trợ, không khỏi để cho hắn cực kỳ nôn nóng, trong lòng âm thầm căm tức:
- Bọn người kia trong ngày thường thấy Thái Huyền Thánh Tông ta, giống như chó thấy chủ nhân, mọi cách vẩy đuôi mừng chủ, hôm nay lúc dùng đến bọn họ một cái cũng không tới. Rất tốt, đợi ta diệt một đám ô hợp đối diện, liền hết thảy diệt bọn ngươi!