TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 671: Liên tiếp bị chặn họng

Hàn Sương công tử vô cùng kinh ngạc.

Hắn mắt cao hơn đỉnh đầu, không có bất kỳ một nữ nhân nào có thể làm cho hắn nổi lên lòng ái mộ. Cho dù là chí tôn Thứ Huyết Mân Côi trẻ tuổi như vậy, vưu vật tuyệt sắc như vậy cũng chỉ tạo cho hắn có ý tưởng thu làm của riêng cưng chiều, mà không có ý kết làm bạn lữ.

Nhưng thiếu nữ áo trắng này lại kích thích trái tim vốn bình lặng của hắn, dường như làm hòa tan trái tim đóng băng của hắn, xúc động, nhảy lên thình thịch!

Hắn phải lấy được nữ nhân tinh thuần như đóa sen này!

Nhất định phải lấy!

Hắn sửa sang một chút dung nhan, lớp sương lạnh hàng năm không tiêu tan trên thân hắn kia cũng lần đầu tiên phá lệ chủ động thu vào trong cơ thể, lộ ra gương mặt anh tuấn lại hơi âm trầm của hắn. Hắn khoanh tay đi về phía nữ nhân áo trắng.

- Tại hạ Hàn Sương công tử Kha Ân, có thể hân hạnh biết phương danh cô nương hay không? Hắn chặn nữ nhân áo trắng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đầy tự tin.

Mặc dù hắn chỉ là Nhật Diệu Vương, nhưng với thiên phú mà nói đương thời không còn ai cùng thế hệ có thể so sánh cùng hắn! Hơn nữa hắn được Sáng Thế Vương thu làm đệ tử, sau này nhất định tiến vào Sáng Thế Cảnh, bất kỳ kiều nữ tuyệt sắc nào có thể đi theo hắn đều là niềm vinh quang của đối phương.

Nữ nhân áo trắng khẽ nhíu mày, ánh mắt của nàng vượt qua Hàn Sương công tử chăm chú vào trên người Chu Hằng.

Xác thực mà nói, nàng là khóa ánh mắt vào trên thân Băng Tú Lan ở sau lưng Chu Hằng.

- Ồ! Nàng đúng là tỷ tỷ của cô nương ư? Chu Hằng kỳ quái quay đầu nói, hắn thật sự không thể tin diện mạo của hai tỷ muội lại chênh lệch nhiều như vậy!

- Thế nào, xinh đẹp hơn so với hồ ly tinh kia chứ? Động lòng rồi hả? Băng Tú Lan đá nhẹ chân Chu Hằng, nói, nhưng lập tức biến sắc: - Đừng nói chuyện với ta, huynh muốn để lộ ra bổn tiểu thư sao!

- Cô nương đã sớm lộ ra rồi?

Chu Hằng thở dài. Chỉ số thông minh của thiếu nữ này có vấn đề rồi! Rõ ràng là tỷ tỷ nàng đến là nhằm vào nàng, hiển nhiên là đã sớm tập trung vị trí của nàng.

- Tránh ra! Nữ nhân áo trắng khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói với Hàn Sương công tử, giọng điệu bình thản, không nghe ra vui vẻ hay tức giận.

Hàn Sương công tử lộ vẻ tươi cười, chỉ cần đáp lời vậy là tốt rồi! Hắn cũng không tin với điều kiện của mình đối phương sẽ không động tâm: - Cô nương chính là tới tìm đoạt Hóa Long Cửu Trảm ư? Tại hạ có thể đoạt lấy hiến tặng cho cô nương! Hắn ném ra một điều mê hoặc theo hắn nghĩ: bất luận kẻ nào cũng không thể cự tuyệt.

Mọi người tới nơi này không phải đều vì Hóa Long Cửu Trảm sao?

- Khẩu khí thật lớn!

- Tưởng nơi này nhiều cường giả Thăng Hoa Cảnh, Sáng Thế Cảnh như vậy đều là bài trí sao?

- Không nói những cường giả này, trong Nhật Diệu Hoàng, Nhật Diệu Đế ở đây, năm đó cũng từng xuất hiện mấy vị thiên kiêu khó lường. Vị tất hắn chính là Nhật Diệu Vương mạnh nhất!

- Hà hà... cái gì gọi là sắc đẹp khiến tâm trí hôn mê! Vì muốn nở mặt ở trước mặt nữ nhân, hắn đã lâng lâng rồi!

- Nói đi nói lại, với thực lực của hắn quả thật có khả năng rất lớn đoạt được Hóa Long Cửu Trảm!

- Nếu như ta có thực lực như vậy, khẳng định cũng sẽ liều một phen! Cô gái này quá đẹp, hơn nữa còn có một loại khí chất tinh thuần đến không cách nào hình dung, khiến linh lực của ta bắt đầu cuồn cuộn đều là thông thoáng vài phần!

- Này, chẳng lẽ nàng là đỉnh lô trời sinh, có thể trợ giúp người tu hành?

Mọi người lại bàn tán ầm ĩ, nhưng khi khí thế quá sung túc của nữ nhân áo trắng này xuất hiện, làm cho rất nhiều người lựa chọn im lặng theo dõi biến chuyển.

- Tránh ra! Nữ nhân áo trắng nói lần nữa, giọng điệu vẫn bình thản như cũ. Dường như không có chuyện gì có thể làm dao động tâm tình của nàng.

- Tỷ tỷ sắp tức giận rồi! Băng Tú Lan nhích tới nói sát bên tai Chu Hằng, làn gió thổi hương thơm nhàn nhạt.

Bên kia, nhìn thấy Băng Tú Lan thân mật với Chu Hằng như thế, nữ nhân áo trắng không khỏi sắc mặt sa sầm xuống, ánh mắt quét về phía Hàn Sương công tử kèm theo vài phần lạnh thấu xương: - Tránh ra! Nàng nói lần thứ ba.

- Cô nương, làm gì từ chối người từ ngoài ngàn dặm vậy? Hàn Sương công tử tự cảm giác mình tốt lành, chỉ thấy mình tuyệt đối chính là tuấn kiệt có tiền đồ nhất của cả Tiên giới: Nàng không chọn ta thì chọn ai chứ?

Nữ nhân áo trắng không nói lời nào nữa, chỉ tung ra một chưởng!

Một chưởng động, một đóa sen đỏ cũng trống rỗng sinh ra, tràn đầy mỹ cảm, nhưng cũng lưu chuyển theo một khí tức tối cao, đúng là chấn cho tám dây xiềng xích trên đỉnh đầu kia đều rung động rào rào, từng đạo trận văn đều sáng lên, dường như bị uy hiếp thật lớn!

"Bốp!" Một cái tát này chính xác mạnh mẽ tát trên mặt Hàn Sương công tử, lực lượng vô cùng thâm hậu, tát cho thân thể hắn bay tung lên, rồi "phịch" một tiếng rơi xuống ngoài xa ít nhất mười mấy trượng.

Toàn trường không một tiếng động!

Tình huống cái... cái gì đây?

Mới vừa nói thiên hạ không chỉ một thiên kiêu Hàn Sương công tử, lập tức liền nhô ra một thiên kiêu như vậy?

Nơi này áp chế cảnh giới, bởi vậy nữ nhân áo trắng kia cũng chỉ có thể vận dụng lực lượng cấp bậc Nhật Diệu Vương. Nhưng đồng dạng là Nhật Diệu Vương, còn có ba loại cấp bậc hoàn toàn bất đồng: là Nhật Diệu Vương bình thường; là Nhật Diệu Vương vượt qua cực hạn; và Nhật Diệu Vương đánh xuyên hàng rào cảnh giới!

Hàn Sương công tử đã là tồn tại đánh xuyên hàng rào cảnh giới, mà nữ nhân áo trắng chỉ một bàn tay tát hắn bay đi như vậy, thì phải cường đại đến mức nào?

Trong đó có vấn đề Hàn Sương công tử bị sắc đẹp làm tâm trí hôn mê, nguyên nhân gây nên đề phòng sơ suất; nhưng nữ nhân áo trắng cũng tuyệt đối là cường đại, nếu không không thể nào làm được!

Một bàn tay tát bay một chí tôn trẻ tuổi, điều này quá lợi hại đến bùng nổ rồi!

Nữ nhân áo trắng sắc mặt bình tĩnh không hề biến hóa, dường như tát bay một chí tôn trẻ tuổi chỉ là chuyện đương nhiên, nàng tiếp tục bước chân đi đến chỗ Chu Hằng.

Mọi người nhìn thấy trong mắt, đều trong lòng khiếp sợ.

Chẳng lẽ cô gái này tát bay một người chí tôn trẻ tuổi cảm thấy quá nghiện, còn muốn tát bay thêm một người nữa?

- Tú Lan, qua đây! Nữ nhân áo trắng dừng lại đứng trước mặt Chu Hằng cách một trượng, kêu Băng Tú Lan lại.

- Ồ! Đây không phải là tỷ tỷ đại nhân sao? Băng Tú Lan làm bộ dáng như vừa mới nhìn thấy cô gái áo trắng, trên mặt lộ ra ngạc nhiên vui mừng đến khoa trương, rồi vội vàng kéo tay Chu Hằng nói: - Chuẩn tỷ phu! Ta giới thiệu cho hai người một chút, đây là tỷ tỷ của bổn tiểu thư, Băng Tâm Trúc! Tỷ tỷ, đây là tỷ phu muội tìm cho tỷ, hắn tên là Chu Hằng!

Nghe thiếu nữ này nói như thế, mọi người đều có loại bị kích động muốn há miệng cười to.

Người em gái này cũng quá không đáng tin cậy đi!

- Lộn xộn! Nữ nhân áo trắng Băng Tâm Trúc khẽ quát một tiếng, nhưng vẻ mặt cũng không nghiêm khắc lắm, trong ánh mắt đầy vẻ cưng chìu, nàng vẫy vẫy tay nói với Băng Tú Lan: - Nhanh lên theo ta đi trở về!

- Không cần! Băng Tú Lan vội vàng trốn phía sau Chu Hằng, kêu lên: - Chuẩn tỷ phu mau mau quản... quản lý vợ của huynh, dẫn về nhà đóng cửa đánh mông một trận đi!

- Tú Lan! Băng Tâm Trúc lộ vẻ mặt không vui.

- Ha ha ha ha ha ha... Đột nhiên vang lên một tràng tiếng cười ha hả... trên người Hàn Sương công tử lại lần nữa toát ra màn sương lạnh, hắn phẫn nộ rồi, rất phẫn nộ! Hắn là ai chứ?

Thiên chi kiêu tử, chí tôn trẻ tuổi, Sáng Thế Đế tương lai!

Vậy mà không ngờ bị một nữ nhân ở trước mặt mọi người tát một bạt tai! Một nữ nhân mà hắn sinh lòng ái mộ, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị đánh lén một cái, làm hại hắn mất hết mặt mũi ở trước mặt vạn người!

Càng khiến hắn tức giận là, đối phương lại cùng một phe với Chu Hằng!

Tiểu tử này tưởng rằng thay đổi một chút hình thể là có thể lừa gạt người sao?

Hết thảy hoàn toàn thiêu đốt lửa giận của hắn: Tiện nhân! Tiện nhân! Gian phu dâm phụ!

Hắn muốn giết Băng Tâm Trúc, cùng với Chu Hằng: hai người đó đều phải chết!

Từ trong cơ thể hắn toát ra từng đạo băng sương khí. Hành trình Ngự Long Điện lần này hắn chiếm được cơ duyên lớn, hoàn toàn bổ túc tu tập "Thiên Sương Địa Hàn Công", không còn khuyết điểm nữa, cũng một lần hành động giúp hắn sinh ra 13 vầng mặt trời đỏ!

13 vầng mặt trời đỏ đấy! Nghe nói năm đó khi Vạn Cổ Tà Tôn đại náo Tuyệt Tiên Thành ở Nguyệt Minh Cảnh cũng chỉ có 13 vầng trăng khuyết mà thôi! Tuy rằng trăng khuyết không thể so sánh với mặt trời đỏ, nhưng con đường võ đạo càng đi tới trước càng gian nan, hắn tin tưởng 13 vầng mặt trời đỏ hẳn là còn đáng quý hơn so với 13 vầng trăng khuyết?

Hắn tuyệt đối là thiên kiêu mạnh nhất!

Trong hàn khí lưu chuyển, mọi người ở chung quanh phải từng bước lui về phía sau. Đừng nói là võ giả Nhật Diệu Cảnh không chịu được, mà dù là pháp tướng của cường giả Thăng Hoa Cảnh cũng giống như vậy! Bọn họ đều bị áp chế cảnh giới, nơi này là thiên hạ của chí tôn Nhật Diệu Vương!

- Một đôi cẩu nam nữ, bản công tử phải đóng băng hết thảy bọn ngươi! Hàn Sương công tử phẫn nộ quát to, thân mình nhảy vọt tới, trên hai tay mỗi tay hình thành một lưỡi dao sắc bén do hàn băng ngưng tụ thành, phân biệt đâm tới phía Chu Hằng và Băng Tâm Trúc.

- Thật đúng là chó điên! Chu Hằng trong mắt lóe ra sát khí, trước đó hắn đã định đánh người kia một trận, chỉ là bị tiếng động lạ thường quấy nhiễu, cộng thêm đột nhiên Băng Tâm Trúc xuất hiện mới thủy chung chưa có ra tay.

Hắn bước tới một bước, che chắn trước người của Băng Tâm Trúc, tay phải nắm chặt, nắm tay đánh ra, hào quang màu vàng chiếu sáng.

"Keng!" Một tiếng vang giòn tan, một quyền thế không thể chắn này liền dễ dàng đánh nát một đạo băng nhận, đánh đến trên tay của Hàn Sương công tử. Lực lượng cực lớn cuốn tới. Trong tiếng khớp xương nổ vang, nguyên cả cánh tay của Hàn Sương công tử lập tức hoàn toàn vỡ vụn, biến thành một màn mưa máu!

Tên này lại bị đánh bay ra ngoài, "thịch" một tiếng rơi trên mặt đất.

Mọi người lại khiếp sợ, khóe miệng đều há hốc thành hình tròn, khó tin tới cực điểm.

Trước đó có thể nói Chu Hằng phí hết sức lực mới chém ra một kiếm kinh thiên, mà Hàn Sương công tử cũng đồng dạng chém chết Thiên Cương Nguyệt, cường giả đánh xuyên hàng rào cảnh giới... thực lực của hai người này thấy thế nào đều phải là ngang bằng nhau.

Có lẽ có khả năng có người mạnh hơn một chút, nhưng nếu muốn phân ra thắng bại như thế nào cũng phải đánh mấy ngày mấy đêm mới đúng?

Thế mà vẻn vẹn chỉ một chiêu!

Chu Hằng đã vậy còn quá cường đại đi?

Điều đó dĩ nhiên, trước đó thời điểm Chu Hằng chiến với Nhất Kiếm Phá Thiên vẫn chỉ là 10 vầng mặt trời, cũng không có đánh xuyên qua hàng rào cảnh giới, nhưng bây giờ hắn có được 11 vầng mặt trời, lực lượng đâu chỉ tăng lên vạn lần?

Chiến một trận với cùng cảnh giới, Chu Hằng tự tin có thể nghiền ép bất luận kẻ nào!

Sự thật chứng minh, quả nhiên như vậy!

Hàn Sương công tử xui xẻo này, trước bị Băng Tâm Trúc tát một bạt tai đánh bay đi, tiếp đó lại bị Chu Hằng một quyền đánh bay còn bị cụt tay, khẳng định là đầu năm xuất hành bất lợi đây!

Mọi người đều cười thầm: trước đây Hàn Sương công tử luôn cuồng ngạo như vậy đã chọc nhiều người tức giận, giờ phút này hắn bị thua thiệt còn không để người ta đánh chó rơi xuống nước sao?

- Ngươi... ngươi... Hàn Sương công tử nhảy dựng lên, màn sương lạnh trên thân lại bị hắn thu vào trong cơ thể, hiện ra khuôn mặt phẫn nộ đến vặn vẹo. Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng, không ngờ mình lại liên tiếp hai lần bị thua thiệt như thế!

- Thiên Sương Chi Nộ! Hắn quát to, một tay giơ lên cao, 13 vầng mặt trời đỏ đồng thời hiện lên phía sau hắn, từng đạo hàn băng khí ngưng kết phía trên đầu hắn, dày đặc cuồn cuộn, làm cho mọi người vừa lui lại lui tiếp.

- Thật lợi hại! Không hổ là nhân vật đánh xuyên hàng rào cảnh giới, chỉ riêng hàn khí này có thể đóng băng bất kỳ Nhật Diệu Vương vượt qua cực hạn nào!

- Vừa rồi nhất định là vì hắn khinh thường sơ suất!

- Thật nếu liều chiến một trận, hắn tuyệt đối là kình địch của Chu Hằng!

Đây là Hàn Sương công tử đã vận dụng toàn lực ứng phó!

- - - - - oOo- - - - -

| Tải iWin