Lúc Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện dẫn người đem thi thể ba người Sở Phi Long mang về Sở gia, đại viện Sở gia vốn bình tĩnh lập tức hỗn loạn thành một mảnh!
Ai cũng thật không ngờ, ba cha con Sở Phi Long đồng thời đi ra ngoài, lại có thể bị mang về đến đây ba cỗ thi thể!
Thê tử của Sở Phi Long liền phun máu tươi, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Đám người Sở Phi Lăng Sở Phi Yên nhanh chóng chạy tới đại sảnh, tiếng khóc ở Sở gia rung trời, lão gia tử Sở Hùng Thành chỉ mặc quần áo trong, chân trần liền chạy vội đi ra.
Nhìn thấy thi thể của con cùng cháu trai, nước mắt lão gia tử tuôn đầy mặt. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, loại tư vị này, thật sự làm cho mọi người khó có thể thừa nhận.
Tuy rằng trong lòng Sở Phi Lăng sớm có thành kiến đối với Sở Phi Long, nhưng giờ phút này nhìn thấy thi thể của huynh đệ liền ở trước mặt mình, nhịn không được rơi lệ, trong lòng cũng chua xót.
"Đây là có chuyện gì?" Trong mắt lão gia tử rưng rưng, hét lớn một tiếng: "Hôm nay Phi Long đi nơi nào? Làm sao sẽ chết? Làm sao cứ như vậy... Đã chết?!"
Một câu nói càng về sau, thanh âm đã khàn khàn.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại căn bản không biết hai ngày này Sở Phi Long đang bận việc gì.
"Đằng Vân!" Sở Hùng Thành hét lớn: "Ngươi có biết không?"
Sở Đằng Vân đang nằm ở trên thi thể của phụ thân lên tiếng khóc lớn, nghe thấy câu hỏi của ông nội, cố gắng nén lại bi thương trong lòng, nói: "Mấy ngày nay phụ thân vẫn đi sớm về trễ, hơn nữa…Chiều hôm qua, ta nghe thấy phụ thân an bài hai vị ca ca, thỉnh…Sở Dương ca ca đi Lăng Vân Các ăn uống tiệc rượu..."
"Sở Dương?" Thân hình Sở Hùng Thành chấn động, thế nhưng lui mạnh ra phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch, giống như đột nhiên già đi vài tuổi.
"Dương Dương?" Sở Phi Lăng bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt hiện lên vẻ kinh sợ.
"Vâng." Sở Đằng Vân nói: "Con nghe được phụ thân cùng Dạ gia Dạ Vô Ba giao hảo, làm cho hai ca ca dụ dỗ đại ca tiến đến, con sợ đại ca gặp bất lợi, còn đặc biệt cùng Đằng Không huynh đệ chuyên môn đi nhắc nhở đại ca..."
Sở Hùng Thành nhìn về phía Sở Đằng Không cùng Sở Đằng Tiêu, hai người đều gật đầu.
Trong phút chốc lưng của Sở Hùng Thành đang thẳng thắn liền cong xuống. Trong lòng bi phẫn, bi thống, rồi lại không thể làm gì, vắng vẻ. Tuy rằng Sở Đằng Vân cũng không có nói rõ, nhưng Sở Hùng Thành cũng đã đoán ra.
Tất nhiên là Sở Phi Long cấu kết Dạ Vô Ba, nghĩ muốn nhờ lực lượng của Dạ Vô Ba diệt trừ Sở Dương, lại không biết sao, mình và hai đứa con traiđều chết đi...
Một khi đã như vậy, như vậy việc này hiển nhiên là cùng Sở Dương thoát không khỏi liên quan.
Sở Hùng Thành nhớ tới năm đó Sở Phi Lăng gặp chuyện không may, cũng có người của Dạ gia hoạt động ở vùng này, năm trước chính mình bịthương nặng, đúng là Dạ Vô Ba suất lĩnh người của Dạ gia đột nhiên lui lại, mới làm cho mình trúng độc bị thương...
Các mặt đều cho thấy: Sở Phi Long cùng Dạ Vô Ba, đã sớm có cấu kết!
Trong lúc nhất thời Sở lòng Hùng Thành giống như đao cắt, thế nhưng không biết nói cái gì cho phải.
"Đại ca ngươi đâu? Sở Dương đâu? Tại sao hắn không có trở về?" Sở Phi Lăng gấp giọng hỏi: "Thi thể là ai mang về đây?"
"Là chấp pháp đường Sa thống lĩnh mang về." Sở Đằng Vân cúi đầu nói: "Trước mắt Sa thống lĩnh đang ở bên ngoài đại sảnh."
Sở Hùng Thành không nói một lời, bước nhanh đi ra ngoài. Đi thẳng đến trước mặt Sa Tâm Lượng, mới ngừng lại.
"Sa thống lĩnh... Chuyện này... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Sở Hùng Thành đè nén bi thương trong lòng, nặng nề hỏi.
Sa Tâm Lượng thở dài, nói: "Sở Nhị gia ở Lăng Vân Các tranh đấu cùng người khác, bị người..."
"Là ai?" Sở Hùng Thành ánh mắt sáng quắc.
Sa Tâm Lượng muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Sở Hùng Thành đột nhiên trắng bệch, nói: "Chẳng lẽ là Sở Dương?"
"Tại sao Sở gia chủ lại có thể nghĩ như vậy?" Sa Tâm Lượng ngạc nhiên nói: "Đối phương thế lớn, hơn nữa việc này có rất nhiều nội tình, lão hủ không tiện nói thẳng."
Sở Hùng Thành lôi kéo Sa Tâm Lượng đi ra vài bước, thật sâu vái chào: "Xin hãy Sa thống lĩnh bênh vực lẽ phải."
Sa Tâm Lượng thở dài, nói: "Lúc sự việc phát sinh, ta cũng ở ngay tại Lăng Vân Các, mới mấy ngày gần đây đông nam tổng chấp pháp Hàn Tiêu Nhiên đại nhân đi đến Bình Sa lĩnh, ta cùng với Tần huynh đưa tổng chấp pháp đại nhân đi đón gió."
"Hàn tổng chấp pháp lúc đó cũng ở hiện trường?" Sở Hùng Thành chấn động.
"Mặc dù đang ở hiện trường, nhưng đối chuyện đã xảy ra, cũng là xem rành mạch, rõ ràng." Sa Tâm Lượng nói.
"Xin lắng tai nghe." Sắc mặt Sở Hùng Thành trầm trọng: Việc này, Hàn Tiêu Nhiên ngay tại hiện trường, nhưng không có ngăn cản, đủ để cho thấy sựtình này phức tạp cỡ nào.
Đến nông nỗi này, Sở Hùng Thành căn bản đã không hoài nghi Sở Dương: Có Hàn Tiêu Nhiên ở đây, lấy tính tình của hắn, làm sao sẽ che chở bất cứ kẻ nào?
"Sự tình thế này: Hình như Sở Nhị gia vốn chính là thuộc hạ của Dạ Vô Ba..." Sa Tâm Lượng một câu, khiến cho sắc mặt Sở Hùng Thành thay đổi.
"Hình như trong đoạn thời gian này Sở Nhị gia làm sự tình gì, làm cho Dạ Vô Ba bất mãn, sau đó lại tổn thất nhân thủ; Sở Nhị gia nói là do cháu ngài là Sở Dương bố trí, Dạ Vô Ba liền muốn hẹn gặp Sở Dương, mà thời gian hẹn gặp, chính là đêm nay..."
Sa Tâm Lượng nói: "Sauk hi Sở Dương đến, Dạ Vô Ba phát hiện Sở Dương không hề có tu vi, sau khi thử thấy chính xác, giận tím mặt, nhận định Sở Nhị gia phản bội, lập tức trở mặt..."
Theo sau, Sa Tâm Lượng sẽ đem tình huống lúc ấy rõ ràng nói ra, ngay cả mỗi một câu của Dạ Vô Ba nói ra, cũng không có quên.
Lập tức thở dài một tiếng, nói: "Lúc ấy chúng ta ở cách vách, nhưng tổng chấp pháp đại nhân không có ra tay; lúc ấy lão nhân gia nói: Đồ bất trung, bất hiếu giết cha thí huynh như thế, cứu hắn làm chi? Về phần hai đứa con trai của hắn, vì mạng sống mà tự giết lẫn nhau, giết hại cha để, thì súc sinh cũng không bằng! Cứu thêm bẩn tay!"
Sở Hùng Thành giẫm chân thở dài, ngửa mặt lên trời không nói gì.
Theo lời Sa Tâm Lượng kể lại lời Dạ Vô Ba nói, cướp đi một chút may mắn cuối cùng trong lòng Sở Hùng Thành. Thì ra, năm đó thảm kịch con lớn nhất là Sở Phi Lăng cốt nhục chia lìa, chính là xuất phát từ tay Sở Phi Long.
Vài vị đại quản sự đắc lực của gia tộc đột nhiên bị tai họa bất ngờ, cũng là do Sở Phi Long xuống tay.
Chính mình bị thương do trúng độc, thế nhưng cũng xuất phát từ lợi ích của con mình.
Sở Hùng Thành ngửa mặt lên trời thổn thức, nói không thành tiếng.
Hắn hoàn toàn có thể hiểu được ý tứ trong câu nói của Hàn Tiêu Nhiên: Người như vậy, cứu hắn làm chi?
Nếu đổi lại mình là Hàn Tiêu Nhiên, chỉ sợ cũng tuyệt đối sẽ không ra tay!
"Đến cuối cùng, tổng chấp pháp đại nhân gặp Dạ Vô Ba vừa muốn xuống tay đối với Sở Dương, hai chúng ta khẩn cầu tổng chấp pháp ra tay, mới cứu Sở thần y." Sa Tâm Lượng thở dài: "Có chuyện Sở gia chủ có thể còn không biết, bệnh của lão hủ, chính là nhờ đứa cháu yêu quý Sở Dương của ngài ra tay chữa khỏi, cho nên lão hủ... Đối Sở Dương công tử có ấn tượng không tệ, cũng từng rất quan tâm..."
Những lời này, cũng vạch trần nỗi băn khoăn lâu dài trong lòng Sở Hùng Thành.
"Tuy tổng chấp pháp đại nhân phái hai người chúng ta đem thi thể mang về Sở gia, còn bảo bọn tại hạ mang cho Sở gia chủ một câu." Sa Tâm Lượng nói.
"Tổng chấp pháp đại nhân nói gì? Nói cái gì?" Trong lòng Sở Hùng Thành mơ hồ đoán ra, nhưng vẫn là hỏi.
"Thù này... Không báo thì thôi! Nếu muốn trả thù... Thì phải từ từ nghĩ cách." Sa Tâm Lượng nói.
"Đa tạ tổng chấp pháp!" Sở Hùng Thành ngửa mặt lên trời thở dài, cả người trong nháy mắt, tựa như lại già nua thêm.
Hàn Tiêu Nhiên nói, nói rất rõ ràng. Dạ gia, các ngươi chọc sao được? Huống chi là vì cái bon không bằng súc vật như thế, đi gặp phải kẻ địch giơ tay nhấc chân là có thể tiêu diệt toàn gia tộc, đáng giá sao?
"Lệnh Tôn Sở Dương trúng Tam trọng đoạt Hồn Thuật của Dạ gia, tổng chấp pháp đại nhân đang tự mình cứu chữa. Khi nào có tiến triển, thì sẽ phái người mang về, Sở gia chủ không cần phải lo lắng."
Hai người Sa Tâm Lượng cáo từ, Sở Hùng Thành đứng im lặng ở trong sân thật lâu, giống như tượng do bùn đất đắp thành, nghe một mảnh tiếng khóc ở phía sau, từ thân thể đến đáy lòng, đều cảm thấy một loại bất đắc dĩ bi thương cô đơn...
...
"Tiểu huynh đệ, thật ra ta có một việc không rõ." Hàn Tiêu Nhiên ngồi ở chỗ đối diện Sở Dương, uống một chén rượu, lại cười nói: "Ngươi đã hao hết tâm cơ, đã dùng hết thủ đoạn, mượn tay của Dạ Vô Ba, trừ đi Sở Phi Long, vì không muốn trên tay dính máu người thân. Nhưng vì sao cuối cùng, ngươi lại đột nhiên ra tay, đánh chết Sở Đằng Hổ?"
Sở Dương cười cười thản nhiên: "Không có gì, chẳng qua lúc ấy cảm thấy, tên hỗn đản này phải chết ở trong tay ta mới được! Chết ở trong tay người khác, một là không hả giận, thứ hai là rất tiện nghi cho hắn."
Hàn Tiêu Nhiên mỉm cười: "Thứ ba, cũng là bởi vì người này quá nguy hiểm, lưu trữ hắn quá mạo hiểm, người khác giết vẫn thấy lo lắng phải không?"
Sở Dương lắc đầu bật cười: "Lão ca nói như vậy, không khỏi xem thường ta. Sở Đằng Hổ nguy hiểm thế, so với Dạ Vô Ba thì như thế nào?"
Hàn Tiêu Nhiên gật đầu: "Nghe ý tứ của ngươi, Dạ Vô Ba, ngươi cũng không có tính buông tha hắn?"
"Đó là đương nhiên!" Sở Dương giương lông mi lên: "Dạ Vô Ba mới là đầu sỏ gây nên tất cả, sao ta có thể để cho hắn yên ổn thoải mái được?"
"Đối phó với Dạ Vô Ba... Cũng không phải là việc nhỏ!" Hàn Tiêu Nhiên ngưng trọng nhắc nhở: "Cần phải có mười phần nắm chắc, một đòn chắc chết! Nếu không, thì thà rằng buông tha, ngày sau lại tìm cơ hội. Không được hành động thiếu suy nghĩ... Sở gia các ngươi, còn chưa đủ Dạ Vô Ba gây sức ép."
Sở Dương thâm trầm cười nói: "Tiểu đệ có nắm chắc. Dạ Vô Ba, cũng không phải là Sở Phi Long, Dạ gia ở phía sau hắn, tiểu đệ cũng sớm đã sớm nghe như sấm bên tai rồi..." nguồn
Hàn Tiêu Nhiên nặng nề gật đầu.
Sau đó tựa như cố ý, vô tình hỏi han: " Sóng tinh thần dao động của tiểu huynh đệ rất bình thường, dù ở thời điểm gặp phải Tam trọng đoạt Hồn Thuật, cũng không có chút dị thường nào xuất hiện, cái này, thật ra rất kì lạ."
Trong lòng Sở Dương chấn động, biết Hàn Tiêu Nhiên có chút nghi ngờ, nói có chút ám chỉ: "Tiểu đệ chính là Y Tiên truyền thừa, thầy thuốc nặng nhất là thần hồn truyền thừa..."
Hàn Tiêu Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Thì ra tiểu huynh đệ đạt được chính là cách đại thần hồn truyền thừa..."
Sở Dương mỉm cười gật đầu: "Xin hãy lão ca giữ bí mật, đây chính là chỗ dựa lớn nhất của tiểu đệ!"
Hàn Tiêu Nhiên cười nói: "Đó là tự nhiên!" Lập tức cảm thán nói: "Khó trách y thuật của tiểu huynh đệ xuất thần nhập hóa như thế, khó trách... Thì ra tiểu huynh đệ đạt được là loại thần hồn truyền thừa mà vạn năm không một lần..."
Trong lời nói có điểm hâm mộ cùng vui mừng.
Sở Dương nhíu mày, cũng hạ thấp thanh âm, tễ mi lộng nhãn nói: "Kỳ thật... Sa Tâm Lượng Sa lão ca cũng từng dùng loại thủ đoạn này thẩm vấn ta... Bị ta mượn đề tài để nói chuyện của mình, điên cuồng mắng hắn một trận, văng lên cái đầu trọc của hắn đầy nước miếng..."
"Phốc... Ha ha ha..." Hàn Tiêu Nhiên lập tức bị nghẹn một ngụm rượu phun tới, lập tức cười ha ha, vui, ngón tay run lẩy bẩy chỉ Sở Dương: "Tiểu tửngươi, ha ha ha... Tiểu tử ngươi... Ha ha ha ha..."
Một bên cười một bên lắc đầu: "Tiểu tử ngươi, thật sự rất xấu rồi..."
Sở Dương vô tội buông buông tay, nói: "Ta cũng không có cách nào... Nếu khi đó tiểu đệ biểu hiện ra ngoài, chỉ sợ đã bị Sa lão ca mang hủy đi..."
"Sa Tâm Lượng phải ngậm bồ hòn làm ngọt như thế, làm cho ta... Đau bụng..." Hàn Tiêu Nhiên nhớ tới vẫn là nhịn không được phải cười, lại có thể tễmi lộng nhãn nói: "Vậy lúc ấy ngươi mắng như thế nào? Nói nhanh lên, làm cho lão phu vui cười tiếp nào..."